Lâm Quý thấy người trong Tướng Quân Điện bình thường nịnh nọt gã nay đều khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt lạnh lùng, tức giận ngập đầu, bắt đầu ăn nói không kiêng dè:
- Huynh trưởng của ta là Thần Võ đại tướng quân Đại Minh Triều! Không lâu sẽ tấn chức làm thái bảo thái tử, những cọng cỏ đầu tường các ngươi hôm nay can đảm kháng lại quân lệnh của ta, huynh trưởng ta và đại hoàng tử sớm muộn gì sẽ tru sát cửu tộc các ngươi!
Đương nhiên cách nói tru sát cửu tộc là Lâm Quý học được từ chỗ Đường Tiêu. Đại khái là Lâm Quý cảm thấy câu nói của Đường Tiêu có lực chấn nhiếp với mọi người trong Tướng Quân Điện nên lúc này bất giác lôi ra.
Đường Tiêu kéo mấy tấm da hổ ngụy chính nghĩa, từng bước một tới gần Lâm Quý.
- Tru sát cửu tộc? Ngươi là cái thứ gì? Cũng dám ăn nước miếng bổn công tử? Nhân hoàng để ngươi trấn thủ nhất phương là vì bảo hộ bách tính tứ phương an cư lạc nghiệp, chứ không phải để Lâm Quý ngươi chuyên quyền độc đoán, chèn ép lương tài! Dù sau này đại hoàng tử có được sắc lập thành thái tử, nếu dám làm chuyện lỗ mãng như thế này thì Đường Tiêu ta bảo đảm hắn không đăng cơ được, không làm được hoàng đế! Hôm nay bổn công tử ấn theo quốc pháp phế đi ngươi là thay trời hành đạo! Vì giang sơn xã tắc Đại Minh Triều!
Lâm Quý ngồi trên mặt đất đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai, nhân lúc Đường Tiêu đang mắng sướng miệng thì bắn ra Bá Vương Mâu trong đan điền, chớp mắt mâu biến dài đến trượng tám, kéo ra làn sóng kinh thiên bắn tới người Đường Tiêu.
- Ha ha ha ha! Đi chết đi!
Lâm Quý đắc ý cười phá lên, mới rồi Đường Tiêu từng bước một đi hướng gã thì gã đã luôn chờ đợi cơ hội này, hiện tại rốt cuộc chờ tới rồi. Võ giả Địa Nguyên tam cấp, Bá Vương Mâu dốc sức một kích!
*Đinh!* một tiếng vang thật lớn, Bá Vương Mâu đâm vào chiến giáp Vạn Luyện Thần Minh, không ngờ để lại hố nhỏ sâu đến mấy thước! Đáng tiếc chỉ tới đó mà thôi. Nên biết rằng chiến giáp Vạn Luyện Thần Minh của Đường Tiêu nặng cỡ nửa tấn, toàn thân chỗ mỏng nhất cũng dày đến hai công phân!
Lâm Quý đúng là độc, nếu như không trọng thương thành như vậy, một mâu này nói không chừng thật sự xuyên qua chiến giáp Vạn Luyện Thần Minh!
Đường Tiêu nổi giận. Năm người bên cạnh hắn chia làm hai tổ, cùng Đường Tiêu thành hình tam giác bao vây Lâm Quý, đứng ở ba tiết điểm quỳ, viên, dĩnh.
Lâm Quý thấy ra năm người áo đen và Đường Tiêu dường như đang kết trận, muốn tru sát gã, vội lớn tiếng uy hiếp mấy câu.
- Ta là mệnh quan triều đình, đại tướng quân, đại thống lĩnh trấn thủ Hoa Liên thành! Các ngươi cùng đám phản tặc này giết ta không sợ ngồi tù sao? Ta chết rồi, huynh trưởng của ta, Lâm Chấn và đại hoàng tử tuyệt đối không tha cho các ngươi!
Đường Tiêu thầm cười, loại uy hiếp này đã mất hiệu quả với đám tướng quân trong Tướng Quân Điện có ý thức tự chủ, thì nói gì đến những con rối đã mất quyền khống chế thân thể?
- Tuyền Qua Tru Sát Trận!
Đường Tiêu quát to một tiếng. Thân thể cùng với năm con rối dùng sức, chớp mắt kết thành Tuyền Qua Tru Sát Trận uy lực to lớn, mười mấy phù triện bay ra khỏi thân thể sáu người, dung hợp một chỗ, kịch liệt xoay tròn.
Lâm Quý cảm nhận được nguy hiểm tử vong. Tay gã vỗ một cái, đột nhiên vọt lên khỏi mặt đất, vung Bá Vương Mâu trong tay đâm mạnh hướng một tiết điểm, rõ ràng là ngoan cố chống cự đến cùng.
Đường Tiêu thầm cảm thán, Lâm Quý thật đúng là con gián đánh không chết. Mới rồi Đường Tiêu vốn định trực tiếp dùng Luyện Yêu Đại Thủ Ấn thu Lâm Quý. Tuy nhiên vì sợ Lâm Quý bị thương không đủ nặng, lãng phí Luyện Yêu Đại Thủ Ấn mà không thu được gã, cho nên mới lấy ra Tuyền Qua Tru Sát Trận, ai ngờ cái tên này đúng là còn vài phần sức lực.
Đáng tiếc là lực lượng mười mấy phù triện không phải Lâm Quý trọng thương có thể ngăn cản được. Gã liều chết xung phong còn chưa tới mép vòng xoáy thì đã bị vô số phù triện kéo trở lại trung tâm vòng xoáy. Lâm Quý ở trong trung tâm vòng xoáy không ngừng giãy dụa, rống giận. Cương khí hộ thể mới hồi phục chút ít đang từng chút một bị mười mấy phù triện phá nát hóa giải, rốt cuộc bị những phù triện này công kích đến bản thể.
Lâm Quý phát ra tiếng hét thảm điên cuồng. Da thịt, xương cốt từng chút một bị vô số phù triện cắt nát, phân giải. Giáp rách rưới tan rã, trên người không có chỗ da thịt lành lặn. Rốt cuộc, khi hơi thở của gã ngày càng yếu, mắt thấy giây sau sẽ mất mạng trong Tuyền Qua Tru Sát Trận, thì Luyện Yêu Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu vươn ra túm gã vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Trận này đánh đến kinh tâm động phách, biến đổi bất ngờ. Tất cả người chính mắt thấy đều tâm tình kích động, trợn mắt há hốc mồm.
Không lâu sau, Lâm Quý mặt trắng bệch, trọng thương nhưng không hấp hối nữa bị Đường Tiêu ném ra khỏi Luyện Yêu Thối Ma Hồ, quỳ rạp trên mặt đất, liên tục xin lỗi nhận sai với thất hoàng tử, Đường Tiêu. Sắc mặt gã tràn ngập cung kính với thất hoàng tử, Đường Tiêu.
Không cần phải nói, Đường Tiêu lại thêm một con rối siêu mạnh Địa Nguyên đỉnh tam cấp.
Đường Tiêu mỉm cười nói:
- Lâm Quý thấy hoàng tử điện hạ mà không hành lễ, nghiêm trọng vi phạm lễ pháp Đại Minh Triều. Trách phạt như thế nào xin hoàng tử điện hạ ban lệnh.
Từ khi tiến vào Tướng Quân Điện thì hắn đã nói rồi, sẽ kiếm trở lại mặt mũi cho thất hoàng tử, hiện tại coi như hoàn thành hứa hẹn này.
Thất hoàng tử nghi hoặc khó hiểu nhìn Lâm Quý, lại ngó Đường Tiêu. Tuy mới rồi chính mắt thấy toàn quá trình chiến đấu nhưng y vẫn không tin nổi mọi chuyện đang xảy ra.
Đám tướng quân trong Tướng Quân Điện cũng là hai mặt nhìn nhau, lặng ngắt như tờ. Không ai ngờ cuối cùng là kết cuộc như vậy. Tuy Đường Tiêu cuồng vọng nhưng đích thực hắn có tư cách cuồng vọng đó. Nói được thì làm được, khiến Lâm Quý quỳ xuống hướng hắn cầu xin tha thứ, quỳ nhận tội với thất hoàng tử, hoàn toàn lấy lại mặt mũi cho thất hoàng tử. Lâm Quý muốn dựa vào trận chiến Tướng Quân Điện lập uy nay chẳng những không thành, ngược lại khiến Đường Tiêu lập uy tại Tướng Quân Điện.
Thất hoàng tử là người thông minh, biết mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát của Đường Tiêu, cho nên không dám tự quyết định chuyện này, hỏi lại ý kiến Đường Tiêu:
- Nếu Lâm Quý đã nhận tội, ý của công tử như thế nào?
Đường Tiêu không khách sáo, vung tay lên, thay thất hoàng tử quyết định:
- Ta xem Lâm Quý này nếu đã trói tay nhận tội thì tạm thời bỏ qua cho lần này đi. Nếu có tái phạm thì nghiêm trị không tha.
Bởi vì Đường Tiêu đã thu phục Lâm Quý, Hoa Liên Thành cũng gián tiếp thuộc về Đường Tiêu cai quản. Sau này có thể chậm rãi giống như tại trấn Phượng Lâm, tru sát kẻ chống đối, nuôi dưỡng thân tín, khiến Hoa Liên Thành hoàn toàn trở thành địa bàn của Đường Tiêu. Giai đoạn hiện tại còn cần Lâm Quý đứng đằng trước làm con rối giữ cục diện, tránh cho gây chuyện quá lớn, dẫn đến Lâm Chấn và đại hoàng tử đích thân đến thì không hay.
- Huynh trưởng của ta là Thần Võ đại tướng quân Đại Minh Triều! Không lâu sẽ tấn chức làm thái bảo thái tử, những cọng cỏ đầu tường các ngươi hôm nay can đảm kháng lại quân lệnh của ta, huynh trưởng ta và đại hoàng tử sớm muộn gì sẽ tru sát cửu tộc các ngươi!
Đương nhiên cách nói tru sát cửu tộc là Lâm Quý học được từ chỗ Đường Tiêu. Đại khái là Lâm Quý cảm thấy câu nói của Đường Tiêu có lực chấn nhiếp với mọi người trong Tướng Quân Điện nên lúc này bất giác lôi ra.
Đường Tiêu kéo mấy tấm da hổ ngụy chính nghĩa, từng bước một tới gần Lâm Quý.
- Tru sát cửu tộc? Ngươi là cái thứ gì? Cũng dám ăn nước miếng bổn công tử? Nhân hoàng để ngươi trấn thủ nhất phương là vì bảo hộ bách tính tứ phương an cư lạc nghiệp, chứ không phải để Lâm Quý ngươi chuyên quyền độc đoán, chèn ép lương tài! Dù sau này đại hoàng tử có được sắc lập thành thái tử, nếu dám làm chuyện lỗ mãng như thế này thì Đường Tiêu ta bảo đảm hắn không đăng cơ được, không làm được hoàng đế! Hôm nay bổn công tử ấn theo quốc pháp phế đi ngươi là thay trời hành đạo! Vì giang sơn xã tắc Đại Minh Triều!
Lâm Quý ngồi trên mặt đất đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai, nhân lúc Đường Tiêu đang mắng sướng miệng thì bắn ra Bá Vương Mâu trong đan điền, chớp mắt mâu biến dài đến trượng tám, kéo ra làn sóng kinh thiên bắn tới người Đường Tiêu.
- Ha ha ha ha! Đi chết đi!
Lâm Quý đắc ý cười phá lên, mới rồi Đường Tiêu từng bước một đi hướng gã thì gã đã luôn chờ đợi cơ hội này, hiện tại rốt cuộc chờ tới rồi. Võ giả Địa Nguyên tam cấp, Bá Vương Mâu dốc sức một kích!
*Đinh!* một tiếng vang thật lớn, Bá Vương Mâu đâm vào chiến giáp Vạn Luyện Thần Minh, không ngờ để lại hố nhỏ sâu đến mấy thước! Đáng tiếc chỉ tới đó mà thôi. Nên biết rằng chiến giáp Vạn Luyện Thần Minh của Đường Tiêu nặng cỡ nửa tấn, toàn thân chỗ mỏng nhất cũng dày đến hai công phân!
Lâm Quý đúng là độc, nếu như không trọng thương thành như vậy, một mâu này nói không chừng thật sự xuyên qua chiến giáp Vạn Luyện Thần Minh!
Đường Tiêu nổi giận. Năm người bên cạnh hắn chia làm hai tổ, cùng Đường Tiêu thành hình tam giác bao vây Lâm Quý, đứng ở ba tiết điểm quỳ, viên, dĩnh.
Lâm Quý thấy ra năm người áo đen và Đường Tiêu dường như đang kết trận, muốn tru sát gã, vội lớn tiếng uy hiếp mấy câu.
- Ta là mệnh quan triều đình, đại tướng quân, đại thống lĩnh trấn thủ Hoa Liên thành! Các ngươi cùng đám phản tặc này giết ta không sợ ngồi tù sao? Ta chết rồi, huynh trưởng của ta, Lâm Chấn và đại hoàng tử tuyệt đối không tha cho các ngươi!
Đường Tiêu thầm cười, loại uy hiếp này đã mất hiệu quả với đám tướng quân trong Tướng Quân Điện có ý thức tự chủ, thì nói gì đến những con rối đã mất quyền khống chế thân thể?
- Tuyền Qua Tru Sát Trận!
Đường Tiêu quát to một tiếng. Thân thể cùng với năm con rối dùng sức, chớp mắt kết thành Tuyền Qua Tru Sát Trận uy lực to lớn, mười mấy phù triện bay ra khỏi thân thể sáu người, dung hợp một chỗ, kịch liệt xoay tròn.
Lâm Quý cảm nhận được nguy hiểm tử vong. Tay gã vỗ một cái, đột nhiên vọt lên khỏi mặt đất, vung Bá Vương Mâu trong tay đâm mạnh hướng một tiết điểm, rõ ràng là ngoan cố chống cự đến cùng.
Đường Tiêu thầm cảm thán, Lâm Quý thật đúng là con gián đánh không chết. Mới rồi Đường Tiêu vốn định trực tiếp dùng Luyện Yêu Đại Thủ Ấn thu Lâm Quý. Tuy nhiên vì sợ Lâm Quý bị thương không đủ nặng, lãng phí Luyện Yêu Đại Thủ Ấn mà không thu được gã, cho nên mới lấy ra Tuyền Qua Tru Sát Trận, ai ngờ cái tên này đúng là còn vài phần sức lực.
Đáng tiếc là lực lượng mười mấy phù triện không phải Lâm Quý trọng thương có thể ngăn cản được. Gã liều chết xung phong còn chưa tới mép vòng xoáy thì đã bị vô số phù triện kéo trở lại trung tâm vòng xoáy. Lâm Quý ở trong trung tâm vòng xoáy không ngừng giãy dụa, rống giận. Cương khí hộ thể mới hồi phục chút ít đang từng chút một bị mười mấy phù triện phá nát hóa giải, rốt cuộc bị những phù triện này công kích đến bản thể.
Lâm Quý phát ra tiếng hét thảm điên cuồng. Da thịt, xương cốt từng chút một bị vô số phù triện cắt nát, phân giải. Giáp rách rưới tan rã, trên người không có chỗ da thịt lành lặn. Rốt cuộc, khi hơi thở của gã ngày càng yếu, mắt thấy giây sau sẽ mất mạng trong Tuyền Qua Tru Sát Trận, thì Luyện Yêu Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu vươn ra túm gã vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Trận này đánh đến kinh tâm động phách, biến đổi bất ngờ. Tất cả người chính mắt thấy đều tâm tình kích động, trợn mắt há hốc mồm.
Không lâu sau, Lâm Quý mặt trắng bệch, trọng thương nhưng không hấp hối nữa bị Đường Tiêu ném ra khỏi Luyện Yêu Thối Ma Hồ, quỳ rạp trên mặt đất, liên tục xin lỗi nhận sai với thất hoàng tử, Đường Tiêu. Sắc mặt gã tràn ngập cung kính với thất hoàng tử, Đường Tiêu.
Không cần phải nói, Đường Tiêu lại thêm một con rối siêu mạnh Địa Nguyên đỉnh tam cấp.
Đường Tiêu mỉm cười nói:
- Lâm Quý thấy hoàng tử điện hạ mà không hành lễ, nghiêm trọng vi phạm lễ pháp Đại Minh Triều. Trách phạt như thế nào xin hoàng tử điện hạ ban lệnh.
Từ khi tiến vào Tướng Quân Điện thì hắn đã nói rồi, sẽ kiếm trở lại mặt mũi cho thất hoàng tử, hiện tại coi như hoàn thành hứa hẹn này.
Thất hoàng tử nghi hoặc khó hiểu nhìn Lâm Quý, lại ngó Đường Tiêu. Tuy mới rồi chính mắt thấy toàn quá trình chiến đấu nhưng y vẫn không tin nổi mọi chuyện đang xảy ra.
Đám tướng quân trong Tướng Quân Điện cũng là hai mặt nhìn nhau, lặng ngắt như tờ. Không ai ngờ cuối cùng là kết cuộc như vậy. Tuy Đường Tiêu cuồng vọng nhưng đích thực hắn có tư cách cuồng vọng đó. Nói được thì làm được, khiến Lâm Quý quỳ xuống hướng hắn cầu xin tha thứ, quỳ nhận tội với thất hoàng tử, hoàn toàn lấy lại mặt mũi cho thất hoàng tử. Lâm Quý muốn dựa vào trận chiến Tướng Quân Điện lập uy nay chẳng những không thành, ngược lại khiến Đường Tiêu lập uy tại Tướng Quân Điện.
Thất hoàng tử là người thông minh, biết mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát của Đường Tiêu, cho nên không dám tự quyết định chuyện này, hỏi lại ý kiến Đường Tiêu:
- Nếu Lâm Quý đã nhận tội, ý của công tử như thế nào?
Đường Tiêu không khách sáo, vung tay lên, thay thất hoàng tử quyết định:
- Ta xem Lâm Quý này nếu đã trói tay nhận tội thì tạm thời bỏ qua cho lần này đi. Nếu có tái phạm thì nghiêm trị không tha.
Bởi vì Đường Tiêu đã thu phục Lâm Quý, Hoa Liên Thành cũng gián tiếp thuộc về Đường Tiêu cai quản. Sau này có thể chậm rãi giống như tại trấn Phượng Lâm, tru sát kẻ chống đối, nuôi dưỡng thân tín, khiến Hoa Liên Thành hoàn toàn trở thành địa bàn của Đường Tiêu. Giai đoạn hiện tại còn cần Lâm Quý đứng đằng trước làm con rối giữ cục diện, tránh cho gây chuyện quá lớn, dẫn đến Lâm Chấn và đại hoàng tử đích thân đến thì không hay.
/593
|