Dung Hà cười áy náy với Ban Hoạ: Vốn định ở lâu với nàng thêm một lúc, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện này, lát nữa ta còn phải tiến cung một chuyến.
Ban Họa nhẹ gật đầu, biểu đạt đã hiểu: Chính sự quan trọng, chàng cứ tự nhiên mà làm.
Dung Hà cưỡi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn Ban Họa đi xa, nói với Đỗ Cửu: Tri phủ Tề Châu là người của Thạch gia à?
Đỗ Cửu gật đầu: Tri phủ Tề Châu là con cháu nhà mẹ đẻ Thạch phu nhân.
Tri phủ Tề Châu cũng coi là nhân vật tâm ngoan thủ lạt, dân chạy nạn có thể trốn tới đúng là không dễ, còn bị hắn ta một đường truy sát, chân chính chạy trốn tới Kinh Thành vậy mà chỉ có mấy người này. Dung Hà quay đầu ngựa lại: Đi thăm dò một chút là ai ở sau lưng che chở cho mấy người này.
Không thì những người già trẻ này, làm sao có thể thành công đi đến Kinh Thành chứ? Mà bọn họ ngay cả ngựa, vàng bạc, nữ trang đều mất đi, chỉ dẫn đến đúng đường, không biết những người này sớm có phòng bị, hay là hạ quyết tâm muốn tới Kinh Thành cáo ngự trạng?
Bá gia, hiện tại ngài đi vào cung, bên kia Thạch gia...
Người là ta dẫn vào, nếu ta giả bộ như hoàn toàn không biết gì cả, chỗ bệ hạ liền bàn giao ngay. Dung Hà rủ mí mắt xuống, che giấu lãnh ý nơi đáy mắt: Ngươi không cần phải lo lắng, ta tự có chủ ý.
Đỗ Cửu biết Bá gia từ trước đến nay là người quyết đoán, không dám nhiều lời.
Sau khi Ban Họa trở về, liền nói chuyện này như bát quái cho người Ban gia nghe.
Nạn tuyết? Âm thị nhíu mày: Tề Châu cách Kinh thành cũng không quá xa, quan viên nơi đó gan to bao nhiêu, mới dám che giấu chân tướng?
Mùa đông năm ngoái quả thực tuyết rơi lớn hơn mọi năm, bọn họ thân ở Kinh Thành lại chưa từng nghe nói chỗ nào gặp nạn, chỉ có một số quan viên nói gì đó Tuyết lành điềm báo năm được mùa , ngược lại không liên quan gì đến tai hoạ giáng xuống.
Chỉ dựa vào một mình hắn ta chắc chắn không ép được chuyện lớn như vậy. Ban Hoài một mặt nghiêm túc nói: Không chừng hắn ta còn có đồng bọn ở Kinh Thành.
Ai? Ban Hằng tò mò hỏi.
Ta làm sao biết? Ban Hoài nói chuyện hiển nhiên: Phụ thân con nếu như chuyện này cũng biết, ta còn làm hoàn khố gì chứ?
Ban Hằng gật đầu: Vậy cũng đúng.
Mỗi lần Âm thị nghe hai phụ tử này đối thoại, đã cảm thấy vô cùng bực mình, nếu như không phải phu quân và hài tử của bà, thậm chí bà còn cảm thấy nhìn nhiều ngại phiền.
Làm hoàn khố chẳng lẽ còn có cảm giác vinh dự sao?
Nữ nhi ngoan, hôm nay con và Quân Phách đi xem Khổng Tước sao rồi? Ban Hoài hoài nghi nhìn Ban Họa: Xem mấy con Khổng Tước mất nhiều thời gian vậy à?
Nửa đường con gặp phải chút chuyện, có chút mâu thuẫn với cô nương Thạch gia...
Lại là Thạch gia? Ban Hoài nhíu mày: Từ khi người Nghiêm gia thất thế, người Thạch gia càng ngày càng càn rỡ rồi. Lúc này Thái Tử còn chưa kế vị, nhà ông ta đã bày ra tư thế quốc trượng, ta sợ bọn họ sẽ gây phiền phức cho Thái Tử.
Người Ban gia cùng nhau trầm mặc, bởi vì bọn họ nghĩ, người Nghiêm gia không may... Có chút liên quan đến nhà họ, mà Thái Tử gặp phiền phức cũng không quan trọng, dù sao mấy năm nữa, giang sơn cũng mất.
Thạch gia càn rỡ chúng ta cũng không sợ. Ban Hoài vỗ bàn: Họa Họa, con không thể chịu ấm ức trước mặt nàng ta, dù sao nhà chúng ta cũng không cần xin Thạch gia làm chuyện gì, người nhà ta, cũng không quen tật xấu của họ.
Thạch gia tiểu cô nương đó nhìn qua không tệ lắm, nhưng không nghĩ đến tâm tư lại nặng như vậy. Âm thị lắc đầu, nói với Ban Họa: Cô nương có thể nghĩ thông suốt còn tốt, nếu không, đời này chắc chắn sống rất mệt mỏi.
Ban Hằng bĩu môi nói: Nàng ta không phải là tâm tư nặng, là tâm tư có vấn đề. Có đôi khi ánh mắt nàng ta nhìn tỷ, rất khiếp người đấy.
Vậy ta cũng không sợ nàng ta. Ban Họa nhỏ giọng hừ hừ nói: Trong giấc mơ của ta, nàng ta và Tạ Khải Lâm còn không minh bạch, trên đường Tạ Khải Lâm đưa tập thơ cho nàng ta về bị ngã mù mắt.
Tạ Khải Lâm hoa tâm mắt chó có gian tình với Thạch gia cô nương? Ban Hằng nhìn mà than thở, nửa ngày sau mới nói: Chân ái của hắn ta không phải nữ tử phong trần kia à?
Nếu như là chân ái, sẽ không bỏ người ta bên ngoài, tự mình trở về. Âm thị cũng không thích nghe được tên của Tạ Khải Lâm : Đương nhiên là chúng ta mắt mù, thay tỷ tỷ con tìm hôn phu như vậy
Mẫu thân, chuyện này không thể trách người, lúc trước cũng là chính ta đồng ý cửa hôn sự kia. Ban Họa cười ôm lấy cánh tay Âm thị: Lại nói không phải bây giờ ta đã đổi một vị hôn phu khác sao?
Ban Hằng: Tỷ tỷ ruột của ta là ai, đừng nên nói việc đổi vị hôn phu như đang đổi một bộ y phục nhẹ nhàng vậy.
Ban Họa thấy Tề Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ hẳn là tức giận, kết quả mấy ngày sau, trên triều đình vẫn im lặng như cũ, thậm chí không có bất kỳ người nào nhắc đến Tề Châu.
Nàng
Ban Họa nhẹ gật đầu, biểu đạt đã hiểu: Chính sự quan trọng, chàng cứ tự nhiên mà làm.
Dung Hà cưỡi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn Ban Họa đi xa, nói với Đỗ Cửu: Tri phủ Tề Châu là người của Thạch gia à?
Đỗ Cửu gật đầu: Tri phủ Tề Châu là con cháu nhà mẹ đẻ Thạch phu nhân.
Tri phủ Tề Châu cũng coi là nhân vật tâm ngoan thủ lạt, dân chạy nạn có thể trốn tới đúng là không dễ, còn bị hắn ta một đường truy sát, chân chính chạy trốn tới Kinh Thành vậy mà chỉ có mấy người này. Dung Hà quay đầu ngựa lại: Đi thăm dò một chút là ai ở sau lưng che chở cho mấy người này.
Không thì những người già trẻ này, làm sao có thể thành công đi đến Kinh Thành chứ? Mà bọn họ ngay cả ngựa, vàng bạc, nữ trang đều mất đi, chỉ dẫn đến đúng đường, không biết những người này sớm có phòng bị, hay là hạ quyết tâm muốn tới Kinh Thành cáo ngự trạng?
Bá gia, hiện tại ngài đi vào cung, bên kia Thạch gia...
Người là ta dẫn vào, nếu ta giả bộ như hoàn toàn không biết gì cả, chỗ bệ hạ liền bàn giao ngay. Dung Hà rủ mí mắt xuống, che giấu lãnh ý nơi đáy mắt: Ngươi không cần phải lo lắng, ta tự có chủ ý.
Đỗ Cửu biết Bá gia từ trước đến nay là người quyết đoán, không dám nhiều lời.
Sau khi Ban Họa trở về, liền nói chuyện này như bát quái cho người Ban gia nghe.
Nạn tuyết? Âm thị nhíu mày: Tề Châu cách Kinh thành cũng không quá xa, quan viên nơi đó gan to bao nhiêu, mới dám che giấu chân tướng?
Mùa đông năm ngoái quả thực tuyết rơi lớn hơn mọi năm, bọn họ thân ở Kinh Thành lại chưa từng nghe nói chỗ nào gặp nạn, chỉ có một số quan viên nói gì đó Tuyết lành điềm báo năm được mùa , ngược lại không liên quan gì đến tai hoạ giáng xuống.
Chỉ dựa vào một mình hắn ta chắc chắn không ép được chuyện lớn như vậy. Ban Hoài một mặt nghiêm túc nói: Không chừng hắn ta còn có đồng bọn ở Kinh Thành.
Ai? Ban Hằng tò mò hỏi.
Ta làm sao biết? Ban Hoài nói chuyện hiển nhiên: Phụ thân con nếu như chuyện này cũng biết, ta còn làm hoàn khố gì chứ?
Ban Hằng gật đầu: Vậy cũng đúng.
Mỗi lần Âm thị nghe hai phụ tử này đối thoại, đã cảm thấy vô cùng bực mình, nếu như không phải phu quân và hài tử của bà, thậm chí bà còn cảm thấy nhìn nhiều ngại phiền.
Làm hoàn khố chẳng lẽ còn có cảm giác vinh dự sao?
Nữ nhi ngoan, hôm nay con và Quân Phách đi xem Khổng Tước sao rồi? Ban Hoài hoài nghi nhìn Ban Họa: Xem mấy con Khổng Tước mất nhiều thời gian vậy à?
Nửa đường con gặp phải chút chuyện, có chút mâu thuẫn với cô nương Thạch gia...
Lại là Thạch gia? Ban Hoài nhíu mày: Từ khi người Nghiêm gia thất thế, người Thạch gia càng ngày càng càn rỡ rồi. Lúc này Thái Tử còn chưa kế vị, nhà ông ta đã bày ra tư thế quốc trượng, ta sợ bọn họ sẽ gây phiền phức cho Thái Tử.
Người Ban gia cùng nhau trầm mặc, bởi vì bọn họ nghĩ, người Nghiêm gia không may... Có chút liên quan đến nhà họ, mà Thái Tử gặp phiền phức cũng không quan trọng, dù sao mấy năm nữa, giang sơn cũng mất.
Thạch gia càn rỡ chúng ta cũng không sợ. Ban Hoài vỗ bàn: Họa Họa, con không thể chịu ấm ức trước mặt nàng ta, dù sao nhà chúng ta cũng không cần xin Thạch gia làm chuyện gì, người nhà ta, cũng không quen tật xấu của họ.
Thạch gia tiểu cô nương đó nhìn qua không tệ lắm, nhưng không nghĩ đến tâm tư lại nặng như vậy. Âm thị lắc đầu, nói với Ban Họa: Cô nương có thể nghĩ thông suốt còn tốt, nếu không, đời này chắc chắn sống rất mệt mỏi.
Ban Hằng bĩu môi nói: Nàng ta không phải là tâm tư nặng, là tâm tư có vấn đề. Có đôi khi ánh mắt nàng ta nhìn tỷ, rất khiếp người đấy.
Vậy ta cũng không sợ nàng ta. Ban Họa nhỏ giọng hừ hừ nói: Trong giấc mơ của ta, nàng ta và Tạ Khải Lâm còn không minh bạch, trên đường Tạ Khải Lâm đưa tập thơ cho nàng ta về bị ngã mù mắt.
Tạ Khải Lâm hoa tâm mắt chó có gian tình với Thạch gia cô nương? Ban Hằng nhìn mà than thở, nửa ngày sau mới nói: Chân ái của hắn ta không phải nữ tử phong trần kia à?
Nếu như là chân ái, sẽ không bỏ người ta bên ngoài, tự mình trở về. Âm thị cũng không thích nghe được tên của Tạ Khải Lâm : Đương nhiên là chúng ta mắt mù, thay tỷ tỷ con tìm hôn phu như vậy
Mẫu thân, chuyện này không thể trách người, lúc trước cũng là chính ta đồng ý cửa hôn sự kia. Ban Họa cười ôm lấy cánh tay Âm thị: Lại nói không phải bây giờ ta đã đổi một vị hôn phu khác sao?
Ban Hằng: Tỷ tỷ ruột của ta là ai, đừng nên nói việc đổi vị hôn phu như đang đổi một bộ y phục nhẹ nhàng vậy.
Ban Họa thấy Tề Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ hẳn là tức giận, kết quả mấy ngày sau, trên triều đình vẫn im lặng như cũ, thậm chí không có bất kỳ người nào nhắc đến Tề Châu.
Nàng
/172
|