Sáng sớm, lúc trời vừa tờ mờ sáng, tất cả người Từ gia còn chưa dậy, chỉ có nha hoàn ở trên sân quét lá rụng.
Hậu viện phòng bếp không có một bóng người.
Đột nhiên, một bóng dáng mảnh khảnh bước đến, rón ra rón rén vào phòng bếp.
“Hân biểu tỷ?” Từ Chính Ngạn tối qua uống nhiều nước, sáng sớm bị nghẹn đến tỉnh liền chạy tới nhà xí, lúc trở về đi ngang qua phòng bếp lại nhìn thấy một người lén lút lần mò đi vào, hắn lặng lẽ đuổi theo, định thần nhìn lại mới phát hiện, thì ra người nọ lại là Trang Nhược Hân.
Từ Chính Ngạn tuổi còn nhỏ, lòng hiếu kỳ nổi lên cũng không lên tiếng, nghĩ thầm, chẳng lẽ Hân biểu tỷ đói bụng đến vụng trộm tìm đồ ăn ? Vị biểu tỷ này bình thường chú trọng hình tượng nhất, lúc này lại bắt được nhược điểm của nàng …
Hắn trốn ở bên cửa, thấy Trang Nhược Hân ở bên trong nhìn quanh bốn phía, sau đó đi tới trước mấy cái vại đựng đầy nước, mở một cái nắp, sau đó móc ra vài gói không biết là bột thuốc gì đó, từ từ đổ vào… Cuối cùng đậy kỹ lại lần nữa.
Từ Chính Ngạn mở to hai mắt, che miệng lại, xoay người chạy vào phía sau đại thụ.
Trang Nhược Hân đi ra, nhìn bốn phía một cái, thấy không có người mới thở phào một hơi, xoa xoa mồ hôi trên mặt, chạy chậm trở về phòng mình.
Biểu tỷ cho cái gì vào trong nước? Tại sao tỷ ấy phải bỏ thuốc trong nước?
Từ Chính Ngạn mặt mũi tràn đầy hoảng loạn, sự tình đã vượt ra khỏi phạm vi một đứa bé như hắn có thể xử lý, hắn có chút không biết làm sao, đứng tại chỗ một lúc lâu, rồi đi tìm đại ca Từ Chính Hoằng mà hắn tín nhiệm nhất.
Mặt trời lộ ra đường chân trời, sắc trời dần dần sáng lên, nhưng nơi chân trời vẫn luôn có mây đen hội tụ, che phủ ánh mặt trời, trong không khí có cảm giác ngột ngạt, thời tiết không xem là tốt.
“Thái tử phi, Trần hộ vệ có việc cầu kiến.” Liễu Nhứ giúp Mục Song Hàm trang điểm xong, Xuân Miên tiến lên nói.
Mới sáng sớm, Trần Trầm có thể có chuyện gì?
Mục Song Hàm có chút buồn bực, nâng tay lên, cho nha hoàn kéo màn ra, mở cửa tiếp kiến Trần Trầm.
“Thuộc hạ tham kiến thái tử phi!” Trần Trầm ôm quyền hành lễ, bộ dáng hắn trước sau lạnh lùng, nhưng quen rồi sẽ biết người này chất phác ngay thẳng không tâm cơ, cho nên lúc ở cạnh Lạc Chiêu Dực, tất cả đều do Đức Phúc cơ trí chiếm cơ hội trước, nhưng Đức Phúc cũng không phải là tiểu nhân, cùng người thành thật này chung đụng rất hòa hợp, có vấn đề gì còn cố ý nhắc nhở giúp.
Bên cạnh Mục Song Hàm nha hoàn chiếm đa số, trừ phi là trường hợp chính thức, nếu không Trần Trầm bình thường sẽ không đến quá gần, cũng để tránh hiềm nghi, lúc này sáng sớm hắn đến, Mục Song Hàm mới kinh ngạc.
“Miễn lễ, Trần hộ vệ có chuyện gì không?”
“Sáng nay, ảnh vệ luôn theo dõi Trang tiểu thư truyền tin tức đến, ” Trần Trầm nói chuyện luôn luôn trực tiếp, cũng không quanh co lòng vòng, “Trang tiểu thư vụng trộm đến phòng bếp, hạ độc vào tất cả vại nước.”
Mục Song Hàm: “…”
Nấu ăn nấu cơm đều phải dùng nước, cho dù không ăn cơm, cũng không thể nào một ngày không uống nước… Trang Nhược Hân này ra tay tàn nhẫn, ngay cả người trong nhà cũng không tha?
Bất quá, Mục Song Hàm đối với việc này cũng không quá kinh ngạc, mục tiêu của Trang Nhược Hân hiển nhiên là nàng, dám đối với thái tử phi là nàng động thủ, xem ra thực sự cùng Tam hoàng tử rắn chuột một ổ, mà bắt nàng có thể có ích lợi gì? Cho hả giận? À, xem ra là vì đối phó Lạc Chiêu Dực.
“Lúc Trang tiểu thư bỏ thuốc bị Từ gia Tiểu công tử thấy được.” Trần Trầm còn nói thêm một tin như sấm rền, “Từ gia Tiểu công tử đi tìm đại công tử, đại công tử lại đi tìm Hàn lâm đại nhân.”
Mục Song Hàm: “…” Nên nói vận khí Trang Nhược Hân quá tồi hay là đầu óc quá ngu xuẩn?
“Xem ra chúng ta không cần phải xen vào, ngồi xem diễn là được, ” Mục Song Hàm khẽ nhướn mày, chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ bên kia có chuyện gì không?”
Trần Trầm lắc đầu, “Thuộc hạ không biết, điện hạ cũng không truyền tin đến.”
Kỳ thật cũng là khéo, vì chuyện bái tế, mấy ngày này Từ Hàn Lâm đều nghỉ hưu mộc, dù sao việc ở Hàn lâm viện cũng không nặng, mà Mục Bách cũng là hưu mộc, tối hôm qua đã mang theo Từ thị đến đây, cộng thêm trong triều quan viên người người cảm thấy bất an, không có ai cố ý đến báo tin, lúc này bọn họ đều không hay biết tin tức gì, còn không biết trong cung phát sinh đại sự.
Mục Song Hàm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, gió thổi qua, lá cây ào ào rơi xuống, nha hoàn quét dọn lại chạy tới quét lần nữa, mà ánh mắt Mục Song Hàm không có tiêu điểm, khe khẽ thở dài, chẳng biết tại sao, trong lòng lại có chút bất an… Có lẽ, là quan tâm quá sẽ bị loạn ?
Trong cung, Văn Đế vẫn chưa vào triều.
Càng khiến người ta hồ nghi là, thái tử hôm qua hứa hẹn Văn Đế hôm nay sẽ tỉnh cũng không xuất hiện… Lúc này, cũng không biết vì người hay nhân tố nào không, dù sao
Hậu viện phòng bếp không có một bóng người.
Đột nhiên, một bóng dáng mảnh khảnh bước đến, rón ra rón rén vào phòng bếp.
“Hân biểu tỷ?” Từ Chính Ngạn tối qua uống nhiều nước, sáng sớm bị nghẹn đến tỉnh liền chạy tới nhà xí, lúc trở về đi ngang qua phòng bếp lại nhìn thấy một người lén lút lần mò đi vào, hắn lặng lẽ đuổi theo, định thần nhìn lại mới phát hiện, thì ra người nọ lại là Trang Nhược Hân.
Từ Chính Ngạn tuổi còn nhỏ, lòng hiếu kỳ nổi lên cũng không lên tiếng, nghĩ thầm, chẳng lẽ Hân biểu tỷ đói bụng đến vụng trộm tìm đồ ăn ? Vị biểu tỷ này bình thường chú trọng hình tượng nhất, lúc này lại bắt được nhược điểm của nàng …
Hắn trốn ở bên cửa, thấy Trang Nhược Hân ở bên trong nhìn quanh bốn phía, sau đó đi tới trước mấy cái vại đựng đầy nước, mở một cái nắp, sau đó móc ra vài gói không biết là bột thuốc gì đó, từ từ đổ vào… Cuối cùng đậy kỹ lại lần nữa.
Từ Chính Ngạn mở to hai mắt, che miệng lại, xoay người chạy vào phía sau đại thụ.
Trang Nhược Hân đi ra, nhìn bốn phía một cái, thấy không có người mới thở phào một hơi, xoa xoa mồ hôi trên mặt, chạy chậm trở về phòng mình.
Biểu tỷ cho cái gì vào trong nước? Tại sao tỷ ấy phải bỏ thuốc trong nước?
Từ Chính Ngạn mặt mũi tràn đầy hoảng loạn, sự tình đã vượt ra khỏi phạm vi một đứa bé như hắn có thể xử lý, hắn có chút không biết làm sao, đứng tại chỗ một lúc lâu, rồi đi tìm đại ca Từ Chính Hoằng mà hắn tín nhiệm nhất.
Mặt trời lộ ra đường chân trời, sắc trời dần dần sáng lên, nhưng nơi chân trời vẫn luôn có mây đen hội tụ, che phủ ánh mặt trời, trong không khí có cảm giác ngột ngạt, thời tiết không xem là tốt.
“Thái tử phi, Trần hộ vệ có việc cầu kiến.” Liễu Nhứ giúp Mục Song Hàm trang điểm xong, Xuân Miên tiến lên nói.
Mới sáng sớm, Trần Trầm có thể có chuyện gì?
Mục Song Hàm có chút buồn bực, nâng tay lên, cho nha hoàn kéo màn ra, mở cửa tiếp kiến Trần Trầm.
“Thuộc hạ tham kiến thái tử phi!” Trần Trầm ôm quyền hành lễ, bộ dáng hắn trước sau lạnh lùng, nhưng quen rồi sẽ biết người này chất phác ngay thẳng không tâm cơ, cho nên lúc ở cạnh Lạc Chiêu Dực, tất cả đều do Đức Phúc cơ trí chiếm cơ hội trước, nhưng Đức Phúc cũng không phải là tiểu nhân, cùng người thành thật này chung đụng rất hòa hợp, có vấn đề gì còn cố ý nhắc nhở giúp.
Bên cạnh Mục Song Hàm nha hoàn chiếm đa số, trừ phi là trường hợp chính thức, nếu không Trần Trầm bình thường sẽ không đến quá gần, cũng để tránh hiềm nghi, lúc này sáng sớm hắn đến, Mục Song Hàm mới kinh ngạc.
“Miễn lễ, Trần hộ vệ có chuyện gì không?”
“Sáng nay, ảnh vệ luôn theo dõi Trang tiểu thư truyền tin tức đến, ” Trần Trầm nói chuyện luôn luôn trực tiếp, cũng không quanh co lòng vòng, “Trang tiểu thư vụng trộm đến phòng bếp, hạ độc vào tất cả vại nước.”
Mục Song Hàm: “…”
Nấu ăn nấu cơm đều phải dùng nước, cho dù không ăn cơm, cũng không thể nào một ngày không uống nước… Trang Nhược Hân này ra tay tàn nhẫn, ngay cả người trong nhà cũng không tha?
Bất quá, Mục Song Hàm đối với việc này cũng không quá kinh ngạc, mục tiêu của Trang Nhược Hân hiển nhiên là nàng, dám đối với thái tử phi là nàng động thủ, xem ra thực sự cùng Tam hoàng tử rắn chuột một ổ, mà bắt nàng có thể có ích lợi gì? Cho hả giận? À, xem ra là vì đối phó Lạc Chiêu Dực.
“Lúc Trang tiểu thư bỏ thuốc bị Từ gia Tiểu công tử thấy được.” Trần Trầm còn nói thêm một tin như sấm rền, “Từ gia Tiểu công tử đi tìm đại công tử, đại công tử lại đi tìm Hàn lâm đại nhân.”
Mục Song Hàm: “…” Nên nói vận khí Trang Nhược Hân quá tồi hay là đầu óc quá ngu xuẩn?
“Xem ra chúng ta không cần phải xen vào, ngồi xem diễn là được, ” Mục Song Hàm khẽ nhướn mày, chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ bên kia có chuyện gì không?”
Trần Trầm lắc đầu, “Thuộc hạ không biết, điện hạ cũng không truyền tin đến.”
Kỳ thật cũng là khéo, vì chuyện bái tế, mấy ngày này Từ Hàn Lâm đều nghỉ hưu mộc, dù sao việc ở Hàn lâm viện cũng không nặng, mà Mục Bách cũng là hưu mộc, tối hôm qua đã mang theo Từ thị đến đây, cộng thêm trong triều quan viên người người cảm thấy bất an, không có ai cố ý đến báo tin, lúc này bọn họ đều không hay biết tin tức gì, còn không biết trong cung phát sinh đại sự.
Mục Song Hàm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, gió thổi qua, lá cây ào ào rơi xuống, nha hoàn quét dọn lại chạy tới quét lần nữa, mà ánh mắt Mục Song Hàm không có tiêu điểm, khe khẽ thở dài, chẳng biết tại sao, trong lòng lại có chút bất an… Có lẽ, là quan tâm quá sẽ bị loạn ?
Trong cung, Văn Đế vẫn chưa vào triều.
Càng khiến người ta hồ nghi là, thái tử hôm qua hứa hẹn Văn Đế hôm nay sẽ tỉnh cũng không xuất hiện… Lúc này, cũng không biết vì người hay nhân tố nào không, dù sao
/81
|