Chương 7.2
Lạc Dương cười hì hì với Đào Mộ. Đổi thành Đại Mao thì anh ta không khách sáo nữa, trở tay đẩy trở lại: "Cậu chỉ ai vậy! Còn muốn trùm bao tải đập tôi, cậu có tin tôi gọi điện thoại cho anh em một cái thì cậu ba tháng cũng không xuống giường bệnh được hay không?”
"Ái chà chà lão tử cũng rất nóng nảy ——" Đại Mao xắn cánh tay áo lên muốn xông lên đập một trận.
Lại bị Đào Mộ tóm chặt lấy cổ áo nói: "Đi về thôi! Sáng mai còn có lịch diễn đấy!"
Lạc Dương cợt nhả cọ lên tiến đến: "Ở chỗ nào vậy, tôi đưa cậu về?"
"Không cần phiền toái." Một tay Đào Mộ bám vào Đại Mao, một tay ôm lấy Tiểu Béo, chuẩn bị lên tiếng chào hỏi nhóm Cẩu Nhật Tân.
Lạc Dương vẫn chưa từ bỏ ý định dính vào phía sau Đào Mộ: "Vậy chuyện chúng ta kết bạn..."
"Được thôi!" Thái độ Đào Mộ qua loa đối phó một câu: "Có một người bạn thêm một con đường, năm sông bốn biển đều là anh em! Xin chào anh bạn, hẹn gặp lại anh bạn."
"Ai, cậu cái người này..." Lạc Dương thò tay kéo cánh tay Đào Mộ lại. Đào Mộ không mở miệng, đúng là anhta định nói như vậy để thuyết phục Đào Mộ, lại không ngờ tới Đào Mộ đã cướp lời của anh ta nói hết sạch trước.
Nhất thời Lạc Dương có loại cảm giác uất ức vì bị cướp lời thoại. Quan trọng là đừng xem ngoài miệng Đào Mộ nói lưu loát như thế, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, Đào Mộ căn bản không hề đặt việc này ở trong lòng. Tiểu vương bát đản này đang làm qua loa lấy lệ với anh ta đây mà!
"Cậu đừng không coi mối quan hệ này của hai ta là việc không to tát được không? Thiếu gia tôi thật sự có thể nâng cậu lên làm minh tinh đấy." Lạc Dương nhấn mạnh một lần nữa: "Chính là tôi đã nhét Diệp Dao vào đoàn làm phim đó?"
Lạc Dương không đề cập tới Diệp Dao còn hoàn hảo một chút. Vừa nhắc tới Diệp Dao, ngược lại làm cho Đào Mộ nhớ tới bản thân mình phải tự chịu một hồi tai bay vạ gió.
Tâm trạng Đào Mộ tức giận, nhìn Lạc Dương không những không giận mà còn cười: "Vậy thiếu gia nhà họ Lạc chuẩn bị nâng tôi lên như thế nào?"
Lạc Dương bị nụ cười của Đào Mộ làm cho trong lòng rung động, đầu óc lờ mờ chẳng biết gì, không chút nghĩ ngợi nói: "Thì cứ nâng cậu lên làm minh tinh thôi? Cậu muốn ca hát thì ca hát, muốn diễn thì diễn. Tôi có thể để cho giải trí Long Đằng ký hợp đồng với cậu."
Anh ta dừng một chút, dường như là vì muốn tăng cường sức thuyết phục, Lạc Dương nói bổ sung: "Cha tôi chính là chủ tịch giải trí Long Đằng. Nếu cậu muốn vào giới giải trí, hẳn đã từng nghe qua giải trí Long Đằng rồi đúng không?"
Đào Mộ khẽ cười thành tiếng, hơi híp mắt đánh giá Lạc Dương, cười không đứng đắn: "Nghe anh nói như vậy, vậy tôi cần phải nghĩ biện pháp đi kết bạn với ông ấy chứ nhỉ? Thời điểm đó chẳng những có thể lấy tài nguyên, còn có thể có một đứa cháu trai lớn miễn phí không phải sao?"
Đào Mộ vươn tay nắm lấy cằm Lạc Dương, cười trêu chọc: "Nào, cháu trai lớn, gọi một tiếng chú nghe trước xem nào?”
Đại Mao và Tiểu Béo ở phía sau cùng nhau cười phá lên! Dám đùa giỡn anh Mộ nhà họ, đáng đời!
"Đào Mộ!" Lạc Dương tức giận dùng móng vuốt vỗ rớt tay đang nắm lấy cằm anh ta của Đào Mộ, cả người xù lông: "Tôi cho cậu mặt mũi cậu đừng có mà không cần!"
Lạc Dương nói xong câu này thì có chút hối hận. Quả nhiên, Đào Mộ nghe vậy thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo: "Thiếu gia Lạc nói đúng. Mặt mũi của anh rất lớn, thật sự tôi còn không dám muốn."
Không đợi Lạc Dương mở miệng, Đào Mộ cười lạnh nói: "Chuyện buổi chiều hôm nay là tôi nể mặt anh, cũng không muốn gây khó dễ cho đoàn phim. Nhưng anh đừng tưởng như vậy là tôi thật sự sợ anh. Không sai, tôi chỉ là một dân thường nhỏ bé nào dám trêu chọc vào nhà họ Lạc. Nhưng chưa chắc chữ Lạc của Lạc Dương anh là cùng một chữ Lạc với nhà họ Lạc."
/398
|