Thái tử và thái tử phi đứng ở cửa, trong ánh mắt nhìn nhau giống như tỏa ra ánh lửa – – đương nhiên đây là ảo giác của Đức Phúc và một đám cung nhân !
“Điện hạ, thái tử phi, ” Đức Phúc đợi hồi lâu, hai người vẫn đang trừng lẫn nhau, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, “Công chúa chờ ở bên trong.”
Mục Song Hàm lập tức nghiêng đầu, “Công chúa? Là Tĩnh Nghi công chúa sao?”
Đức Phúc gật gật đầu, “Công chúa hình như có chuyện gì tìm thái tử điện hạ…”
“Tỷ ấy có thể có chuyện gì? Chín phần có liên quan đến nhị ca, ” Lạc Chiêu Dực dẫn đầu đi vào trong, “Thật đúng là rất bướng bỉnh!”
Mục Song Hàm nghe vậy liền lắc đầu, “Chàng đừng đứng nói chuyện sẽ không đau thắt lưng!”
Lạc Chiêu Dực nhún vai, thuận miệng trả lời, “Cô ngồi nói chuyện cũng không đau thắt lưng.”
Mục Song Hàm dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghi ngồi ở trong sân, vừa uống trà vừa xuất thần nhìn phong cảnh, không biết nàng đang suy nghĩ gì, ngay cả bọn họ đi tới cũng không chú ý đến.
“Công chúa?”
“A?” Lạc Tĩnh Nghi sợ hết hồn, vỗ vỗ ngực, “Các ngươi về rồi à.”
Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, có chút kỳ quái, Lạc Chiêu Dực lại ngồi xuống, liếc nàng một cái, giọng nói nhàn nhạt, “Vô sự không lên điện Tam bảo, nói đi.”
Lạc Tĩnh Nghi có chút sửng sốt, hồi lâu mới thầm nói: “Đã thành thân rồi sao vẫn còn bộ dạng tính xấu này, một chút cũng không biết uyển chuyển, thiệt thòi cho A Hàm chịu được ngươi.”
“Chuyện tình cảm của mình còn xử lý không được không có tư cách nói cô!”
Một kích trúng tim, nháy mắt hạ gục!
Lạc Tĩnh Nghi xoay người ôm Mục Song Hàm, nức nở ủy khuất , “A Hàm muội xem hắn…”
“Còn dám ôm thái tử phi làm nũng, cẩn thận móng vuốt của ngươi!”
Sau lưng Lạc Tĩnh Nghi chợt lạnh, lập tức dựng thẳng móng vuốt lên bày tỏ trong sạch.
Lạc Chiêu Dực ý bảo Mục Song Hàm ngồi xuống bên người, vừa nói: “Có chuyện gì nhanh nói!”
Lạc Tĩnh Nghi từ từ thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, trầm mặc một hồi, nói: “Tiểu Thất, có thể đến thư phòng ngươi nói không?”
Lạc Chiêu Dực bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, cười nhạt một tiếng, nói: “Cô cảm thấy, ngươi vẫn nên đừng nói tốt hơn, trở về Nghi Hòa cung của ngươi đi, tự mình chọn một phò mã hợp tâm ý, thật vui vẻ làm Tĩnh Nghi công chúa, như vậy ngươi tốt, nhị ca cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt!”
Hắn chưa nói đến chuyện gì đó, Lạc Tĩnh Nghi lại có một loại cảm giác bị nhìn thấu tất cả, không khỏi lạnh rùng mình một cái.
“Nhưng như thế này… Ta sẽ không vui vẻ !” Lạc Tĩnh Nghi hít sâu một hơi, cắn răng, kiên định nói, vừa nhìn về phía Mục Song Hàm bên kia… Xin giúp đỡ!
Mục Song Hàm ngẫm lại lời Lạc Đình nói, lại nhìn ánh mắt chấp nhất của Lạc Tĩnh Nghi, khẽ thở dài một tiếng, giật nhẹ ống tay áo Lạc Chiêu Dực, “Điện hạ, tốt xấu gì nên nghe một chút Tĩnh Nghi muốn nói gì…”
Lạc Chiêu Dực không sao cả gật đầu, mọi người liền vào thư phòng, Mục Song Hàm dặn dò không cho phép người tới quấy rầy, đưa tay đóng cửa, kết quả quay người lại đã thấy Lạc Tĩnh Nghi quỳ xuống: “!”
“Tiểu Thất, thái tử, ta cầu xin ngươi giúp ta một chút!” Lạc Tĩnh Nghi quỳ gối trước mặt Lạc Chiêu Dực, ngẩng đầu khẩn cầu.
“Công chúa! Người làm gì vậy?”
Mục Song Hàm muốn đưa tay đỡ nàng, bị Lạc Chiêu Dực ngăn cản, Lạc Chiêu Dực nói: “Ngươi nói xem.”
Lạc Tĩnh Nghi mím môi, chậm rãi nói: “Ta không muốn làm công chúa này nữa …”
Lạc Chiêu Dực nghe vậy liền phất một ống tay áo qua, Lạc Tĩnh Nghi trong nháy mắt nước mắt đã rơi như mưa.
Mục Song Hàm mở to hai mắt, lại nghe Lạc Chiêu Dực lên tiếng, không phải mắng nàng cũng không phải là khuyên nàng, chỉ hờ hững trần thuật một sự thật, “Phụ hoàng cùng thái hậu đều đối với ngươi không tệ!”
“Ta biết rõ, cho nên cho dù ta không làm công chúa nữa cũng sẽ hiếu thuận bọn họ như bình thường…”
Lạc Chiêu Dực giận quá hóa cười, hơi trào phúng, “Nếu ngươi không phải là Tĩnh Nghi công chúa, còn có tư cách này sao?”
Lạc Tĩnh Nghi hơi hé miệng, không đợi nàng lên tiếng, Lạc Chiêu Dực lại nói: “Hoặc là ngươi cảm thấy không phải là công chúa, có thể biến thành nhị hoàng phi ?”
Lạc Tĩnh Nghi im lặng, thân thể run lên nhè nhẹ, cố nén nghẹn ngào đến miệng.
– – Tĩnh Nghi vẫn còn là hài tử chưa trưởng thành, có đôi khi không đụng đến máu chảy đầu rơi sẽ không chịu quay đầu lại, muội ấy, là muội muội ta vẫn luôn muốn bảo vệ … Thái tử phi cùng muội ấy có quan hệ tốt, khuyên muội ấy nhiều hơn, sớm thay đổi tính tình kia đi.
Mục Song Hàm nghĩ đến lời nói ý tứ sâu xa của Lạc Đình hôm nay, chẳng lẽ Lạc Đình sớm đoán được Lạc Tĩnh Nghi sẽ bước ra một bước này?
Nghĩ đến đây, Mục Song Hàm lôi kéo Lạc Chiêu Dực, sau đó nhìn về phía Lạc Tĩnh Nghi, hỏi: “Công chúa chính là công chúa, sao có thể nói không làm liền không làm?”
“Ta, ta là con của nhà Phó đại tướng quân đã qua đời, chỉ cần phụ hoàng gật đầu, có thể hạ chỉ để cho ta trở về Phó gia, nhận tổ quy tông…”
“Sau đó thì sao?” Lạc Chiêu Dực lạnh nhạt nói : “Phụ hoàng đem ngươi làm nữ nhi hai mươi năm, ngươi quay người lại liền đi nhận tổ quy tông, Lạc Tĩnh Nghi biến thành Phó Tĩnh Nghi, lại đã từng cùng nhị ca dây dưa một chỗ? Nếu thật như ý ngươi, nữ nhi đổi thành con dâu,
“Điện hạ, thái tử phi, ” Đức Phúc đợi hồi lâu, hai người vẫn đang trừng lẫn nhau, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, “Công chúa chờ ở bên trong.”
Mục Song Hàm lập tức nghiêng đầu, “Công chúa? Là Tĩnh Nghi công chúa sao?”
Đức Phúc gật gật đầu, “Công chúa hình như có chuyện gì tìm thái tử điện hạ…”
“Tỷ ấy có thể có chuyện gì? Chín phần có liên quan đến nhị ca, ” Lạc Chiêu Dực dẫn đầu đi vào trong, “Thật đúng là rất bướng bỉnh!”
Mục Song Hàm nghe vậy liền lắc đầu, “Chàng đừng đứng nói chuyện sẽ không đau thắt lưng!”
Lạc Chiêu Dực nhún vai, thuận miệng trả lời, “Cô ngồi nói chuyện cũng không đau thắt lưng.”
Mục Song Hàm dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghi ngồi ở trong sân, vừa uống trà vừa xuất thần nhìn phong cảnh, không biết nàng đang suy nghĩ gì, ngay cả bọn họ đi tới cũng không chú ý đến.
“Công chúa?”
“A?” Lạc Tĩnh Nghi sợ hết hồn, vỗ vỗ ngực, “Các ngươi về rồi à.”
Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, có chút kỳ quái, Lạc Chiêu Dực lại ngồi xuống, liếc nàng một cái, giọng nói nhàn nhạt, “Vô sự không lên điện Tam bảo, nói đi.”
Lạc Tĩnh Nghi có chút sửng sốt, hồi lâu mới thầm nói: “Đã thành thân rồi sao vẫn còn bộ dạng tính xấu này, một chút cũng không biết uyển chuyển, thiệt thòi cho A Hàm chịu được ngươi.”
“Chuyện tình cảm của mình còn xử lý không được không có tư cách nói cô!”
Một kích trúng tim, nháy mắt hạ gục!
Lạc Tĩnh Nghi xoay người ôm Mục Song Hàm, nức nở ủy khuất , “A Hàm muội xem hắn…”
“Còn dám ôm thái tử phi làm nũng, cẩn thận móng vuốt của ngươi!”
Sau lưng Lạc Tĩnh Nghi chợt lạnh, lập tức dựng thẳng móng vuốt lên bày tỏ trong sạch.
Lạc Chiêu Dực ý bảo Mục Song Hàm ngồi xuống bên người, vừa nói: “Có chuyện gì nhanh nói!”
Lạc Tĩnh Nghi từ từ thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, trầm mặc một hồi, nói: “Tiểu Thất, có thể đến thư phòng ngươi nói không?”
Lạc Chiêu Dực bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, cười nhạt một tiếng, nói: “Cô cảm thấy, ngươi vẫn nên đừng nói tốt hơn, trở về Nghi Hòa cung của ngươi đi, tự mình chọn một phò mã hợp tâm ý, thật vui vẻ làm Tĩnh Nghi công chúa, như vậy ngươi tốt, nhị ca cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt!”
Hắn chưa nói đến chuyện gì đó, Lạc Tĩnh Nghi lại có một loại cảm giác bị nhìn thấu tất cả, không khỏi lạnh rùng mình một cái.
“Nhưng như thế này… Ta sẽ không vui vẻ !” Lạc Tĩnh Nghi hít sâu một hơi, cắn răng, kiên định nói, vừa nhìn về phía Mục Song Hàm bên kia… Xin giúp đỡ!
Mục Song Hàm ngẫm lại lời Lạc Đình nói, lại nhìn ánh mắt chấp nhất của Lạc Tĩnh Nghi, khẽ thở dài một tiếng, giật nhẹ ống tay áo Lạc Chiêu Dực, “Điện hạ, tốt xấu gì nên nghe một chút Tĩnh Nghi muốn nói gì…”
Lạc Chiêu Dực không sao cả gật đầu, mọi người liền vào thư phòng, Mục Song Hàm dặn dò không cho phép người tới quấy rầy, đưa tay đóng cửa, kết quả quay người lại đã thấy Lạc Tĩnh Nghi quỳ xuống: “!”
“Tiểu Thất, thái tử, ta cầu xin ngươi giúp ta một chút!” Lạc Tĩnh Nghi quỳ gối trước mặt Lạc Chiêu Dực, ngẩng đầu khẩn cầu.
“Công chúa! Người làm gì vậy?”
Mục Song Hàm muốn đưa tay đỡ nàng, bị Lạc Chiêu Dực ngăn cản, Lạc Chiêu Dực nói: “Ngươi nói xem.”
Lạc Tĩnh Nghi mím môi, chậm rãi nói: “Ta không muốn làm công chúa này nữa …”
Lạc Chiêu Dực nghe vậy liền phất một ống tay áo qua, Lạc Tĩnh Nghi trong nháy mắt nước mắt đã rơi như mưa.
Mục Song Hàm mở to hai mắt, lại nghe Lạc Chiêu Dực lên tiếng, không phải mắng nàng cũng không phải là khuyên nàng, chỉ hờ hững trần thuật một sự thật, “Phụ hoàng cùng thái hậu đều đối với ngươi không tệ!”
“Ta biết rõ, cho nên cho dù ta không làm công chúa nữa cũng sẽ hiếu thuận bọn họ như bình thường…”
Lạc Chiêu Dực giận quá hóa cười, hơi trào phúng, “Nếu ngươi không phải là Tĩnh Nghi công chúa, còn có tư cách này sao?”
Lạc Tĩnh Nghi hơi hé miệng, không đợi nàng lên tiếng, Lạc Chiêu Dực lại nói: “Hoặc là ngươi cảm thấy không phải là công chúa, có thể biến thành nhị hoàng phi ?”
Lạc Tĩnh Nghi im lặng, thân thể run lên nhè nhẹ, cố nén nghẹn ngào đến miệng.
– – Tĩnh Nghi vẫn còn là hài tử chưa trưởng thành, có đôi khi không đụng đến máu chảy đầu rơi sẽ không chịu quay đầu lại, muội ấy, là muội muội ta vẫn luôn muốn bảo vệ … Thái tử phi cùng muội ấy có quan hệ tốt, khuyên muội ấy nhiều hơn, sớm thay đổi tính tình kia đi.
Mục Song Hàm nghĩ đến lời nói ý tứ sâu xa của Lạc Đình hôm nay, chẳng lẽ Lạc Đình sớm đoán được Lạc Tĩnh Nghi sẽ bước ra một bước này?
Nghĩ đến đây, Mục Song Hàm lôi kéo Lạc Chiêu Dực, sau đó nhìn về phía Lạc Tĩnh Nghi, hỏi: “Công chúa chính là công chúa, sao có thể nói không làm liền không làm?”
“Ta, ta là con của nhà Phó đại tướng quân đã qua đời, chỉ cần phụ hoàng gật đầu, có thể hạ chỉ để cho ta trở về Phó gia, nhận tổ quy tông…”
“Sau đó thì sao?” Lạc Chiêu Dực lạnh nhạt nói : “Phụ hoàng đem ngươi làm nữ nhi hai mươi năm, ngươi quay người lại liền đi nhận tổ quy tông, Lạc Tĩnh Nghi biến thành Phó Tĩnh Nghi, lại đã từng cùng nhị ca dây dưa một chỗ? Nếu thật như ý ngươi, nữ nhi đổi thành con dâu,
/81
|