Edit: Đào Sindy
Mấy tháng không gặp, ngược lại Bá gia khác xưa rồi. Hòa thượng lấy chén khác, châm thêm trà nóng để trước mặt Dung Hà: Mời dùng chậm.
Không cần phải khách sáo. Dung Hà cầm ấm trà qua, trực tiếp rót nước trà vào cái chén trong tay: Nàng do ngươi cố ý dẫn tới?
Bá gia, nếu bần tăng có năng lực lớn như vậy, không cần ở trong chùa này rồi? Hòa thượng thấy Dung Hà không uống trà mình rót, duỗi tay cầm chén trà kia tự uống một hớp: Hôm nay đột nhiên Phúc Nhạc Quận Chúa tới chơi, bần tăng còn kinh ngạc hơn Bá gia.
Bầu không khí lập tức an tĩnh xuống, Dung Hà nhìn hòa thượng không giống hòa thượng trước mắt: Chuyện của ta nàng không biết, sau này ngươi ở trước mặt nàng, phải cẩn thận một chút.
Bá gia yên tâm, nàng đối với bần tăng mà nói, chỉ là một vị khách hành hương hào phóng mà thôi. Hòa thượng có vẻ hơi vô lại: Lương thực trong miếu hòa thượng không dư nhiều, toàn bộ mấy chục miệng ăn từ trên xuống dưới đều nhờ những khách hành hương có tiền này nuôi, bần tăng cũng không dám đắc tội.
Được rồi, ở trước mặt ta không cần phải nói những lời xã giao này. Dung Hà đặt chén trà xuống: Đến tột cùng ngươi phát hiện được gì?
Hòa thượng dùng ngón tay chấm nước trà trên bàn viết một chữ nhị.
Quyền thế động nhân tâm, vị này ngồi không yên.
Dung Hà xùy cười một tiếng: Người hoàng gia vốn như thế, đây cũng không tính là chuyện lớn kinh thiên động địa gì. Đương kim càng thích Thái Tử, trong long hắn ta biết rõ. Hôm nay ngươi đến, là vì nói với ta chuyện này?
Trên mặt hòa thượng mọc đầy nếp nhăn mỉm cười độ lượng: Bá gia cần gì phải gấp gáp, coi như bần tăng tìm ngươi đến luận thiền đàm kinh là được.
Ta từ không tin phật, cũng không tin thần. Dung Hà khẽ cười một tiếng: Ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?
Bần tăng muốn nói với ngươi về Phúc Nhạc Quận Chúa.
Đuôi lông mày Dung Hà khẽ nhúc nhích, không nói gì.
Phúc Nhạc Quận Chúa là một cô nương tốt hiếm có, nhưng bần tăng thấy, lúc này không phải là lúc thành hôn tốt nhất của Bá gia. Hoà thượng nói lời từ chối nhưng nụ cười trên mặt vẫn ấm áp như xuân: Trên người Phúc Nhạc Quận Chúa mang theo huyết mạch hoàng thất Tưởng thị, vô ích với đại nghiệp của Bá gia. Nhà nàng nhìn như hiển hách, lại là gác xép lơ lửng, cũng không thể giúp Bá gia được nhiều, bần tăng không biết, vì sao ngài vội vàng định hôn thê như vậy?
Như vậy theo đại sư, ai mới là người chọn lựa thích hợp nhất? Dung Hà nhíu mày, y cười như không cười mà nhìn hòa thượng.
Tất nhiên là không thành hôn. Hòa thượng nhìn thẳng vào hai mắt Dung Hà: Hiện tại Bá gia chọn thành hôn, là lựa chọn không lý trí. Nghe Bá gia đính hôn với Quận Chúa Ban gia, bần tăng hết sức kinh ngạc, không giống như chuyện Bá gia ngươi phải làm bây giờ.
Đại sư là người xuất gia, cần gì phải cân nhắc những tục sự hồng trần này. Dung Hà đứng dậy đi đến dưới một cây dương: Ta không hy vọng sau này đại sư gọi ta tới, là vì đàm luận mấy chuyện không quan trọng này.
Nụ cười trên mặt hòa thượng dần dần tản đi, ánh mắt trở nên nghiêm túc hẳn: Bá gia, ngươi thích vị Quận Chúa này rồi?
Nam nhân đứng dưới tàng cây không quay đầu lại, cũng không đáp lại.
Hòa thượng nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực niệm một câu phật: Là bần tăng nhiều chuyện rồi, chỉ mong Bá gia không hối hận vì ngày hôm nay.
Đại sư. Dung Hà quay đầu nhìn hòa thượng: Ta cảm tạ đại sư bằng lòng giúp ta một chút sức lực, nhưng có mấy lời ta chỉ nói một lần. Phúc Nhạc Quận Chúa là ta cầu được, cho dù không hợp, cũng là ta không hợp với nàng, không liên quan gì đến nàng.
Hòa thượng mở mắt ra, sau một lúc lâu chậm rãi lắc đầu: Thôi thôi thôi, Bá gia đã nói đến vậy, bần tăng không dám nhiều lời.
Dung Hà vắt chéo tay sau lưng, một lúc lâu sau mở miệng nói: Nhị Hoàng Tử và người nhà họ Nghiêm âm thầm cấu kết với nhau, Thạch gia đắc ý quên hình, trong lòng đương kim đã có bất mãn, ngại mặt mũi Thái Tử mà ẩn nhẫn không bộc phát. Nhưng... Nghiêm gia phải phục lên.
Gió xuân nổi lên, mang theo tiết lạnh đầu xuân, thổi khắp cả Kinh Thành.
Ngay trong lúc mọi người nghĩ Thạch
Mấy tháng không gặp, ngược lại Bá gia khác xưa rồi. Hòa thượng lấy chén khác, châm thêm trà nóng để trước mặt Dung Hà: Mời dùng chậm.
Không cần phải khách sáo. Dung Hà cầm ấm trà qua, trực tiếp rót nước trà vào cái chén trong tay: Nàng do ngươi cố ý dẫn tới?
Bá gia, nếu bần tăng có năng lực lớn như vậy, không cần ở trong chùa này rồi? Hòa thượng thấy Dung Hà không uống trà mình rót, duỗi tay cầm chén trà kia tự uống một hớp: Hôm nay đột nhiên Phúc Nhạc Quận Chúa tới chơi, bần tăng còn kinh ngạc hơn Bá gia.
Bầu không khí lập tức an tĩnh xuống, Dung Hà nhìn hòa thượng không giống hòa thượng trước mắt: Chuyện của ta nàng không biết, sau này ngươi ở trước mặt nàng, phải cẩn thận một chút.
Bá gia yên tâm, nàng đối với bần tăng mà nói, chỉ là một vị khách hành hương hào phóng mà thôi. Hòa thượng có vẻ hơi vô lại: Lương thực trong miếu hòa thượng không dư nhiều, toàn bộ mấy chục miệng ăn từ trên xuống dưới đều nhờ những khách hành hương có tiền này nuôi, bần tăng cũng không dám đắc tội.
Được rồi, ở trước mặt ta không cần phải nói những lời xã giao này. Dung Hà đặt chén trà xuống: Đến tột cùng ngươi phát hiện được gì?
Hòa thượng dùng ngón tay chấm nước trà trên bàn viết một chữ nhị.
Quyền thế động nhân tâm, vị này ngồi không yên.
Dung Hà xùy cười một tiếng: Người hoàng gia vốn như thế, đây cũng không tính là chuyện lớn kinh thiên động địa gì. Đương kim càng thích Thái Tử, trong long hắn ta biết rõ. Hôm nay ngươi đến, là vì nói với ta chuyện này?
Trên mặt hòa thượng mọc đầy nếp nhăn mỉm cười độ lượng: Bá gia cần gì phải gấp gáp, coi như bần tăng tìm ngươi đến luận thiền đàm kinh là được.
Ta từ không tin phật, cũng không tin thần. Dung Hà khẽ cười một tiếng: Ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?
Bần tăng muốn nói với ngươi về Phúc Nhạc Quận Chúa.
Đuôi lông mày Dung Hà khẽ nhúc nhích, không nói gì.
Phúc Nhạc Quận Chúa là một cô nương tốt hiếm có, nhưng bần tăng thấy, lúc này không phải là lúc thành hôn tốt nhất của Bá gia. Hoà thượng nói lời từ chối nhưng nụ cười trên mặt vẫn ấm áp như xuân: Trên người Phúc Nhạc Quận Chúa mang theo huyết mạch hoàng thất Tưởng thị, vô ích với đại nghiệp của Bá gia. Nhà nàng nhìn như hiển hách, lại là gác xép lơ lửng, cũng không thể giúp Bá gia được nhiều, bần tăng không biết, vì sao ngài vội vàng định hôn thê như vậy?
Như vậy theo đại sư, ai mới là người chọn lựa thích hợp nhất? Dung Hà nhíu mày, y cười như không cười mà nhìn hòa thượng.
Tất nhiên là không thành hôn. Hòa thượng nhìn thẳng vào hai mắt Dung Hà: Hiện tại Bá gia chọn thành hôn, là lựa chọn không lý trí. Nghe Bá gia đính hôn với Quận Chúa Ban gia, bần tăng hết sức kinh ngạc, không giống như chuyện Bá gia ngươi phải làm bây giờ.
Đại sư là người xuất gia, cần gì phải cân nhắc những tục sự hồng trần này. Dung Hà đứng dậy đi đến dưới một cây dương: Ta không hy vọng sau này đại sư gọi ta tới, là vì đàm luận mấy chuyện không quan trọng này.
Nụ cười trên mặt hòa thượng dần dần tản đi, ánh mắt trở nên nghiêm túc hẳn: Bá gia, ngươi thích vị Quận Chúa này rồi?
Nam nhân đứng dưới tàng cây không quay đầu lại, cũng không đáp lại.
Hòa thượng nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực niệm một câu phật: Là bần tăng nhiều chuyện rồi, chỉ mong Bá gia không hối hận vì ngày hôm nay.
Đại sư. Dung Hà quay đầu nhìn hòa thượng: Ta cảm tạ đại sư bằng lòng giúp ta một chút sức lực, nhưng có mấy lời ta chỉ nói một lần. Phúc Nhạc Quận Chúa là ta cầu được, cho dù không hợp, cũng là ta không hợp với nàng, không liên quan gì đến nàng.
Hòa thượng mở mắt ra, sau một lúc lâu chậm rãi lắc đầu: Thôi thôi thôi, Bá gia đã nói đến vậy, bần tăng không dám nhiều lời.
Dung Hà vắt chéo tay sau lưng, một lúc lâu sau mở miệng nói: Nhị Hoàng Tử và người nhà họ Nghiêm âm thầm cấu kết với nhau, Thạch gia đắc ý quên hình, trong lòng đương kim đã có bất mãn, ngại mặt mũi Thái Tử mà ẩn nhẫn không bộc phát. Nhưng... Nghiêm gia phải phục lên.
Gió xuân nổi lên, mang theo tiết lạnh đầu xuân, thổi khắp cả Kinh Thành.
Ngay trong lúc mọi người nghĩ Thạch
/172
|