Mọi người đều biết, Thành An Bá làm việc vô cùng hữu lễ, đối nhân xử thế luôn không khiến người ta cảm thấy khó xử, đây cũng là một trong những nguyên nhân y hấp dẫn rất nhiều nữ tử.
Lý Tiểu Như kinh ngạc nhìn Dung Hà, hình như không thể tin lời ấy là do Dung Hà nói ra, nàng ta há to mồm, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Thạch Phi Tiên hết sức khó coi, lôi kéo đệ đệ đi vào trong đình, trực giác nói cho nàng ta biết, tham dự tiếp chuyện này không tốt với nàng ta.
Nhưng mà nàng ta lui về, cũng không có nghĩa là những người khác không muốn xem náo nhiệt.
Thạch Phi Tiên có danh tiếng lớn trong Kinh Thành, một nửa là bởi vì Thạch gia giỏi về kinh doanh, một nửa là bởi vì bộ phận tài tử thổi phồng. Một người dáng dấp tốt, lại có nữ tử tài khí, trong mắt những người đọc sách tự nhận thanh cao kia, đương nhiên là thổi phồng lại thổi phồng, đến mức Thạch Phi Tiên cũng dưỡng thành tính tình vô trần trước mắt.
Nhân vật như Dung Hà, cũng có lang quân chán ghét y, Thạch Phi Tiên lại càng không cần phải nói.
Những quý nữ này trước mặt Thạch Phi Tiên làm bộ đè thấp là một chuyện, trong lòng đến tột cùng thấy thế nào lại là một chuyện. Năm ngoái vương tử Ngải Pha Quốc nhận nhầm Ban Họa thành đệ nhất mỹ nhân Đại Nghiệp, mở miệng một tiếng Thạch tiểu thư, không ít người tự mình vui vẻ thật lâu.
Nhân tính vốn là một thức cực kỳ phức tạp, sẽ có thương hại, sẽ có thiện lương, cũng sẽ có ghen ghét và ác ý, trên thế gian không có người hoàn mỹ, nếu có đó nhất định là thánh nhân. Nhưng mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, người hầu thành đàn, có bao nhiêu người thể thực sự trở thành thánh nhân?
Mấy quý nữ giả bộ như quan tâm Thạch Phi Tiên đi đến sau lưng nàng ta, cho dù các nàng che giấu rất khá, Ban Họa như cũ thấy được trong mắt các nàng chỉ có tâm nguyện muốn xem náo nhiệt.
Thạch Phi Tiên hiện tại không có tâm tình quản người khác đối xử với mình thế nào, toàn bộ thể xác tinh thần nàng ta đều đặt trên người Dung Hà, khuôn mặt dọa người.
Nhìn thấy mặt Thạch Phi Tiên, Ban Họa vội ho một tiếng, trong lòng có chút chột dạ, không phải nàng khiến người ta giận điên lên chứ?
Mắt thấy sắc mặt Thạch Phi Tiên đổi tới đổi lui, từ trắng trở nên đỏ, từ đỏ biến xanh, cuối cùng hai lệ hàng trượt xuống gương mặt của nàng ta.
Một là nữ tử điềm đạm đáng yêu, một là lang quân biểu lộ lạnh lùng, im ắng thút thít chính là lên án lớn nhất, mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ coi Dung Hà là một phụ tâm lang*.
*lang quân phụ tình.
Dung Bá gia đúng là bạc tình bạc nghĩa, là tiểu nữ tử si tâm vọng tưởng. Thạch Phi Tiên phúc lễqua loa với Dung Hà: Là ta tự chuốc nhục nhã, cáo từ.
Thạch Phi Tiên xoay người rời đi, đồng thời dẫn hộ vệ Thạch gia đi, lập tức người canh giữ bên ngoài đình thiếu đi non nửa.
Nhóm quý nữ hai mặt nhìn nhau, các nàng nghĩ Thạch Phi Tiên sẽ tranh chấp cùng Dung Hà hay Ban Hoạ, không nghĩ tới lại thất hồn lạc phách rời đi, đó là ý gì?
Hai tay Lý Tiểu Như khoác lên trên vai đệ đệ, trong lòng có chút bận tâm, bộ dáng Thạch Phi Tiên uất ức về thành, không biết mấy ngày nữa tin đồn sẽ thành dạng gì? Nàng ta quay đầu nhìn mấy vị tiểu tỷ muội khác, phát hiện sắc mặt của các nàng có chút quái dị.
Chờ một chút. Ban Họa gọi lại Thạch Phi Tiên đã đi xa mấy chục bước, ra hiệu hộ vệ Ban gia ngăn cản đám người. Đỗ Cửu đứng sau lưng Dung Hà mắt nhìn sắc mặt chủ tử, thấy ngón trỏ y giật giật, cũng dẫn theo mấy tên hộ vệ đi theo sau lưng hộ vệ Ban gia.
Phúc Nhạc Quận Chúa, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Thạch Phi Tiên khóc đến hoa lê đái vũ*, giọng nói nàng ta run rẩy nhìn Ban Họa: Ngươi đừng khinh người quá đáng.
*nước mắt như mưa.
Ta có làm gì đâu.
Khác biệt với biểu tình kích động của Thạch Phi Tiên, biểu lộ Ban Họa rất tỉnh táo, ánh mắt nàng quét qua trên thân mọi người một lần: Trước mặt nhiều người như vậy, có mấy lời vẫn nên nói rõ ràng tốt hơn, bộ dáng Thạch tiểu thư như vậy ra ngoài, người không biết chuyện còn tưởng ta làm chuyện quá đáng với ngươi. Mặc dù ta không thèm để ý người khác nhìn ta như thế nào, nhưng cũng không hề nói lên ta bằng lòng nghe lời
Lý Tiểu Như kinh ngạc nhìn Dung Hà, hình như không thể tin lời ấy là do Dung Hà nói ra, nàng ta há to mồm, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Thạch Phi Tiên hết sức khó coi, lôi kéo đệ đệ đi vào trong đình, trực giác nói cho nàng ta biết, tham dự tiếp chuyện này không tốt với nàng ta.
Nhưng mà nàng ta lui về, cũng không có nghĩa là những người khác không muốn xem náo nhiệt.
Thạch Phi Tiên có danh tiếng lớn trong Kinh Thành, một nửa là bởi vì Thạch gia giỏi về kinh doanh, một nửa là bởi vì bộ phận tài tử thổi phồng. Một người dáng dấp tốt, lại có nữ tử tài khí, trong mắt những người đọc sách tự nhận thanh cao kia, đương nhiên là thổi phồng lại thổi phồng, đến mức Thạch Phi Tiên cũng dưỡng thành tính tình vô trần trước mắt.
Nhân vật như Dung Hà, cũng có lang quân chán ghét y, Thạch Phi Tiên lại càng không cần phải nói.
Những quý nữ này trước mặt Thạch Phi Tiên làm bộ đè thấp là một chuyện, trong lòng đến tột cùng thấy thế nào lại là một chuyện. Năm ngoái vương tử Ngải Pha Quốc nhận nhầm Ban Họa thành đệ nhất mỹ nhân Đại Nghiệp, mở miệng một tiếng Thạch tiểu thư, không ít người tự mình vui vẻ thật lâu.
Nhân tính vốn là một thức cực kỳ phức tạp, sẽ có thương hại, sẽ có thiện lương, cũng sẽ có ghen ghét và ác ý, trên thế gian không có người hoàn mỹ, nếu có đó nhất định là thánh nhân. Nhưng mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, người hầu thành đàn, có bao nhiêu người thể thực sự trở thành thánh nhân?
Mấy quý nữ giả bộ như quan tâm Thạch Phi Tiên đi đến sau lưng nàng ta, cho dù các nàng che giấu rất khá, Ban Họa như cũ thấy được trong mắt các nàng chỉ có tâm nguyện muốn xem náo nhiệt.
Thạch Phi Tiên hiện tại không có tâm tình quản người khác đối xử với mình thế nào, toàn bộ thể xác tinh thần nàng ta đều đặt trên người Dung Hà, khuôn mặt dọa người.
Nhìn thấy mặt Thạch Phi Tiên, Ban Họa vội ho một tiếng, trong lòng có chút chột dạ, không phải nàng khiến người ta giận điên lên chứ?
Mắt thấy sắc mặt Thạch Phi Tiên đổi tới đổi lui, từ trắng trở nên đỏ, từ đỏ biến xanh, cuối cùng hai lệ hàng trượt xuống gương mặt của nàng ta.
Một là nữ tử điềm đạm đáng yêu, một là lang quân biểu lộ lạnh lùng, im ắng thút thít chính là lên án lớn nhất, mặc cho ai nhìn thấy đều sẽ coi Dung Hà là một phụ tâm lang*.
*lang quân phụ tình.
Dung Bá gia đúng là bạc tình bạc nghĩa, là tiểu nữ tử si tâm vọng tưởng. Thạch Phi Tiên phúc lễqua loa với Dung Hà: Là ta tự chuốc nhục nhã, cáo từ.
Thạch Phi Tiên xoay người rời đi, đồng thời dẫn hộ vệ Thạch gia đi, lập tức người canh giữ bên ngoài đình thiếu đi non nửa.
Nhóm quý nữ hai mặt nhìn nhau, các nàng nghĩ Thạch Phi Tiên sẽ tranh chấp cùng Dung Hà hay Ban Hoạ, không nghĩ tới lại thất hồn lạc phách rời đi, đó là ý gì?
Hai tay Lý Tiểu Như khoác lên trên vai đệ đệ, trong lòng có chút bận tâm, bộ dáng Thạch Phi Tiên uất ức về thành, không biết mấy ngày nữa tin đồn sẽ thành dạng gì? Nàng ta quay đầu nhìn mấy vị tiểu tỷ muội khác, phát hiện sắc mặt của các nàng có chút quái dị.
Chờ một chút. Ban Họa gọi lại Thạch Phi Tiên đã đi xa mấy chục bước, ra hiệu hộ vệ Ban gia ngăn cản đám người. Đỗ Cửu đứng sau lưng Dung Hà mắt nhìn sắc mặt chủ tử, thấy ngón trỏ y giật giật, cũng dẫn theo mấy tên hộ vệ đi theo sau lưng hộ vệ Ban gia.
Phúc Nhạc Quận Chúa, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Thạch Phi Tiên khóc đến hoa lê đái vũ*, giọng nói nàng ta run rẩy nhìn Ban Họa: Ngươi đừng khinh người quá đáng.
*nước mắt như mưa.
Ta có làm gì đâu.
Khác biệt với biểu tình kích động của Thạch Phi Tiên, biểu lộ Ban Họa rất tỉnh táo, ánh mắt nàng quét qua trên thân mọi người một lần: Trước mặt nhiều người như vậy, có mấy lời vẫn nên nói rõ ràng tốt hơn, bộ dáng Thạch tiểu thư như vậy ra ngoài, người không biết chuyện còn tưởng ta làm chuyện quá đáng với ngươi. Mặc dù ta không thèm để ý người khác nhìn ta như thế nào, nhưng cũng không hề nói lên ta bằng lòng nghe lời
/172
|