Lời vừa dứt, một cánh tay ở phía sau vươn tới nắm chặt bả vai cậu bé, dùng khăn bịt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lại, dùng sức đè một cái.
" ưhm " cặp mắt Trần bảo bối trợn to, hai tay nắm chặt cánh tay đang giữ mình, đột nhiên thân thể mềm nhũn, trước mắt trở nên tối sầm, thân thể nhỏ ngã xuống.
Trương Thanh Thanh nhìn cậu bé nằm trên mặt đất, hung ác cười lạnh, cô ta gằn từng chữ " Trần Mỹ Kiều, tôi cho cô biết cảm giác mất đi người mình yêu thương là như thế nào, hôm nay mất đi con trai, tôi muốn để cho cô cả đời ở trong địa ngục "
Cô ta nói xong, lạnh lùng vô tình cúi đầu nhìn thân thể nhỏ nằm trên mặt đất, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, ra hiệu cho người đàn ông có thân hình vạm vỡ được cô ta thuê ở trước mặt, anh ta liền ôm Trần bảo bối lên cùng với cô ta mang cậu bé rời khỏi.
Bên trong mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, cho đến lúc gần kết thúc bữa tiệc. Trần Mỹ Kiều muốn đi tìm bảo bối, nhưng liếc mắt thấy bên cạnh Tô Gia Trang cùng Võ Thanh Hoa đều không không thấy cậu bé đâu, tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng của cậu bé
Cô đi tới chỗ Tô Văn Vũ và Kiều Minh Minh hỏi " Hai người có thấy bảo bối ở đâu không? "
" không thấy, không phải bảo bối hôm nay vẫn luôn ở cùng ba mẹ sao? " Tô Văn Vũ lắc đầu, lên tiếng nghi ngờ
Trần Mỹ Kiều cảm thấy kỳ quái nhíu chặt lông mày, thì lúc này Tô Gia Kỳ đi tới, anh hỏi " có chuyện gì vậy? "
" Không thấy bảo bối đâu cả " cô trả lời, trong lòng cảm thấy có chút không yên
" có thể con chạy loạn đâu đó thôi, để anh thông báo mọi người tìm " Tô Gia Kỳ lên tiếng trấn an
Bốn người bọn họ chia nhau ra tìm, cùng với bảo vệ tòa nhà tìm khắp mọi ngóc ngách. Nhưng không ai nhìn thấy cậu bé ở đâu
Trần Mỹ Kiều hoảng sợ đến cả người run rẩy, đầu óc trở nên rối loạn, cô bật khóc " bảo bối, con đang ở đâu? "
" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải không tìm thấy bảo bối không? " vợ chồng Tô Gia Trang lo lắng, sốt ruột đi tới hỏi, Võ Thanh Hoa nhìn thấy Trần Mỹ Kiều khóc, bà đau lòng đi tới ôm lấy cô, liếc nhìn con trai bật khóc " nếu là lũ bắt cóc tống tiền thì bao nhiêu tiền cũng được, nhất định phải mang cháu trai của mẹ trở về "
Nghe lời nói của Võ Thanh Hoa, Tô Mỹ Kiều càng khóc rống lên
Tô Gia Trang lên cơn đau tim, ông đưa tay ôm ngực trái thở hổn hển, cố gắng ổn định tâm trạng nhìn Tô Gia Kỳ nói "mau báo công an, tìm bằng được bảo bối trở về "
Một tiếng sau, khách mời đã về hết nhưng vẫn không tìm thấy Trần bảo bối. Bốn người họ cùng vợ chồng Tô Gia Trang ngồi trong phòng giám sát, vẻ mặt ai cũng ngưng trọng, lo lắng nhìn lên màn hình đang chiếu lại hình ảnh của bữa tiệc.
Một lát sau, nhìn thấy hình ảnh trong màn hình hiện ra, thân thể Trần Mỹ Kiều run lên, vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi, kích động đứng dậy đưa tay chỉ vào màn hình lắp bắp nói " là...cô ta, là cô ta "
" ai? " Tô Gia Kỳ đứng lên đỡ lấy cô, nhìn khuôn mặt được phóng to trên màn hình, đáy mắt lạnh xuống. Anh nhận ra là người trong công ty, cô ta đã nhiều lần xuất hiện trước mặt anh.
Đi động trong túi Trần Mỹ Kiều vang lên, tiếng chuông không ngừng reo lên khiến toàn bộ người ngồi trong phòng sợ hãi, cô thoát ra khỏi anh vội vàng nghe máy.
" alo "
" Xin chào bạn tốt của tôi! " giọng nói đầy trào phúng của Trương Thanh Thanh truyền đến
" Cô trả con cho tôi, mau trả con lại cho tôi " Trần Mỹ Kiều gào lên vào điện thoại
" hắc hắc, Kiều Kiều, chắc hẳn bây giờ cô đang sợ hãi lo lắng đi " cô ta cười to
" cô muốn gì? " cô hoảng sợ hỏi cô ta
" tối nay, một mình cô tới đây, nên nhớ là một mình, nếu không tôi không dám bảo toàn tính mạng của con trai cô " cô ta lạnh lùng nói, xong cúp luôn điện thoại
1s sau, ting ... ting chuông điện thoại vang lên báo tin nhắn đến, là địa chỉ Trương Thanh Thanh gửi tới
Trần Mỹ Kiều không không hề do dự, nhấc chân bước ra khỏi phong.
Nhưng mà thân thể cô vừa mới động liền bị một cách tay kéo lại, Tô Gia Kỳ vội vàng hỏi " em muốn đi đâu? "
" cô ta muốn một mình em tới đó, em phải đi cứu con trai em " cô trả lời, hoảng hốt dãy dụa muốn thoát khỏi tay anh rời đi
" không được, như thế rất nguy hiểm, chúng ta phải tìm cách " cánh tay Tô Gia Kỳ tăng thêm lực, ôm chặt cô nói
Trần Mỹ Kiều mất kết lý trí, gan mật đều vỡ, trong đầu hiện lên hình ảnh của con trai, hoảng sợ hét lên " anh mau buông em ra, em phải đi cứu con trai em, buông ra! "
" Nhưng đó cũng là con trai anh " Tô Gia Kỳ nhanh chóng nắm chặt cô, gầm lên, sau đó tiếp tục nói " Kiều Kiều, em phải bình tĩnh nghe anh nói "
/64
|