Nghĩ đến người đàn ông mình thầm mến, ánh mắt cô ta trở nên si mê " Tô Gia Kỳ, người đàn ông vàng trong lòng biết bao người phụ nữ, tôi cũng không ngoại lệ " nói tới đây, cô ta dừng một chút rồi nói tiếp " cô có biết, vì để được gần anh ấy, tôi đã phải trả giá, bỏ ra những gì không? " một lần nữa ánh mắt cô ta trở nên hung ác " nhưng lại là cô, vì sao lại là cô? Chút tình yêu của tôi cô cũng cướp mất, hà cớ gì vì sao cô có tất cả mà tôi thì không "
Tô Gia Kỳ đứng ở ngoài, nghe tới đây liền không khỏi sửng sốt, anh không ngờ cô ta lại có ý nghĩ như vậy, vợ và con anh gặp nguy hiểm đều là vì anh. Bàn tay nắm lại, cắn chặt răng mím môi, anh muốn xông vào bóp chết cô ta ngay lập tức nhưng anh biết giờ chưa phải là lúc, chỉ có thể đứng tại chỗ nghe tiếp.
Trần Mỹ Kiều nghe xong thì kinh ngạc, cô nói " Trương Thanh Thanh, tôi không lấy bất cứ thứ gì của cô, cô điên rồi "
Trương Thanh Thanh ngửa mặt cười to " haha, tôi điên rồi, cũng là nhờ cô ban tặng, tôi không biết cô dùng cách gì để anh ấy nhận đứa nghiệt chủng kia làm cháu đích tôn nhà họ Tô, nhưng hôm nay tôi muốn cô phải nhận sự đau đớn từ mười tám tầng địa ngục "
Cô biết mình không thể tiếp tục nói lý với một kẻ điên như cô ta nên nhìn vào mắt cô ta hỏi thẳng " cô muốn gì? "
Khuôn mặt cô ta bặm trợn nhìn cô rồi lại nhìn Trần bảo bối " muốn gì ư? " đột nhiên từ trong túi cô ta rút ra một con dao gấp, hất cổ tay lên một cái, con dao bật ra đứng thẳng, cô ta nói " cô và đứa nghiệt chủng này, một trong hai người phải chết, cô chọn đi "
" chọn con! " Trần bảo bối đứng im nãy giờ, cậu dãy dụa lên tiếng
Trần Mỹ Kiều hoảng hốt, kêu lên " bảo bối, không được! "
Cặp mắt to tròn ngấn nước, hốc mắt đỏ lên, mũi nhỏ sụt sịt, nhưng cậu mở miệng kiên định nói " Mẹ! cảm ơn mẹ đã sinh con ra, mặc dù con chưa thể cao lớn như ba, nhưng con sẽ bảo vệ mẹ, mẹ! Con yêu mẹ! " nói xong, thân thể cậu ưỡn lên đứng thẳng, như một người đàn ông trưởng thành nhìn phía cô.
Trần Mỹ Kiều hoảng sợ, nước mắt lên xuống, lắc đầu " không, bảo bối, mẹ cũng yêu con " cô vội vàng nhìn về phía Trương Thanh Thanh " tôi chết, Trương Thanh Thanh, cô thả con tôi ra, tôi để cho cô tuỳ ý xử lý "
Mấy ai hiểu được một đứa bé quan trọng với người mẹ như thế nào? mang thai chín tháng mười ngày, lần đầu tiên nghe thấy tim thai đập, lần đầu tiên cảm nhận được đứa con đang đạp trong bụng mình, chịu biết bao khổ sở sinh nó ra, sau đó nhìn đứa trẻ oa oa khóc, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt quả đấm nhỏ, nằm trong lòng mẹ ngủ say, đôi môi chúm chím mỉm cười. Rồi tới ngày đứa bé biết lật, biết bò, bước đi những bước đầu tiên theo tình yêu của mẹ mà lớn lên, hai người bọn họ ở nơi đất khách quê người nương tựa lẫn nhau, hằng đêm ôm thân thể ấm ấm mềm mềm của con trong lòng đứng bên cửa sổ ngước lên nhìn bầu trời nhớ về quê nhà. Mất đi bảo bối chẳng khác nào lấy đi sinh mệnh của cô
" haha, mẹ con thật tình cảm a " cô ta bật cười chế nhạo, rồi nói tiếp " được , nếu cô đã chọn thì tôi tác thành, dù sao giết đứa nghiệt chủng này cũng không ích gì, người tôi hận là cô " xong cô ta đưa con dao cho Trần Mỹ Kiều
Cô không chút do dự cầm lấy con dao rồi đưa lên cổ mình
" mẹ! mẹ " Trần bảo bối dãy dụa kêu lên
Trương Thanh Thanh liếc nhìn hai tên đang giữ bảo bối, hắn ta đá vào chân bảo bối một cái, ' bịch ' đầu gối nhỏ khuỵu xuống đất, da thịt tróc ra đỏ lên, vài giọt máu rỉ ra dính trên bụi đất.
Trần Mỹ Kiều nhìn bảo bối ngã xuống, trái tim đau nhói, ruột gan như bị chặt đứt thành từng khúc " bảo bối, sau khi ra khỏi đây con phải nghe lời ba, cố gắng sống tốt " lực trên tay cô tăng lên, dao cứa rách da, một giọt máu rỉ ra, cô kiên định nhìn cô ta " cô có thể thả con tôi ra được rồi! "
" aaaaaaaaaaaaaa " Trần bảo bối quỳ dưới đất dãy dụa, gầm lên như một con sư tử nhỏ, cổ họng đau rát, giọng trở nên khàn khàn " thả tôi ra, mẹ!!! Đừng mà, aaaaaa thả tôi ra "
Trái tim cô bóp chặt, thân thể run lên vì đau đớn " bảo bối, mẹ xin lỗi " nước mắt cô chảy xuống, rơi từng giọt trên mặt đất
" aaaaaaaaaaaaa, mẹ!!!! Đừng mà " Trần bảo bối tiếp tục gầm lên, giọng đã trở nên khàn đặc.
" các người còn không mau làm nó câm miệng lại, rồi đưa ra ngoài! " Trương Thanh Thanh giận dữ quát lên
Một trong hai tên liền đánh ngất Trần bảo bối, rồi ôm lấy thân thể nhỏ đi ra ngoài
Nhưng bọn hắn không ngờ, vừa mới bước ra khỏi cửa, liền có một lực đánh lên sau gáy bọn họ, hai thân thể vạm vỡ ngã xuống mặt đất.
/64
|