Chương 7.3
Đào Mộ còn nhớ, đời trước tên ngu ngốc Lạc Dương này làm cho cha ta bị tức chết như thế nào, lại bị chị gái của anh ta đuổi ra khỏi nhà họ Lạc ra sao. Nếu thật sự chọc cậu phát cáu, cậu cũng không ngại đi tìm cô cả nhà họ Lạc, để sớm đá bay cái tên ngu ngốc này ra khỏi nhà trước thời hạn.
Nói không chừng còn có thể cứu ông cụ nhà họ một cái mạng đấy!
Mắt thấy Đào Mộ đang thật sự tức giận, Lạc Dương liền kinh sợ, hướng về phía Đào Mộ cười ngượng ngùng nói: "Cậu xem cậu kìa, trò chuyện có mấy câu đã nổi giận rồi, tôi cũng chưa nói cái gì không phải đâu?"
Đào Mộ cười lạnh, mang theo hai đàn em quay đầu bước đi.
Lạc Dương mặt mày xám xịt sờ sờ mũi, ngượng ngùng oán giận với bạn thân: "Thực sự là... Tính tình quá lớn."
Quay đầu lại, chỉ thấy bạn thân từ trước đến giờ luôn trầm lắng giống như ông già mặt đang suy tư nhìn bóng lưng Đào Mộ. Lạc Dương nghi ngờ nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Lệ Khiếu Hằng thu hồi ánh mắt, căn dặn người bạn thân đần độn của anh: "Người này có chút không bình thường. Không có chuyện gì thì tốt nhất cậu đừng nên chọc vào cậu ta."
Lệ Khiếu Hằng có thể nhìn ra, lời Đào Mộ vừa mới nói ra cũng không phải là Đào Mộ phô trương tỏ ra có tài. Dường như cậu thật sự có thủ đoạn gì đó để đối phó với Lạc Dương. Chính điểm này mới có thể khiến cho Lệ Khiếu Hằng tò mò —— chỉ bằng một diễn viên quần chúng nhỏ nhoi không có gia thế không có bối cảnh như Đào Mộ, dựa vào đâu mà có tự tin để mạnh miệng nói ra những lời như vậy?
Lạc Dương hừ hừ nở nụ cười, cũng không đặt lời bạn tốt nói ở trong lòng: "Yên tâm đi, tôi chỉ là muốn kết bạn với cậu ta mà thôi, cũng không là phải muốn đắc tội với cậu ta. Cậu ta có lợi hại hay không thì liên quan gì tới tôi. Mà nói tới lợi hại một chút cũng tốt, vũng nước trong giới giải trí quá sâu, cậu ta lợi hại một chút, tôi cũng đỡ lo lắng một ít, miễn cho người khác bắt nạt cậu ta."
Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, ngược lại Lạc Dương đã đơn phương kéo Đào Mộ thành người của mình.
Mặt Lệ Khiếu Hằng không thay đổi liếc mắt nhìn bạn thân ngu ngốc một mình cũng có thể tự diễn xuất đến sung sướng, lười không nói cái gì nữa.
Anh tin tưởng loại người thông minh như Đào Mộ này, chỉ cần Lạc Dương không thật sự làm ra cái chuyện gì quá đáng gây cản trở đến lợi ích của cậu, phỏng chừng Đào Mộ cũng sẽ không thật sự ra tay đối phó với Lạc Dương ——
Vẻn vẹn chỉ gặp thoáng qua một lần, Lệ Khiếu Hằng đã nhạy cảm thấy được một số đặc điểm trong tính cách của Đào Mộ.
Sau đó, Lệ đại tổng tài từ trước đến giờ rất ít khi đem lực chú ý đặt trên người người khác, hiếm thấy hỏi một câu: "Cậu ta cũng là diễn viên sao?"
"Coi là như thế đi." Lạc Dương gãi đầu một cái: "Tôi đầu tư vào bộ phim kia cậu biết chứ? Cậu ta là diễn viên đóng thế của nam chính. Nhưng mà tôi nghe nói cậu ta đã thi đậu vào học viện điện ảnh Bắc Kinh. Làm sao vậy, cậu hỏi cái này làm gì?"
Ngón tay trỏ của Lệ Khiếu Hằng khẽ nhúc nhích, sắc mặt không thay đổi nói: "Không có gì. Tùy tiện hỏi một chút thôi."
Đào Mộ đã đi ra quán bar hắt xì hơi một cái. Chà chà cánh tay hơi nghi ngờ, cảm nhận được nhiệt độ ngày nắng ở trấn H lên cao tới bốn mươi độ: "Cũng không lạnh a!"
"Sẽ không phải là bị cảm lạnh rồi chứ?" Đại Mao đi theo sau lưng thân thiết nói: "Hay là trở về ăn một chút rồi uống thuốc cảm đi?"
Đào Mộ nhíu nhíu mày, rất không vui nói: "Không muốn ăn!"
Tiểu Béo liếc mắt nhìn Đào Mộ đang cáu kỉnh, lập tức tiếp lời: "Vậy thì không ăn nữa.”
Không đợi Đại Mao mắng cậu ta, cậu ta thuận thế nói rằng: "Chúng ta uống thuốc cảm lạnh pha nước đi."
Đào Mộ: "..." Có khác gì nhau sao?!
/398
|