Ban Họa nghe Âm thị nói như vậy, lắc đầu: Vậy Thái Tử không thích nàng sao?
Lúc trước có mấy người ứng tuyển Thái Tử Phi, là Thái Tử kiên trì chọn Thạch thị, nếu như không phải có tình cảm, Thái Tử cần gì phải kiên trì như vậy?
Có một số phu thê ngay từ đầu là oan gia, sau đó lại thành oan gia vui vẻ, có một số phu thê ngay từ đầu tình sâu như biển, cuối cùng cả hai nảy sinh chán ghét. Âm thị nghĩ đến nữ nhi đã đính hôn với người khác, liền có ý nói thêm vài lời với nàng: Cho dù tình cảm tốt, nhưng ở chung không tốt, cuối cùng cũng sẽ bị hao mòn hầu như không còn. Người thông minh, chú trọng nhân tâm.
Ban Họa nghĩ: Ý của người là, sau khi con thành thân, nên nắm lấy trái tim Dung Bá gia?
Vi nương nói đúng, người khác trân quý thì tốt, nhưng cũng đừng vì yêu mà hèn mọn Âm thị đau lòng sờ lên đỉnh đầu Ban Họa: Thân là nữ nhi, cũng nên yêu bản thân hơn một chút. Nữ nhân thông minh, phải học cách làm cho nam nhân tiếc thương con như bản thân họ.
Ừm Ban Hoài ở bên cạnh gật đầu: Như ta yêu quý mẫu thân con.
Nam nhân thông minh, lúc đối mặt với nữ nhân mình quý mến, nhất định không thể quá cần mặt mũi, đây không phải sợ vợ, là yêu. Luôn có người cảm thấy, dỗ ngon dỗ ngọt vô dụng, yên lặng làm thì tốt, Ban Hoài đối với việc này khịt mũi coi thường. Nam nhân tốt không chỉ yên lặng nỗ lực, còn phải biết dỗ nữ nhân vui vẻ, không phải nữ nhân gả cho ngươi, sinh con dưỡng cái lo liệu việc nhà, liền cầu ngủ cạnh mình là cọc gỗ hay cặn bã?
Ban Hoài ôm loại tư tưởng giác ngộ này, tự nhận mình là nam nhân tốt nhất Đại Nghiệp, cứ việc người khác không thừa nhận, nhưng ông vẫn có tự tin như cũ.
Mẫu tử chúng ta nói chuyện, ông chớ xen mồm. Mắt Âm thị nhìn trà trước mặt ông, lại nói: Uống trà lạnh, cẩn thận dạ dày lại không thoải mái.
Ai! Ban Hoài lên tiếng, ngoắc tay bảo hạ nhân đổi một chén trà cho mình.
Ban Hoạ và Ban Hằng yên lặng nhìn phụ mẫu, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, lộ ra một nụ cười hiểu rõ.
Đến đây, hai mẫu tử chúng ta ra sau viện nói chuyện. Âm thị đứng người lên, nói với Ban Họa: Trong vườn hoa nở, đúng lúc để con và ta đi dạo cùng nhau.
Ban Họa nghe lời đứng người lên, đi theo sau lưng Âm thị.
Sau khi tước vị Ban Hoài thăng lên làm Quốc Công, một số cửa bị khoá đã mở ra. Đây là một toà phủ đệ xây dựng theo phẩm cấp Quốc Công, Hoàng Đế giao nó cho Ban gia, cũng coi như đền bù tổn thất, nhưng người Ban gia đem về, lấy một số thứ sai quy chế, lại khóa cửa viện, mới thanh thản ổn định ở lại.
Nhân khẩu Ban gia không nhiều, dứt khoát chụm mấy cửa và sân vườn lại, tu bổ thành một vườn hoa lớn. Mặc dù người trong nhà đều không chú trọng, nhưng bọn họ có tiền, cho nên mời hạ nhân tới xử lý khu vườn xinh đẹp, không có việc gì tới đi dạo viện một vòng, tâm tình cũng vui vẻ hẳn ra.
Họa Họa, con thật sự đồng ý gả cho Thành An Bá? Chỉ cần nhớ tới hôn sự giữ nữ nhi và Dung Quân Phách, Âm thị đã cảm thấy không an tâm trong lòng, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, thế nhưng hết lần này tới lần khác bà lại nói không ra không đúng ở đâu.
Sao vậy? Ban Họa không hiểu nhìn Âm thị: Mẫu thân, có phải người không thích Thành An Bá?
Âm thị lắc đầu: Ta không có ý kiến với Thành An Bá, chỉ là lo lắng con gả cho hắn, cuộc sống mai sau không ổn.
Không tốt con liền về nhà ngoại. Ban Họa không để ý lắm nói: Dù sao mọi người cũng sẽ không bỏ mặc con.
Đứa nhỏ ngốc, hôn nhân đại sự, há có thể xem như trò đùa? Âm thị thấy nữ nhi thoáng hơn cả mình, tự mình nói nhịn không được cười rộ lên theo: Con đó, lúc nào mới có thể khiến vi nương yên tâm?
Thật hơi khó, chờ con tám mươi tuổi, người một trăm tuổi, người cũng không yên tâm về con đâu. Ban Họa nắm tay áo Âm thị lắc lắc: Ai bảo con là nữ nhi người chứ?
Một trăm tuổi? Âm thị lắc đầu: Ta không muốn sống lâu như vậy, ngại cả người.
Ai dám ghét bỏ người, nhà có một người già, như có một bảo vật. Ban Họa nắm chặt tay Âm thị: Mẫu thân, người phải theo giúp con cả đời.
Được được được, bên con cả đời. Âm thị chỉ trán Ban Hoạ: Lớn như vậy, còn nũng nịu với ta, biết xấu hổ hay không?
Ở trước mặt mẫu thân, ta vĩnh viễn là trẻ con. Ban Họa cười hì hìnói: Không xấu hổ, không có chút xấu hổ nào.
Trước đại hôn Nhị Hoàng Tử ba ngày, năm Dung Hà gần hai mươi ba được điều nhiệm làm Lại bộ Thượng thư, cả triều xôn xao, có người cho rằng Dung Hà còn quá trẻ, không chịu nổi trách nhiệm này.
Xưa đã có Tể Tướng tám tuổi, tiền triều có Trạng Nguyên chín tuổi, vì sao triều ta không thể có một Thượng Thư hai mươi ba tuổi? Hộ bộ Thượng thư Diêu Bồi Cát nói: Từ nhỏ Thành An Bá đã có kỳ tài, sau khi vào triều, làm việc cẩn trọng, được bệ hạ nhiều lần ngợi khen, chẳng lẽ chư vị đại nhân nghĩ quan viên triều ta không bằng triều trước sao?
Diêu
Lúc trước có mấy người ứng tuyển Thái Tử Phi, là Thái Tử kiên trì chọn Thạch thị, nếu như không phải có tình cảm, Thái Tử cần gì phải kiên trì như vậy?
Có một số phu thê ngay từ đầu là oan gia, sau đó lại thành oan gia vui vẻ, có một số phu thê ngay từ đầu tình sâu như biển, cuối cùng cả hai nảy sinh chán ghét. Âm thị nghĩ đến nữ nhi đã đính hôn với người khác, liền có ý nói thêm vài lời với nàng: Cho dù tình cảm tốt, nhưng ở chung không tốt, cuối cùng cũng sẽ bị hao mòn hầu như không còn. Người thông minh, chú trọng nhân tâm.
Ban Họa nghĩ: Ý của người là, sau khi con thành thân, nên nắm lấy trái tim Dung Bá gia?
Vi nương nói đúng, người khác trân quý thì tốt, nhưng cũng đừng vì yêu mà hèn mọn Âm thị đau lòng sờ lên đỉnh đầu Ban Họa: Thân là nữ nhi, cũng nên yêu bản thân hơn một chút. Nữ nhân thông minh, phải học cách làm cho nam nhân tiếc thương con như bản thân họ.
Ừm Ban Hoài ở bên cạnh gật đầu: Như ta yêu quý mẫu thân con.
Nam nhân thông minh, lúc đối mặt với nữ nhân mình quý mến, nhất định không thể quá cần mặt mũi, đây không phải sợ vợ, là yêu. Luôn có người cảm thấy, dỗ ngon dỗ ngọt vô dụng, yên lặng làm thì tốt, Ban Hoài đối với việc này khịt mũi coi thường. Nam nhân tốt không chỉ yên lặng nỗ lực, còn phải biết dỗ nữ nhân vui vẻ, không phải nữ nhân gả cho ngươi, sinh con dưỡng cái lo liệu việc nhà, liền cầu ngủ cạnh mình là cọc gỗ hay cặn bã?
Ban Hoài ôm loại tư tưởng giác ngộ này, tự nhận mình là nam nhân tốt nhất Đại Nghiệp, cứ việc người khác không thừa nhận, nhưng ông vẫn có tự tin như cũ.
Mẫu tử chúng ta nói chuyện, ông chớ xen mồm. Mắt Âm thị nhìn trà trước mặt ông, lại nói: Uống trà lạnh, cẩn thận dạ dày lại không thoải mái.
Ai! Ban Hoài lên tiếng, ngoắc tay bảo hạ nhân đổi một chén trà cho mình.
Ban Hoạ và Ban Hằng yên lặng nhìn phụ mẫu, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, lộ ra một nụ cười hiểu rõ.
Đến đây, hai mẫu tử chúng ta ra sau viện nói chuyện. Âm thị đứng người lên, nói với Ban Họa: Trong vườn hoa nở, đúng lúc để con và ta đi dạo cùng nhau.
Ban Họa nghe lời đứng người lên, đi theo sau lưng Âm thị.
Sau khi tước vị Ban Hoài thăng lên làm Quốc Công, một số cửa bị khoá đã mở ra. Đây là một toà phủ đệ xây dựng theo phẩm cấp Quốc Công, Hoàng Đế giao nó cho Ban gia, cũng coi như đền bù tổn thất, nhưng người Ban gia đem về, lấy một số thứ sai quy chế, lại khóa cửa viện, mới thanh thản ổn định ở lại.
Nhân khẩu Ban gia không nhiều, dứt khoát chụm mấy cửa và sân vườn lại, tu bổ thành một vườn hoa lớn. Mặc dù người trong nhà đều không chú trọng, nhưng bọn họ có tiền, cho nên mời hạ nhân tới xử lý khu vườn xinh đẹp, không có việc gì tới đi dạo viện một vòng, tâm tình cũng vui vẻ hẳn ra.
Họa Họa, con thật sự đồng ý gả cho Thành An Bá? Chỉ cần nhớ tới hôn sự giữ nữ nhi và Dung Quân Phách, Âm thị đã cảm thấy không an tâm trong lòng, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, thế nhưng hết lần này tới lần khác bà lại nói không ra không đúng ở đâu.
Sao vậy? Ban Họa không hiểu nhìn Âm thị: Mẫu thân, có phải người không thích Thành An Bá?
Âm thị lắc đầu: Ta không có ý kiến với Thành An Bá, chỉ là lo lắng con gả cho hắn, cuộc sống mai sau không ổn.
Không tốt con liền về nhà ngoại. Ban Họa không để ý lắm nói: Dù sao mọi người cũng sẽ không bỏ mặc con.
Đứa nhỏ ngốc, hôn nhân đại sự, há có thể xem như trò đùa? Âm thị thấy nữ nhi thoáng hơn cả mình, tự mình nói nhịn không được cười rộ lên theo: Con đó, lúc nào mới có thể khiến vi nương yên tâm?
Thật hơi khó, chờ con tám mươi tuổi, người một trăm tuổi, người cũng không yên tâm về con đâu. Ban Họa nắm tay áo Âm thị lắc lắc: Ai bảo con là nữ nhi người chứ?
Một trăm tuổi? Âm thị lắc đầu: Ta không muốn sống lâu như vậy, ngại cả người.
Ai dám ghét bỏ người, nhà có một người già, như có một bảo vật. Ban Họa nắm chặt tay Âm thị: Mẫu thân, người phải theo giúp con cả đời.
Được được được, bên con cả đời. Âm thị chỉ trán Ban Hoạ: Lớn như vậy, còn nũng nịu với ta, biết xấu hổ hay không?
Ở trước mặt mẫu thân, ta vĩnh viễn là trẻ con. Ban Họa cười hì hìnói: Không xấu hổ, không có chút xấu hổ nào.
Trước đại hôn Nhị Hoàng Tử ba ngày, năm Dung Hà gần hai mươi ba được điều nhiệm làm Lại bộ Thượng thư, cả triều xôn xao, có người cho rằng Dung Hà còn quá trẻ, không chịu nổi trách nhiệm này.
Xưa đã có Tể Tướng tám tuổi, tiền triều có Trạng Nguyên chín tuổi, vì sao triều ta không thể có một Thượng Thư hai mươi ba tuổi? Hộ bộ Thượng thư Diêu Bồi Cát nói: Từ nhỏ Thành An Bá đã có kỳ tài, sau khi vào triều, làm việc cẩn trọng, được bệ hạ nhiều lần ngợi khen, chẳng lẽ chư vị đại nhân nghĩ quan viên triều ta không bằng triều trước sao?
Diêu
/172
|