Lôi Chấn Tử có uy hiếp rất lớn với võ giả cấp nhân nguyên, nhưng bình thường, rất khó nổ tung hộ thể cương khí của võ giả cảnh giới thứ ba cấp địa nguyên, nhưng không giống như nổ ra từ trong cơ thể.
Đã hoàn thành luyện thành da trúc màng, rửa máu cho tủy, Lâm Quý sắp hoàn thành việc đầu thai, hai sét đánh tử trong cơ thể nổ ra mà không chết, không thể không nói hắn thực sự dũng mãnh không hề biết sợ!
Khi Đường Tiêu đứng dậy nhặt những cua kìm kích rơi trên mặt đất, đi từng bước vào điện tướng quân, Lâm Quý toàn thân đầy máu không ngờ cũng bò đứng dậy khỏi mặt đất.
- Tiểu súc sinh! Vô sỉ tồi tệ tiểu súc sinh! Ngươi lại dám sử dụng vật triều đình cấm đến ám toán bổn tọa! Ngươi! Ngươi!
Lâm Quý cuồng phun bãi máu tươi. Bây giờ đầu óc gã trống rỗng, không hiểu nổi tại sao gã là võ giả Địa Nguyên đỉnh tam cấp, chiến đấu với Đường Tiêu, một võ giả Địa Nguyên nhất cấp lại bị đánh thành như vậy.
Trong mắt Đường Tiêu tràn đầy cuồng vọng và khinh thường:
- Lâm Quý, hãy quỳ xuống thỉnh tội với thất hoàng tử đi, bổn công tử tha ngươi tội chết!
Tồi tệ thì sao chứ? Khi chiến đấu sinh tử đương nhiên sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào. Được làm vua thua làm giặc, kẻ thất bại vĩnh viễn chỉ có thể dập đầu chịu nhục. Khi người thắng leo lên trên ngôi cao, xóa đi đoạn lịch sử đấu tranh ti tiện đó, lập tức chính là hình tượng vĩ nhân quang huy, ai thèm để ý ngươi làm sao đoạt chính quyền?
- Quỳ xuống!? Ha ha! Tiểu súc sinh hãy đi chết đi!
Lâm Quý hai mắt đỏ rực, rống lớn một tiếng, vung ra nắm đấm, toàn thân tập trung tất cả sức lực vọt hướng Đường Tiêu. Hiển nhiên gã biết mình sắp chết nên liều mạng chiêu cuối.
Chung Lam bị Lâm Quý đánh bị thương bỗng vọt lên trên, dốc sức đánh một đấm vào Lâm Quý. Lâm Quý tức đến ói máu, bây giờ không dám chậm trễ, nắm tay hướng bên cạnh va chạm với nắm đấm của Chung Lam, lại lần nữa đánh bay Chung Lam ra ngoài. Lần này Chung Lam thật sự không gượng dậy nổi, nằm đó thở dốc chửi mắng Đường Tiêu.
Lâm Quý bị thương đánh một quyền với Chung Lam xong hao hết sức lực, trơ mắt nhìn trong người Đường Tiêu bay ra ba đạo phù triện, hóa thành một nắm tay khổng lồ đập mạnh vào người gã.
- Mãnh Hổ Xuất Lồng!
Một đấm của Đường Tiêu là thức thứ nhất trong Hổ Liệt Tha Thiết Pháp, cũng là chiêu chính thống nhất trong quân ngũ Đại Minh Triều. Lấy lực lượng ba phù triện đánh ra so với năm đó hắn còn là Nhân Nguyên thì uy lực hoàn toàn không thể so sánh.
Giây phút cuối cùng, Lâm Quý bản năng muốn triệu hoán ra phù triện trong người đón đỡ một quyền như thái sơn của Đường Tiêu. Tuy nhiên, lòng có dư mà lực không đủ, cuối cùng gã triệu hoán ra một tàn nhược phù triện miễn cưỡng ngưng tụ hình quyền nghênh đón nắm tay của Đường Tiêu.
*Bùm!!!*
Đường Tiêu lấy lực lượng ba phù triện chớp mắt đánh nát nắm tay yếu đuối của Lâm Quý, còn phá hủy cương khí hộ thể không còn bao nhiêu của gã, nặng nề đập vào ngực Lâm Quý vốn đã bị thương rất nghiêm trọng, đánh gã bay ra mấy chục thước, lấy tư thế cực kỳ chật vật là mông hướng ghế da hổ tướng quân điện.
Lâm Quý dùng bàn tay đẫm máu che ngực, không gượng dậy nổi nữa, chỉ đành cầu viện với hai mươi mấy vị tướng quân trong tướng quân điện.
- Chúng tướng nghe lệnh! Bắt phản tặc này lại cho ta!
Đường Tiêu rống lớn một tiếng:
- Ai dám lại đây!? Giết không tha!
Năm cao thủ Địa Nguyên áo đen quần đen vải đen che mặt có trật tự xuất hiện quanh người hắn. Những người này hành động nhất trí, đôi mắt lộ ra ngoài chất chứa sát khí sắc bén, cùng Đường Tiêu thì tựa như sáu sứ giả đến từ địa ngục.
Trong tướng quân điện, một số tướng quân có tu vi thấp bị chấn nhiếp chân run cầm cập suýt chút quỳ rạp trên mặt đất. Lâm Quý là Địa Nguyên đỉnh tam cấp mà còn không phải đối thủ của Đường Tiêu và ba người áo đen, những tướng quân bọn họ trừ một là mới tiến vào Địa Nguyên tam cấp ra, còn lại đa số là tu vi Địa Nguyên nhị cấp và thấp hơn nữa. Bây giờ bên người Đường Tiêu có thêm ba người dường như đều là cao thủ trên Địa Nguyên, không tướng quân nào cho rằng mình có năng lực khiêu chiến họ.
Nhưng đây không phải nguyên nhân căn bản nhất. Hai mươi mấy tướng quân trong Tướng Quân Điện cùng xông lên cũng không phải không là đối thủ của Đường Tiêu, mấy người áo đen này. Nguyên nhân căn bản nhất là tâm mấy tướng quân này không đồng lòng. Họ lấy bổng lộc là Đại Minh Triều, tướng quân Đại Minh Triều không phải là tư quân của Lâm gia. Trước kia có Lâm Chấn ở, vì sợ vũ lực cường đại của gã cho nên các tướng quân không dám cãi lệnh. Nhưng Lâm Quý này kém xa Lâm Chấn, uy vọng trong quân chưa xây dựng. Bây giờ gã đã mất đại thế, đối phương lại là con trai của Trấn Quốc Hầu Đường Uyên, ai mà muốn liều chết ra mặt cho Lâm Quý chứ?
Đường Tiêu từng bước một tới gần, ngón tay chỉ vào Lâm Quý, lớn tiếng trách mắng:
- Thân là tướng quân trấn thủ một phương cho triều đình lại bởi vì tranh đấu đảng phái, vì dục vọng bản thân, ngăn cản quốc gia đề bạt hiền lương anh tài tựa như bổn công tử. Lâm Quý, ngươi đã biết tội!?
- Ngươi! Ngươi là cái thá gì? Chỉ biết sử dụng chút tà ma ngoại đạo! Còn tự xưng là hiền lương anh tài!? Tiểu binh tầm thường không quan không chức mà dám giáo huấn bổn tọa!?
Lâm Quý ngồi trên mặt đất, tay bấu mặt đất, không ngừng rụt lui, dường như muốn ngồi lên ghế da hổ của gã.
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Bổn công tử giáo huấn ngươi không cần thân phận, chỉ cần một đấm là được.
Từ đời trước đến đời này, bên trong Đường Tiêu chính là tên bạo lực cuồng chính cống. Chinh phục và trấn áp, khiến tất cả đối thủ của hắn trước bạo lực bức hiếp phải dập đầu khuất phục, đó là tín điều duy nhất để hắn đứng trong thiên hạ.
Lâm Quý lần nữa hét với xung quanh, giọng nói bắt đầu run rẩy:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Sao không tới giết tên phản tắc này? Chẳng lẽ muốn kháng quân lệnh!?
Lâm Quý từ khi sinh ra tới nay luôn trưởng thành dưới cánh chim của huynh trưởng Lâm Chấn. Mười sáu tuổi nhập quân ngũ, đến nay mười mấy năm tuy cũng trải qua chút đau khổ, nhưng chưa từng chật vật, sợ hãi như hôm nay. Đường Tiêu đứng trước mặt gã, ý chí cứng cỏi như sắt thép, trong mắt tràn ngập sát ý cuồng bạo, tựa như sát thần. Bây giờ Lâm Quý từ tận xương đến linh hồn đều run lẩy bẩy.
Chẳng biết từ khi nào thất hoàng tử đã tới trước ghế da hổ Tướng Quân Điện, lớn tiếng tuyên cáo với người trong Tướng Quân Điện.
- Lâm Quý tại chức vị mà chuyên quyền, chèn ép tài tuấn của Đại Minh Triều ta. Bổn cung chính mắt thấy, không lâu sau bổn cung sẽ đích thân báo cáo việc này lên phụ hoàng. Các vị lấy bổng lộc Đại Minh Triều ta, xin hãy phân rõ phải trái, đừng vì tiểu nhân này mà lầm tiền đồ!
Đã hoàn thành luyện thành da trúc màng, rửa máu cho tủy, Lâm Quý sắp hoàn thành việc đầu thai, hai sét đánh tử trong cơ thể nổ ra mà không chết, không thể không nói hắn thực sự dũng mãnh không hề biết sợ!
Khi Đường Tiêu đứng dậy nhặt những cua kìm kích rơi trên mặt đất, đi từng bước vào điện tướng quân, Lâm Quý toàn thân đầy máu không ngờ cũng bò đứng dậy khỏi mặt đất.
- Tiểu súc sinh! Vô sỉ tồi tệ tiểu súc sinh! Ngươi lại dám sử dụng vật triều đình cấm đến ám toán bổn tọa! Ngươi! Ngươi!
Lâm Quý cuồng phun bãi máu tươi. Bây giờ đầu óc gã trống rỗng, không hiểu nổi tại sao gã là võ giả Địa Nguyên đỉnh tam cấp, chiến đấu với Đường Tiêu, một võ giả Địa Nguyên nhất cấp lại bị đánh thành như vậy.
Trong mắt Đường Tiêu tràn đầy cuồng vọng và khinh thường:
- Lâm Quý, hãy quỳ xuống thỉnh tội với thất hoàng tử đi, bổn công tử tha ngươi tội chết!
Tồi tệ thì sao chứ? Khi chiến đấu sinh tử đương nhiên sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào. Được làm vua thua làm giặc, kẻ thất bại vĩnh viễn chỉ có thể dập đầu chịu nhục. Khi người thắng leo lên trên ngôi cao, xóa đi đoạn lịch sử đấu tranh ti tiện đó, lập tức chính là hình tượng vĩ nhân quang huy, ai thèm để ý ngươi làm sao đoạt chính quyền?
- Quỳ xuống!? Ha ha! Tiểu súc sinh hãy đi chết đi!
Lâm Quý hai mắt đỏ rực, rống lớn một tiếng, vung ra nắm đấm, toàn thân tập trung tất cả sức lực vọt hướng Đường Tiêu. Hiển nhiên gã biết mình sắp chết nên liều mạng chiêu cuối.
Chung Lam bị Lâm Quý đánh bị thương bỗng vọt lên trên, dốc sức đánh một đấm vào Lâm Quý. Lâm Quý tức đến ói máu, bây giờ không dám chậm trễ, nắm tay hướng bên cạnh va chạm với nắm đấm của Chung Lam, lại lần nữa đánh bay Chung Lam ra ngoài. Lần này Chung Lam thật sự không gượng dậy nổi, nằm đó thở dốc chửi mắng Đường Tiêu.
Lâm Quý bị thương đánh một quyền với Chung Lam xong hao hết sức lực, trơ mắt nhìn trong người Đường Tiêu bay ra ba đạo phù triện, hóa thành một nắm tay khổng lồ đập mạnh vào người gã.
- Mãnh Hổ Xuất Lồng!
Một đấm của Đường Tiêu là thức thứ nhất trong Hổ Liệt Tha Thiết Pháp, cũng là chiêu chính thống nhất trong quân ngũ Đại Minh Triều. Lấy lực lượng ba phù triện đánh ra so với năm đó hắn còn là Nhân Nguyên thì uy lực hoàn toàn không thể so sánh.
Giây phút cuối cùng, Lâm Quý bản năng muốn triệu hoán ra phù triện trong người đón đỡ một quyền như thái sơn của Đường Tiêu. Tuy nhiên, lòng có dư mà lực không đủ, cuối cùng gã triệu hoán ra một tàn nhược phù triện miễn cưỡng ngưng tụ hình quyền nghênh đón nắm tay của Đường Tiêu.
*Bùm!!!*
Đường Tiêu lấy lực lượng ba phù triện chớp mắt đánh nát nắm tay yếu đuối của Lâm Quý, còn phá hủy cương khí hộ thể không còn bao nhiêu của gã, nặng nề đập vào ngực Lâm Quý vốn đã bị thương rất nghiêm trọng, đánh gã bay ra mấy chục thước, lấy tư thế cực kỳ chật vật là mông hướng ghế da hổ tướng quân điện.
Lâm Quý dùng bàn tay đẫm máu che ngực, không gượng dậy nổi nữa, chỉ đành cầu viện với hai mươi mấy vị tướng quân trong tướng quân điện.
- Chúng tướng nghe lệnh! Bắt phản tặc này lại cho ta!
Đường Tiêu rống lớn một tiếng:
- Ai dám lại đây!? Giết không tha!
Năm cao thủ Địa Nguyên áo đen quần đen vải đen che mặt có trật tự xuất hiện quanh người hắn. Những người này hành động nhất trí, đôi mắt lộ ra ngoài chất chứa sát khí sắc bén, cùng Đường Tiêu thì tựa như sáu sứ giả đến từ địa ngục.
Trong tướng quân điện, một số tướng quân có tu vi thấp bị chấn nhiếp chân run cầm cập suýt chút quỳ rạp trên mặt đất. Lâm Quý là Địa Nguyên đỉnh tam cấp mà còn không phải đối thủ của Đường Tiêu và ba người áo đen, những tướng quân bọn họ trừ một là mới tiến vào Địa Nguyên tam cấp ra, còn lại đa số là tu vi Địa Nguyên nhị cấp và thấp hơn nữa. Bây giờ bên người Đường Tiêu có thêm ba người dường như đều là cao thủ trên Địa Nguyên, không tướng quân nào cho rằng mình có năng lực khiêu chiến họ.
Nhưng đây không phải nguyên nhân căn bản nhất. Hai mươi mấy tướng quân trong Tướng Quân Điện cùng xông lên cũng không phải không là đối thủ của Đường Tiêu, mấy người áo đen này. Nguyên nhân căn bản nhất là tâm mấy tướng quân này không đồng lòng. Họ lấy bổng lộc là Đại Minh Triều, tướng quân Đại Minh Triều không phải là tư quân của Lâm gia. Trước kia có Lâm Chấn ở, vì sợ vũ lực cường đại của gã cho nên các tướng quân không dám cãi lệnh. Nhưng Lâm Quý này kém xa Lâm Chấn, uy vọng trong quân chưa xây dựng. Bây giờ gã đã mất đại thế, đối phương lại là con trai của Trấn Quốc Hầu Đường Uyên, ai mà muốn liều chết ra mặt cho Lâm Quý chứ?
Đường Tiêu từng bước một tới gần, ngón tay chỉ vào Lâm Quý, lớn tiếng trách mắng:
- Thân là tướng quân trấn thủ một phương cho triều đình lại bởi vì tranh đấu đảng phái, vì dục vọng bản thân, ngăn cản quốc gia đề bạt hiền lương anh tài tựa như bổn công tử. Lâm Quý, ngươi đã biết tội!?
- Ngươi! Ngươi là cái thá gì? Chỉ biết sử dụng chút tà ma ngoại đạo! Còn tự xưng là hiền lương anh tài!? Tiểu binh tầm thường không quan không chức mà dám giáo huấn bổn tọa!?
Lâm Quý ngồi trên mặt đất, tay bấu mặt đất, không ngừng rụt lui, dường như muốn ngồi lên ghế da hổ của gã.
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Bổn công tử giáo huấn ngươi không cần thân phận, chỉ cần một đấm là được.
Từ đời trước đến đời này, bên trong Đường Tiêu chính là tên bạo lực cuồng chính cống. Chinh phục và trấn áp, khiến tất cả đối thủ của hắn trước bạo lực bức hiếp phải dập đầu khuất phục, đó là tín điều duy nhất để hắn đứng trong thiên hạ.
Lâm Quý lần nữa hét với xung quanh, giọng nói bắt đầu run rẩy:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Sao không tới giết tên phản tắc này? Chẳng lẽ muốn kháng quân lệnh!?
Lâm Quý từ khi sinh ra tới nay luôn trưởng thành dưới cánh chim của huynh trưởng Lâm Chấn. Mười sáu tuổi nhập quân ngũ, đến nay mười mấy năm tuy cũng trải qua chút đau khổ, nhưng chưa từng chật vật, sợ hãi như hôm nay. Đường Tiêu đứng trước mặt gã, ý chí cứng cỏi như sắt thép, trong mắt tràn ngập sát ý cuồng bạo, tựa như sát thần. Bây giờ Lâm Quý từ tận xương đến linh hồn đều run lẩy bẩy.
Chẳng biết từ khi nào thất hoàng tử đã tới trước ghế da hổ Tướng Quân Điện, lớn tiếng tuyên cáo với người trong Tướng Quân Điện.
- Lâm Quý tại chức vị mà chuyên quyền, chèn ép tài tuấn của Đại Minh Triều ta. Bổn cung chính mắt thấy, không lâu sau bổn cung sẽ đích thân báo cáo việc này lên phụ hoàng. Các vị lấy bổng lộc Đại Minh Triều ta, xin hãy phân rõ phải trái, đừng vì tiểu nhân này mà lầm tiền đồ!
/593
|