Chân trời mây đen giăng đầy che đi ánh mặt trời, không khí rất nặng nề khô nóng.
Lạc Thương vẻ mặt âm trầm giống như muốn chảy ra nước, bởi vì hắn thấy Thục phi bị áp tới, đương nhiên, Thục phi cũng không phải là bộ dáng uể oải không phấn chấn, ngược lại, bà ta tựa như đã có điểm tính trước kỹ càng.
Cùng bị giải ra với Thục phi còn có một thái y tóc bạc trắng.
Lạc Chiêu Dực nói : Thái y, ngươi trước mặt mọi người nói rõ ràng, phụ hoàng đến tột cùng tại sao lại hôn mê bất tỉnh?
Đối mặt loại tình cảnh này thật sự là khiêu chiến lớn với trái tim, thái y xoa xoa mồ hôi lạnh, Bẩm điện hạ, bệ hạ chính là trúng độc, loại độc chất này được che giấu quá mạnh mẽ, lại là mãn tính, phát tác lên không khác biệt gì với người bình thường tuổi già suy yếu bị nhiều bệnh, dựa theo tình huống của bệ hạ mà xem, trúng độc đã nhiều năm, bệ hạ chống giữ quá lâu, vậy...cũng sắp đến cuối!
Lời này vừa ra, mọi người đều xôn xao.
Văn Đế sớm đã trúng độc? Điều này sao có thể? Thái y đều là ăn mà không làm việc sao?
Thái y cũng có khổ khó nói, bởi vì Văn Đế luôn che dấu vô cùng tốt, loại độc chất này tính ẩn giấu quá mạnh, ngẫu nhiên phát tác mới lộ ra chút manh mối, lúc bình thường bắt mạch căn bản nhìn không ra, Văn Đế biết rõ thân thể của chính mình, lúc tình trạng tốt mới tìm thái y bắt mạch, tình trạng không tốt sẽ trực tiếp bảo thái y lui ra, mỗi ngày miễn thỉnh mạch... Tuy nói Văn Đế nhân từ, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, không ai dám đi mạo hiểm.
Nói cho cùng, cho dù là thần y, bệnh nhân không phối hợp lại cố giấu giếm cũng là uổng công!
Thái y lại nói: Mới rồi cũng nói, độc bệ hạ trúng tính chất ẩn giấu cực mạnh, nếu không có đường dẫn không phải lúc nào cũng phát tác, mà đường dẫn ra độc tố... Lại là một loại hương liệu đặc biệt.
Thục phi, đây là từ trong cung của ngươi tìm ra, đừng nói với cô ngươi không nhận ra hương liệu này! Lạc Chiêu Dực từ tay áo lấy ra một cái túi hương, quơ đến trước mặt Thục phi, Thái y đã kiểm chứng, đây cũng là chứng cứ ngươi mưu hại phụ hoàng! Ngươi còn dám can đảm bước lên Chiêu Minh Điện vu oan cô và hoàng hậu, vừa ăn cướp vừa la làng, thật sự không biết xấu hổ là gì!
Ngươi lại dám tự ý tra xét tẩm điện của bản cung? Thục phi sắc mặt kịch biến, bật thốt ra: Hương liệu này vốn là đồ hoàng hậu chuyên dùng, bản cung chỉ là vì tranh sủng mới bắt chước một chút, dựa vào cái gì nói bản cung mưu hại bệ hạ, mà không phải là hoàng hậu?
Lạc Chiêu Dực trên mặt trào phúng, Cô nhìn ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi cho rằng đem hương liệu cùng độc dược tách ra để hạ, cô sẽ lục soát không được sao? Cung nữ béo bên cạnh ngươi nhịn không được nghiêm hình tra hỏi cái gì cũng đã nói hết ...
Nói xong, hắn mặc kệ sắc mặt như giấy trắng của Thục phi, nếu không phải Văn Đế vẫn cho là hoàng hậu làm, tìm mọi cách che dấu, chỉ bằng đầu óc của Thục phi và thủ đoạn ra tay kia, căn bản làm không được đến mức thần không biết quỷ không hay, hiện thời Văn Đế đã ngã xuống, Thục phi không thể chờ đợi được sẽ tới vu oan hoàng hậu, lại không biết vài câu nói liền lộ ra, Lạc Chiêu Dực điều tra toàn bộ đều minh bạch.
Tam ca, muốn tạo phản thì cứ tạo phản, cần gì tìm nhiều lý do đường hoàng như vậy, để cô và người trong thiên hạ đều coi thường ngươi!
Lạc Chiêu Dực đứng trên bậc thang, tương đối cách xa Lạc Thương, ánh mắt hai người chống lại, không cần ngôn ngữ đã hiểu, chuyện cho tới bây giờ, ai cũng sẽ không lui một bước!
Lạc Thương xem như đã rõ ràng, tranh cãi cùng Lạc Chiêu Dực căn bản là vô dụng, thắng làm vua thua làm giặc, sách sử đều là biên soạn từ bên chiến thắng, hắn thắng sẽ là chính nghĩa một phương, thua chính là phản thần tặc tử! Lạc Chiêu Dực cũng giống như thế.
Vì vậy Lạc Thương không cần phải nhiều lời nữa, mà nghiêm nghị hạ lệnh: Vây quanh hoàng cung, thanh quân trắc, trừ gian tà, chỉnh đốn triều cương ta! Bắt được thái tử, cứu được bệ hạ, ghi công đầu!
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, liền nghe Lạc Chiêu Dực cười lạnh ra tiếng.
Trong chớp mắt đó, trên nóc nhà bốn phía tường thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều cấm quân mang cung tiễn, mà phía trước Lạc Chiêu Dực, từng hàng mũi tên hướng về phía đám người hộ vệ Lạc Thương … Những người kia vốn là cấm quân không kịp chuẩn bị đột nhiên tất cả đều tề tựu nghiêm chỉnh huấn luyện, tựa như tình huống tán loạn không ngăn cản được Lạc Thương lúc trước chỉ là ngụy trang!
Đợi chút! Lạc Thương cảm thấy mình giống như bỏ quên cái gì…
“Loại tình cảnh này, thiếu ta sao được đây?” Chỉ nghe tiếng vang rung trời lại nổi lên, Lạc Đình cưỡi ngựa đến, đi theo bên người chính là Chỉ huy sứ của Đông thành, Nam thành binh mã tư, sau lưng lại dẫn theo vô số binh mã, cộng thêm binh mã Lạc Thương mang đến, đảo mắt nhìn một lượt, một mảnh đông nghìn nghịt, thực tại làm cho người hoảng sợ.
“Tam điện hạ, không ổn!” người bên cạnh Lạc Thương thấp giọng nói: “Binh mã đến nhanh chóng như thế, hiển nhiên là sớm đã chuẩn bị tốt, người của chúng ta lại không thu được nửa tin tức nào, xem ra thái tử điện hạ sớm có phòng bị…”
“Trưởng công chúa bên kia cũng không truyền đến tin tức?”
“Tin tức Lục Chi báo cho là… Hết thảy bình thường!”
Đoan Mẫn trưởng công chúa giao thiệp rộng, thân phận cao, là nguồn gốc tình báo chủ yếu nhất bên phía Lạc Thương, mà chỗ hai phe liên lạc tin tức, chính là Tàng Ngọc Trai.
“Tiểu Thất, đợi lâu.” Lạc Đình nhìn về phía Lạc Chiêu Dực, đưa tới một ánh mắt hỏi thăm.
“Không, nhị ca tới thật đúng lúc.” Lúc này thần sắc Lạc Chiêu Dực mới hòa hoãn xuống, khẽ mỉm cười, sau đó cất giọng nói: “Phản thần tặc tử, người người gặp đều giết! Hiện tại nếu đầu hàng, giao nộp binh mã không giết, còn gian ngoan không buông, giết không tha!”
Hai phe đối lập, ban đầu thái tử thế đơn lực bạc, hiện thời yếu thế lại là phía Lạc Thương!
“Tam điện hạ?”
“Không quản được nhiều như vậy, các ngươi che chở, hiện
Lạc Thương vẻ mặt âm trầm giống như muốn chảy ra nước, bởi vì hắn thấy Thục phi bị áp tới, đương nhiên, Thục phi cũng không phải là bộ dáng uể oải không phấn chấn, ngược lại, bà ta tựa như đã có điểm tính trước kỹ càng.
Cùng bị giải ra với Thục phi còn có một thái y tóc bạc trắng.
Lạc Chiêu Dực nói : Thái y, ngươi trước mặt mọi người nói rõ ràng, phụ hoàng đến tột cùng tại sao lại hôn mê bất tỉnh?
Đối mặt loại tình cảnh này thật sự là khiêu chiến lớn với trái tim, thái y xoa xoa mồ hôi lạnh, Bẩm điện hạ, bệ hạ chính là trúng độc, loại độc chất này được che giấu quá mạnh mẽ, lại là mãn tính, phát tác lên không khác biệt gì với người bình thường tuổi già suy yếu bị nhiều bệnh, dựa theo tình huống của bệ hạ mà xem, trúng độc đã nhiều năm, bệ hạ chống giữ quá lâu, vậy...cũng sắp đến cuối!
Lời này vừa ra, mọi người đều xôn xao.
Văn Đế sớm đã trúng độc? Điều này sao có thể? Thái y đều là ăn mà không làm việc sao?
Thái y cũng có khổ khó nói, bởi vì Văn Đế luôn che dấu vô cùng tốt, loại độc chất này tính ẩn giấu quá mạnh, ngẫu nhiên phát tác mới lộ ra chút manh mối, lúc bình thường bắt mạch căn bản nhìn không ra, Văn Đế biết rõ thân thể của chính mình, lúc tình trạng tốt mới tìm thái y bắt mạch, tình trạng không tốt sẽ trực tiếp bảo thái y lui ra, mỗi ngày miễn thỉnh mạch... Tuy nói Văn Đế nhân từ, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, không ai dám đi mạo hiểm.
Nói cho cùng, cho dù là thần y, bệnh nhân không phối hợp lại cố giấu giếm cũng là uổng công!
Thái y lại nói: Mới rồi cũng nói, độc bệ hạ trúng tính chất ẩn giấu cực mạnh, nếu không có đường dẫn không phải lúc nào cũng phát tác, mà đường dẫn ra độc tố... Lại là một loại hương liệu đặc biệt.
Thục phi, đây là từ trong cung của ngươi tìm ra, đừng nói với cô ngươi không nhận ra hương liệu này! Lạc Chiêu Dực từ tay áo lấy ra một cái túi hương, quơ đến trước mặt Thục phi, Thái y đã kiểm chứng, đây cũng là chứng cứ ngươi mưu hại phụ hoàng! Ngươi còn dám can đảm bước lên Chiêu Minh Điện vu oan cô và hoàng hậu, vừa ăn cướp vừa la làng, thật sự không biết xấu hổ là gì!
Ngươi lại dám tự ý tra xét tẩm điện của bản cung? Thục phi sắc mặt kịch biến, bật thốt ra: Hương liệu này vốn là đồ hoàng hậu chuyên dùng, bản cung chỉ là vì tranh sủng mới bắt chước một chút, dựa vào cái gì nói bản cung mưu hại bệ hạ, mà không phải là hoàng hậu?
Lạc Chiêu Dực trên mặt trào phúng, Cô nhìn ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngươi cho rằng đem hương liệu cùng độc dược tách ra để hạ, cô sẽ lục soát không được sao? Cung nữ béo bên cạnh ngươi nhịn không được nghiêm hình tra hỏi cái gì cũng đã nói hết ...
Nói xong, hắn mặc kệ sắc mặt như giấy trắng của Thục phi, nếu không phải Văn Đế vẫn cho là hoàng hậu làm, tìm mọi cách che dấu, chỉ bằng đầu óc của Thục phi và thủ đoạn ra tay kia, căn bản làm không được đến mức thần không biết quỷ không hay, hiện thời Văn Đế đã ngã xuống, Thục phi không thể chờ đợi được sẽ tới vu oan hoàng hậu, lại không biết vài câu nói liền lộ ra, Lạc Chiêu Dực điều tra toàn bộ đều minh bạch.
Tam ca, muốn tạo phản thì cứ tạo phản, cần gì tìm nhiều lý do đường hoàng như vậy, để cô và người trong thiên hạ đều coi thường ngươi!
Lạc Chiêu Dực đứng trên bậc thang, tương đối cách xa Lạc Thương, ánh mắt hai người chống lại, không cần ngôn ngữ đã hiểu, chuyện cho tới bây giờ, ai cũng sẽ không lui một bước!
Lạc Thương xem như đã rõ ràng, tranh cãi cùng Lạc Chiêu Dực căn bản là vô dụng, thắng làm vua thua làm giặc, sách sử đều là biên soạn từ bên chiến thắng, hắn thắng sẽ là chính nghĩa một phương, thua chính là phản thần tặc tử! Lạc Chiêu Dực cũng giống như thế.
Vì vậy Lạc Thương không cần phải nhiều lời nữa, mà nghiêm nghị hạ lệnh: Vây quanh hoàng cung, thanh quân trắc, trừ gian tà, chỉnh đốn triều cương ta! Bắt được thái tử, cứu được bệ hạ, ghi công đầu!
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, liền nghe Lạc Chiêu Dực cười lạnh ra tiếng.
Trong chớp mắt đó, trên nóc nhà bốn phía tường thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều cấm quân mang cung tiễn, mà phía trước Lạc Chiêu Dực, từng hàng mũi tên hướng về phía đám người hộ vệ Lạc Thương … Những người kia vốn là cấm quân không kịp chuẩn bị đột nhiên tất cả đều tề tựu nghiêm chỉnh huấn luyện, tựa như tình huống tán loạn không ngăn cản được Lạc Thương lúc trước chỉ là ngụy trang!
Đợi chút! Lạc Thương cảm thấy mình giống như bỏ quên cái gì…
“Loại tình cảnh này, thiếu ta sao được đây?” Chỉ nghe tiếng vang rung trời lại nổi lên, Lạc Đình cưỡi ngựa đến, đi theo bên người chính là Chỉ huy sứ của Đông thành, Nam thành binh mã tư, sau lưng lại dẫn theo vô số binh mã, cộng thêm binh mã Lạc Thương mang đến, đảo mắt nhìn một lượt, một mảnh đông nghìn nghịt, thực tại làm cho người hoảng sợ.
“Tam điện hạ, không ổn!” người bên cạnh Lạc Thương thấp giọng nói: “Binh mã đến nhanh chóng như thế, hiển nhiên là sớm đã chuẩn bị tốt, người của chúng ta lại không thu được nửa tin tức nào, xem ra thái tử điện hạ sớm có phòng bị…”
“Trưởng công chúa bên kia cũng không truyền đến tin tức?”
“Tin tức Lục Chi báo cho là… Hết thảy bình thường!”
Đoan Mẫn trưởng công chúa giao thiệp rộng, thân phận cao, là nguồn gốc tình báo chủ yếu nhất bên phía Lạc Thương, mà chỗ hai phe liên lạc tin tức, chính là Tàng Ngọc Trai.
“Tiểu Thất, đợi lâu.” Lạc Đình nhìn về phía Lạc Chiêu Dực, đưa tới một ánh mắt hỏi thăm.
“Không, nhị ca tới thật đúng lúc.” Lúc này thần sắc Lạc Chiêu Dực mới hòa hoãn xuống, khẽ mỉm cười, sau đó cất giọng nói: “Phản thần tặc tử, người người gặp đều giết! Hiện tại nếu đầu hàng, giao nộp binh mã không giết, còn gian ngoan không buông, giết không tha!”
Hai phe đối lập, ban đầu thái tử thế đơn lực bạc, hiện thời yếu thế lại là phía Lạc Thương!
“Tam điện hạ?”
“Không quản được nhiều như vậy, các ngươi che chở, hiện
/81
|