Cô sụp đổ, ngã quỵ xuống sàn nhà khóc lớn " bảo bối, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, anh mau buông em ra, em phải đi cứu con, bây giờ bảo bối có thể bị người ta khi dễ, nhất định sẽ sợ hãi, bảo bối cần em nhất lúc này " cô càng nói càng kích động, trong lòng đau xót
Hai Tô Gia Kỹ chợt lóe, trong đầu vạch ra kế hoạch rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số gọi đi.
" Được rồi, bây giờ chúng ta có thể đi rồi? " anh dìu cô đứng dậy, sau đó hai người cùng rời khỏi phòng
Kiều Minh Minh đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy nói " Tôi cũng muốn đi " nhưng vừa dứt câu, trước mắt cô tối sầm, ngã xuống ngất xỉu
" Minh Minh " Tô Văn Vũ sợ hãi kêu lên, chạy tới ôm lấy thân thể Kiều Minh Minh
Hai ông bà Tô gia nãy giờ ngồi trên ghế lên cơn đau tim, đưa tay ôm ngực thở hổn hển. Sau đó cùng Tô Văn Vũ đưa Kiều Minh Minh tới bệnh viện.
Tình hình toàn bộ đều rối ren thành một cục.
Lúc này, tại một căn nhà hoang nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh bốn phía đều là khu đất trống, cây cối mọc xum xuê, rậm rạp, tiếng động vật xung quanh kêu lên càng trở nên u ám.
Trong căn phòng tối om, có một bóng dáng giống như ma quỷ, lạnh lùng nhìn thân thể nhỏ bé nằm trên mặt đất ẩm ướt, cậu bé cuộn tròn thân thể giống như con mèo, vẫn hôn mê bất tỉnh, ánh mắt hắn chợt lóe lên, cầm trong tay một con dao, cắt đứt đoạn dây thừng đang buộc chặt tay Trần bảo bối .Sau đó hắn ta nhấc chân lên đá vào thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Trần bảo bối một cái
' ưhm ' miệng nhỏ kêu lên một tiếng. Cảm giác đau đớn truyền đến khiến cho thân thể cậu bé run lên, cặp mắt chợt động đậy rồi mở ra, nhìn thấy khung cảnh tối mịt cùng người đàn ông trước mắt liền hiểu rằng bản thân mình đã bị bắt cóc, cậu sợ hãi dịch thân thể lùi vào trong góc tường
Người đàn ông trừng mắt nhìn Trần bảo bối quát " thằng nhóc, tốt nhất mày trên ngoan ngoãn cho tao, không ông đây sẽ thịt mày "
Trần bảo bối lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn chằm chằm hắn ta kêu to " Chú dám đánh tôi, cha tôi sẽ tìm đến chú, đánh chết chú "
Người đàn ông kia giận giữ, trừng mắt, quát to một tiếng " khốn khiếp! Mày còn dám lớn tiếng với tao sao "
Hắn ta lập tức vươn tay, tức giận vung tay lên, hung hăng hạ một bạt tai trên khuôn mặt phấn nộn của Trần bảo bối
" aaaaa đồ xấu xa " Trần bảo bối hét to một tiếng, bên má liền sưng đỏ, cả người ngã lăn ra đất, cậu bé thở phì phò, không lên tiếng, chỉ khịt mũi hả giận, nhìn chằm chằm ông chú trước mắt
" Tao xem mày còn dám mạnh miệng nữa không, đợi một lát nữa mẹ mày đến tao xử luôn một thể " người đàn ông tức giận quát xong bỏ đi ra ngoài
Trần bảo bối nằm trên mặt đất ướt sẫm, sắc mặt tái nhợt, chịu đựng đau đớn từ những cú đánh của người đàn ông kia mang tới, cậu nhớ tới những lúc, mẹ ôm mình vào ngực, nhẹ giọng hát ru mình ngủ, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu uỷ khuất chảy xuống, giọng nói yếu ớt kêu nhỏ " Mẹ! Con rất nhớ mẹ "
Cậu mím chặt môi, mặc cho nước mắt từng viên chảy xuống, miệng mếu máo, không dám lớn tiếng hít thở, nhớ tới ba chơi đùa cùng mình, hai ba con bọn họ cùng nhau lên kế hoạch lấy lòng mẹ, miệng nhỏ mấp máy phát ra tiếng " Ba, con yêu ba! "
30 phút sau, Tô Gia Kỳ cùng Trần Mỹ Kiều tới chỗ hẹn
Để tránh bị đối phương phát hiện, Tô Gia Kỳ đỗ xe cánh đó 1km
Sau khi nhận được tin xác nhận cảnh sát đã mai phục ổn thoả xung quanh, Tô Gia Kỳ mới mở cửa xe đề cho Trần Mỹ Kiều đi xuống.
Tới nơi, anh núp vào một góc khuất, không ai dễ dàng phát hiện. Trần Mỹ Kiều một mình đi vào bên trong.
Tròng phòng, Trương Thanh Thanh ngồi trên một chiếc ghế gỗ, bên canh là hai người đàn ông vạm vỡ đang giữ chặt Trần bảo bối ở giữa bước ra.
" mẹ! " thấy cô đi vào, Trần bảo bối kêu lên
Cô lạnh lùng nhìn Trương Thanh Thanh " thả con trai tôi ra! "
Cô ta cười to " haha, bạn tốt, cảm giác như thế nào? "
" Trương Thanh Thanh, chuyện năm xưa tôi còn chưa tính sổ với cô, bây giờ cô lại bắt cóc con trai tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!!! " mắt cô chợt lạnh, quát về phía cô ta.
" Hắc hắc, không tha cho tôi? " cô ta cười trào phúng, sau đó hung ác nói "Ngược lại tôi muốn nhìn xem, vẻ mặt của cô lúc mất đi người mình yêu thương, máu mủ ruột thịt của mình là như thế nào "
" cô! " Trần Mỹ Kiều tức giận run người " tại sao? Vì cái gì mà cô làm như vậy?"
Khuôn mặt Trương Thanh thanh dữ tợn nhìn cô " vì sao ư? Trần Mỹ Kiều, vì cái gì mà những điều tốt đẹp đều thuộc về cô chứ, đến ngay cả tổng giám đốc cô cũng không buông tha "
" Cái gì? " cô nghi hoặc, hỏi cô ta
/64
|