Sắc trời dần tối, cây cối xung quanh đều bao phủ một tầng u ám mờ ảo, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn lại một đường cong mờ nhạt.
Mục Song Hàm đẩy cửa vào, thấy Lạc Tĩnh Nghi thật sự vẫn còn nghiêm cẩn quỳ, vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy, “Công chúa, mau dậy đi!”
“Tiểu Thất… Thái tử hắn đã đáp ứng?” Lạc Tĩnh Nghi sững sờ một lúc, tròng mắt ảm đạm một lần nữa sáng lên ánh sao.
Mục Song Hàm gật đầu cười, chân thành nói: “Công chúa, người không nên trách điện hạ, người này chính là miệng cứng lòng mềm, các người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm lại tốt, chàng ấy sao có thể thật sự mặc kệ người chứ?”
Lạc Tĩnh Nghi quỳ thời gian dài, chân cũng có chút tê rần, nàng nương theo Mục Song Hàm nâng đỡ đứng lên, dưới chân lảo đảo một cái, ngồi xuống bên cạnh nở nụ cười: “Ta còn lớn hơn thái tử một hai tuổi đấy, tính tình của hắn sao ta có thể không biết? Chỉ là việc này thật sự là ta không tốt, cũng làm khó hắn, dù hắn có thế nào cũng không quá đáng …” Nói xong, nàng nhìn ra xung quanh bên ngoài một chút, do dự hỏi: “Có phải hắn còn đang giận ta không ?”
Chỉ là quỳ một đoạn thời gian, Lạc Tĩnh Nghi thật sự không cảm thấy thế nào cả, ngày thường mặc dù cùng Lạc Chiêu Dực tùy tiện cãi nhau ầm ĩ, nhưng trong lòng nàng vẫn có chừng mực, dù sao Lạc Chiêu Dực cũng là thái tử, Lạc Tĩnh Nghi vẫn có một phần kính sợ, lúc này coi như là bất cứ giá nào, may mà Mục Song Hàm là thái tử phi, nếu không Lạc Tĩnh Nghi thật có chút không dám tới cửa cầu xin – – Lời đồn đều nói sau khi thái tử thành thân đã ôn nhu rất nhiều.
“Không có, ” Mục Song Hàm cười cười, cố ý nói: “Điện hạ làm sao sẽ tức đến chính mình, bình thường đều là chàng ấy đem người khác tức đến muốn chết muốn sống không phải sao?”
Lạc Tĩnh Nghi nghe được bật cười, cuối cùng mặt cũng giãn ra.
Mục Song Hàm nhìn nàng, thầm thở dài một tiếng nhỏ, vốn là một công chúa vô tư vô lự, hết lần này tới lần khác thích một người không thể thích, còn muốn buông tay tất cả những gì đang có, đi đánh cuộc một chút hy vọng kia… Cũng làm người ta rất bất đắc dĩ.
“Vậy… Thái tử nói như thế nào?”
“Điện hạ nói, bệ hạ xem trọng nhất là hiếu đạo, Phó tướng quân lại là công thần, nếu công chúa lấy hiếu làm lý do, bệ hạ tất nhiên sẽ dễ dàng nhả ra hơn, nhưng tuyệt đối không thể nói nửa câu có liên quan đến nhị điện hạ…”
Lạc Tĩnh Nghi ngẩn ra, rũ mắt, như có điều suy nghĩ.
Mục Song Hàm lại nói thẳng: “Điện hạ, còn nói, một bước lên trời bình thường cũng sẽ ngã chết, từ từ mà tính còn có một đường hy vọng.”
“Từ từ mà tính sao, ta đâu có nhiều thời gian như vậy để chờ? Nhưng, ước chừng cũng chỉ có thể như thế, ” Lạc Tĩnh Nghi thấp giọng nói: “A Hàm, không dối gạt muội, kỳ thật ta vốn đã dự định từ bỏ, nhưng trải qua chuyện của Đào Vận, ta mới thật sự hạ quyết tâm, nếu như ta đối với hắn đã tốt hơn bất cứ người nào, sao ta lại không thể vì chính mình, cũng vì hắn tranh thủ một lần chứ?”
“Nhưng, nếu nhị điện hạ vẫn không thích người thì sao?”
“Tình cảm luôn là đột nhiên tới, ta sẽ đem hết toàn lực đi thử một lần, ” hốc mắt Lạc Tĩnh Nghi ươn ướt, giọng nói lại kiên định như cũ, “Nhưng nếu dùng hết tất cả cũng không có kết quả, khi đó cũng là hại người hại mình, ta sẽ lựa chọn buông tha.”
Mục Song Hàm sững sờ một chút, khẽ bừng tỉnh, kỳ thật điều Lạc Tĩnh Nghi muốn cho tới bây giờ không phải là kết quả, nàng chỉ là không muốn làm trái tâm ý của mình, không muốn cô phụ bản thân cả đời này, giống như việc trên tay có một trái táo đỏ, trên cây phía trước lại có quả táo vàng, cho dù không biết leo cây, cho dù té xuống có thể sẽ ngã chết, nhưng đại đa số người vẫn muốn thử một lần, đi hái quả táo vàng kia, dù có té chết cũng không trách người khác, rơi xuống tàn nhẫn, biết rõ không cưỡng cầu được cũng sẽ xoay người rời đi, tốt nhất là có duyên phận đến hái, đó chính là niềm vui may mắn vô cùng.
Đúng như Lạc Đình nói, Lạc Tĩnh Nghi là người không đụng đến đầu rơi máu chảy sẽ không quay đầu, cho dù Mục Song Hàm không thể hiểu được, cũng không có tư cách đi phủ quyết lựa chọn của nàng.
Riêng phần dũng khí cùng chấp nhất này, Mục Song Hàm vẫn thật sự bội phục nàng, còn lại, chính là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí.*
(*nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí nghĩa là người nhân nghĩa thì gặp người nhân, người trí tuệ thì gặp người trí)
“A Hàm, thái tử phi, Tĩnh Nghi thật sự hết sức cảm kích muội, quyết định của thái tử rất khó người có thể thay đổi, muội đã giúp ta một đại ân!” Nói xong, Lạc Tĩnh Nghi muốn cúi người bái một lạy.
“Đừng như vậy, công chúa, người cũng từng giúp ta, ta cũng chỉ là có qua có lại.” Mục Song Hàm vội vàng đỡ lấy nàng, “Huống chi trong lòng điện hạ vốn cũng muốn giúp người, ta chỉ là trở thành ống loa truyền lời mà thôi…”
Lạc Tĩnh Nghi cười cười, hướng nàng chớp hai mắt, lại biến thành một công chúa tính cách tinh quái, hơi có chút ý tứ sâu xa nói: “Muội cũng quá coi thường phân lượng của mình ở trong lòng Tiểu Thất.”
Mục Song Hàm: “…”
Lạc Tĩnh Nghi chỉ cười, lúc trước gặp gỡ Mục Song Hàm là vì thái tử, nhưng mà cho tới giờ khắc này, nàng mới thật sự coi Mục Song Hàm là hảo tỷ muội, cho dù thân phận thay đổi, nàng không phải là công chúa, Mục Song Hàm không phải là
Mục Song Hàm đẩy cửa vào, thấy Lạc Tĩnh Nghi thật sự vẫn còn nghiêm cẩn quỳ, vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy, “Công chúa, mau dậy đi!”
“Tiểu Thất… Thái tử hắn đã đáp ứng?” Lạc Tĩnh Nghi sững sờ một lúc, tròng mắt ảm đạm một lần nữa sáng lên ánh sao.
Mục Song Hàm gật đầu cười, chân thành nói: “Công chúa, người không nên trách điện hạ, người này chính là miệng cứng lòng mềm, các người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm lại tốt, chàng ấy sao có thể thật sự mặc kệ người chứ?”
Lạc Tĩnh Nghi quỳ thời gian dài, chân cũng có chút tê rần, nàng nương theo Mục Song Hàm nâng đỡ đứng lên, dưới chân lảo đảo một cái, ngồi xuống bên cạnh nở nụ cười: “Ta còn lớn hơn thái tử một hai tuổi đấy, tính tình của hắn sao ta có thể không biết? Chỉ là việc này thật sự là ta không tốt, cũng làm khó hắn, dù hắn có thế nào cũng không quá đáng …” Nói xong, nàng nhìn ra xung quanh bên ngoài một chút, do dự hỏi: “Có phải hắn còn đang giận ta không ?”
Chỉ là quỳ một đoạn thời gian, Lạc Tĩnh Nghi thật sự không cảm thấy thế nào cả, ngày thường mặc dù cùng Lạc Chiêu Dực tùy tiện cãi nhau ầm ĩ, nhưng trong lòng nàng vẫn có chừng mực, dù sao Lạc Chiêu Dực cũng là thái tử, Lạc Tĩnh Nghi vẫn có một phần kính sợ, lúc này coi như là bất cứ giá nào, may mà Mục Song Hàm là thái tử phi, nếu không Lạc Tĩnh Nghi thật có chút không dám tới cửa cầu xin – – Lời đồn đều nói sau khi thái tử thành thân đã ôn nhu rất nhiều.
“Không có, ” Mục Song Hàm cười cười, cố ý nói: “Điện hạ làm sao sẽ tức đến chính mình, bình thường đều là chàng ấy đem người khác tức đến muốn chết muốn sống không phải sao?”
Lạc Tĩnh Nghi nghe được bật cười, cuối cùng mặt cũng giãn ra.
Mục Song Hàm nhìn nàng, thầm thở dài một tiếng nhỏ, vốn là một công chúa vô tư vô lự, hết lần này tới lần khác thích một người không thể thích, còn muốn buông tay tất cả những gì đang có, đi đánh cuộc một chút hy vọng kia… Cũng làm người ta rất bất đắc dĩ.
“Vậy… Thái tử nói như thế nào?”
“Điện hạ nói, bệ hạ xem trọng nhất là hiếu đạo, Phó tướng quân lại là công thần, nếu công chúa lấy hiếu làm lý do, bệ hạ tất nhiên sẽ dễ dàng nhả ra hơn, nhưng tuyệt đối không thể nói nửa câu có liên quan đến nhị điện hạ…”
Lạc Tĩnh Nghi ngẩn ra, rũ mắt, như có điều suy nghĩ.
Mục Song Hàm lại nói thẳng: “Điện hạ, còn nói, một bước lên trời bình thường cũng sẽ ngã chết, từ từ mà tính còn có một đường hy vọng.”
“Từ từ mà tính sao, ta đâu có nhiều thời gian như vậy để chờ? Nhưng, ước chừng cũng chỉ có thể như thế, ” Lạc Tĩnh Nghi thấp giọng nói: “A Hàm, không dối gạt muội, kỳ thật ta vốn đã dự định từ bỏ, nhưng trải qua chuyện của Đào Vận, ta mới thật sự hạ quyết tâm, nếu như ta đối với hắn đã tốt hơn bất cứ người nào, sao ta lại không thể vì chính mình, cũng vì hắn tranh thủ một lần chứ?”
“Nhưng, nếu nhị điện hạ vẫn không thích người thì sao?”
“Tình cảm luôn là đột nhiên tới, ta sẽ đem hết toàn lực đi thử một lần, ” hốc mắt Lạc Tĩnh Nghi ươn ướt, giọng nói lại kiên định như cũ, “Nhưng nếu dùng hết tất cả cũng không có kết quả, khi đó cũng là hại người hại mình, ta sẽ lựa chọn buông tha.”
Mục Song Hàm sững sờ một chút, khẽ bừng tỉnh, kỳ thật điều Lạc Tĩnh Nghi muốn cho tới bây giờ không phải là kết quả, nàng chỉ là không muốn làm trái tâm ý của mình, không muốn cô phụ bản thân cả đời này, giống như việc trên tay có một trái táo đỏ, trên cây phía trước lại có quả táo vàng, cho dù không biết leo cây, cho dù té xuống có thể sẽ ngã chết, nhưng đại đa số người vẫn muốn thử một lần, đi hái quả táo vàng kia, dù có té chết cũng không trách người khác, rơi xuống tàn nhẫn, biết rõ không cưỡng cầu được cũng sẽ xoay người rời đi, tốt nhất là có duyên phận đến hái, đó chính là niềm vui may mắn vô cùng.
Đúng như Lạc Đình nói, Lạc Tĩnh Nghi là người không đụng đến đầu rơi máu chảy sẽ không quay đầu, cho dù Mục Song Hàm không thể hiểu được, cũng không có tư cách đi phủ quyết lựa chọn của nàng.
Riêng phần dũng khí cùng chấp nhất này, Mục Song Hàm vẫn thật sự bội phục nàng, còn lại, chính là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí.*
(*nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí nghĩa là người nhân nghĩa thì gặp người nhân, người trí tuệ thì gặp người trí)
“A Hàm, thái tử phi, Tĩnh Nghi thật sự hết sức cảm kích muội, quyết định của thái tử rất khó người có thể thay đổi, muội đã giúp ta một đại ân!” Nói xong, Lạc Tĩnh Nghi muốn cúi người bái một lạy.
“Đừng như vậy, công chúa, người cũng từng giúp ta, ta cũng chỉ là có qua có lại.” Mục Song Hàm vội vàng đỡ lấy nàng, “Huống chi trong lòng điện hạ vốn cũng muốn giúp người, ta chỉ là trở thành ống loa truyền lời mà thôi…”
Lạc Tĩnh Nghi cười cười, hướng nàng chớp hai mắt, lại biến thành một công chúa tính cách tinh quái, hơi có chút ý tứ sâu xa nói: “Muội cũng quá coi thường phân lượng của mình ở trong lòng Tiểu Thất.”
Mục Song Hàm: “…”
Lạc Tĩnh Nghi chỉ cười, lúc trước gặp gỡ Mục Song Hàm là vì thái tử, nhưng mà cho tới giờ khắc này, nàng mới thật sự coi Mục Song Hàm là hảo tỷ muội, cho dù thân phận thay đổi, nàng không phải là công chúa, Mục Song Hàm không phải là
/81
|