Chương 7.1
Thời điểm Lạc Dương lôi bạn thân chen vào sàn nhảy, Đào Mộ đang nhảy với một em gái thân hình nóng bỏng trang điểm xinh đẹp.
Em gái chải một đầu tóc xoăn sóng lớn buông thả trên vai, mặc một chiếc váy ôm mông cúp ngực ngắn màu vàng sáng chói lóa, trang điểm tỉ mỉ, đôi môi đỏ rực. Một chùm ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống sân khấu, em gái giơ cao cánh tay lên trước người Đào Mộ lắc hông ưỡn eo, cơ thể mềm mại nhẹ nhàng cọ lên người Đào Mộ, lúc hơi nghiêng đầu mái tóc dài quyến rũ chọc người phất nhẹ qua hai má của Đào Mộ, Đào Mộ thì giả giả thật thật ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn linh hoạt của em gái, cơ thể phối hợp lắc lư theo điệu nhạc mà nhảy. Nhảy đến chỗ này, trên gương mặt vô cùng đẹp trai vẽ ra một ý cười, nhìn như thâm tình rồi lại ngả ngớn, ánh đèn chiếu lên gò má của Đào Mộ, phác hoạ đường nét anh tuấn càng gợi cảm hơn, mồ hôi óng ánh dọc theo gương mặt của cậu chảy xuống chóp mũi, nghe thấy cô gái dưới sân khấu càng ngày càng gào thét lớn hơn để thể hiện tình yêu với mình, đôi môi mỏng khiêu gợi của cậu nhếch lên một độ cong tựa như cười mà không cười, cặp mắt đen không thèm để ý lướt qua dưới sân khấu, dáng vẻ phong lưu phóng đãng bừa bãi lập tức kích thích các cô gái gia tăng đề-xi-ben, ngay cả các chàng trai trong sàn nhảy cũng không kìm lòng được mà huýt sáo tru lên như sói. Nhận ra được sự mê đắm tung hô của mọi người, cậu càng đắc ý uốn éo hơn, dáng vẻ gợi cảm hormone nam tính tăng cao này làm cho Lạc Dương xem mà miệng đắng lưỡi khô trợn mắt há mồm, bật thốt lên nói: "Thật đặc biệt hăng hái!"
Lệ Khiếu Hằng đi theo phía sau Lạc Dương đứng ở trong đám người chen chúc, ngửa đầu nhìn người ôm em gái nhảy điệu nhảy sexy trên sân khấu còn không quên trêu ghẹo người xung quanh, chàng trai anh tuấn hết sức hưởng thụ sự say mê của mọi người, con ngươi tối sầm lại.
Sau khi kết thúc một bài, Đào Mộ từ chối lời đề nghị trao đổi thông tin liên lạc của em gái, sải bước nhảy xuống sân khấu. Bị Lạc Dương cản trong sàn nhảy: "Tôi muốn mời cậu uống một ly, có được không?"
Đào Mộ hơi híp mắt lại, châm biếm một tiếng.
Lạc Dương bị nhìn đến mức tóc gáy dựng ngược lên, lớn tiếng nói: "Ý của cậu là gì đây? Tôi cũng không truy cứu chuyện cậu đào góc tường của tôi, bây giờ muốn làm bạn với cậu. Không phải là cậu muốn làm minh tinh hay sao? Hai ta kết bạn, tôi nâng đỡ cậu lên!"
Đào Mộ cũng uống say rồi, dưới hai sự kích thích của chất cồn và bầu không khí xung quanh, cậu không nhịn được oán giận nói: "Đào góc tường của anh trong mơ à. Ai đào góc tường của anh? Bị người khác tùy ý xúi giục một chút đã mắc câu, anh bị ngốc hả?"
Kiếp trước Đào Mộ đã nói câu này, kiếp này còn phải nói lại: "Nếu không phải gia thế của anh hùng hậu tôi không trêu chọc nổi, người như anh, một ngày tôi đánh anh tám lần luôn đấy anh có tin hay không? Huống chi là kết bạn. Ai muốn kết bạn với loại người thiểu năng trí tuệ như anh."
Lạc Dương tự biết mình đuối lý. Chủ yếu vẫn là anh ta từng thấy những cảnh Đào Mộ chiến đấu còn có điệu nhảy nóng bỏng tối nay nữa, Lạc Dương căn bản không tức giận với Đào Mộ được. Chỉ có thể cười hì hì chịu tội: "Được rồi! Được rồi! Coi như tôi sai rồi, tôi mời cậu uống rượu bồi tội còn không được sao?"
Đào Mộ cười lạnh một tiếng. Ánh mắt chuyển hướng vào trong đám đông, tốn công mất sức chen qua chỗ Đại Mao và Tiểu Béo. Đại Mao nhìn thấy Lạc Dương thì rất tức giận, đứng lên đẩy Lạc Dương ra: "Đừng có tiếp tục quấn lấy anh Mộ nhà chúng tôi nữa, còn chọc tôi nữa thì tôi trùm bao tải đập anh đấy anh có tin hay không!"
Con trai độc nhất của ông chủ than đá, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, các loại thủ đoạn đánh nhau ẩu đả trùm bao tải này thực sự là há mồm thì có thể làm.
/398
|