Ta là một dị linh từ thế giới khác đến........ hoàng hậu cũng đến từ nơi đó.
Phong Thần nghe vậy, vô thức xiết chặt vòng tay lại, vẻ mặt hơi tái đi.
Ta trước kia là thiên kim đại tiểu thư, nhưng gia tộc của ta làm việc trong bóng tối đội lốt thương nhân. Trong một buổi tiệc, ta bị một người nào đó đẩy từ trên cao xuống. Lúc tỉnh dậy thì đã ở đây. Lưu Hoa Nguyệt nói với giọng bình thản.
Ta từ thiên tài biến thành phế vật, từ cổ máy chém giết trở thành con người, từ vô cảm cũng bắt đầu có thất tình lục dục.
Ta điên cuồng luyện tập để trả thù Lưu gia giúp nàng bởi vì nàng là người cho ta sinh mạng thứ hai. Nhưng sau khi biết thân thế của nàng, ta tiếp tục muốn giúp nàng lôi tất cả ra ánh sáng.
Vẻ mặt của Phong Thần hiện rõ vẻ đau lòng. Nữ nhân của hắn, người hắn yêu thương nhất rốt cuộc đã trãi qua những gì mà lại nói sống ở nơi tối tệ như Lưu gia là tốt chứ?
Nàng ngước mặt lên nhìn hắn, nở một nụ cười nhạt: Lúc đầu ta cảm thấy chàng là một mối đe dọa, sẽ khiến ta vạn kiếp bất phục như biểu tỷ ta. Nên trước khi mọi chuyện bắt đầu, ta đã muối giết chết chàng để trừ hậu họa.
Nàng thật độc ác! Ta ngờ rằng ngay từ đầu nàng đã muốn giết chết ta!
Sau khi oán hận, Phong Thần tiếp tục hỏi: Vậy còn đại tẩu thì như thế nào?
Ta thật ra cũng không biết nàng là ai đến từ thế giới của ta. Qua lời nói của Tuyết tỷ, ta chỉ biết nàng là cao thủ võ thuật giữ chức vô địch năm năm thiên hạ. Có lẽ là do nàng đến đây sớm hơn ta, lại đến từ một thế giới nên rất thân thuộc. Nàng từ tốn nói, thay đổi nhiều từ để hắn có thể hiểu.
Nghe như vậy, hắn trầm mặc hồi lâu. Lúc sau, hắn hỏi: Chỗ trước kia nàng sống như thế nào vậy?
Chỗ trước kia của ta là một nơi rất phát triển. Nơi đó không có xe ngựa mà có những chiếc xe chạy nhanh hơn gấp nhiều lần. Ở đó có những thứ khiến con người di chuyển trên không dễ dàng. Nơi đó các quốc gia không gây chiến với nhau mà hợp tác hòa bình.... Nàng hơi dừng lại một chút.
Ở nơi đó, là nơi dân chủ, bình đẳng nam nữ, dù cho giàu nghèo đều chỉ cưới một vợ, lấy một chồng, ở đó nữ ó thể làm quan, nam có thể thêu thùa may vá. Nơi đó không có việc mất đi trinh tiết là kẻ đê hèn vì không quá nhiều người để ý. Nơi đó nam hay nữ đều có thể cắt tóc ngắn. Nơi đó không có nô bộc hay chủ tớ chỉ có bình đẳng.
Nhưng mà do sự phát triển quá mức nên những người nơi đó sống trong sự đe dọa của bệnh tật. Người nơi đó cũng bị chèn ép, kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu.
Ta hiểu vì sao nàng lại lo cho đại tẩu, nàng sợ đại tẩu sẽ thiệt thòi khi hơn thua với đám oanh yến kia chứ gì?
Thật ra, nàng đã ở trong cung bảy năm, năm nay hai mươi tuổi, chỗ này thì đã già cằn cỗi. Nhưng tuổi hai mươi lăm là tuổi thích hợp để thành hôn nhất ở chỗ bọn ta. Đối với nhan sắc của nàng, đến chỗ bọn ta thì không ít nam nhân theo đuổi đâu!
Phong Thần xiết tay, ôm nàng thật chặt, nói: Vậy ra trước kia Nguyệt nhi của ta cũng không ít người theo đuổi đâu nhỉ?
Lưu Hoa Nguyệt cười: Rốt cuộc chàng đã ủ giấm bao lâu vậy hả? Thật là chua quá!
Ta ủi từ khi nàng xuất hiện trong tầm mắt ta. Chỉ vì một mình nàng ủ thôi!
Phong Thần nghe vậy, vô thức xiết chặt vòng tay lại, vẻ mặt hơi tái đi.
Ta trước kia là thiên kim đại tiểu thư, nhưng gia tộc của ta làm việc trong bóng tối đội lốt thương nhân. Trong một buổi tiệc, ta bị một người nào đó đẩy từ trên cao xuống. Lúc tỉnh dậy thì đã ở đây. Lưu Hoa Nguyệt nói với giọng bình thản.
Ta từ thiên tài biến thành phế vật, từ cổ máy chém giết trở thành con người, từ vô cảm cũng bắt đầu có thất tình lục dục.
Ta điên cuồng luyện tập để trả thù Lưu gia giúp nàng bởi vì nàng là người cho ta sinh mạng thứ hai. Nhưng sau khi biết thân thế của nàng, ta tiếp tục muốn giúp nàng lôi tất cả ra ánh sáng.
Vẻ mặt của Phong Thần hiện rõ vẻ đau lòng. Nữ nhân của hắn, người hắn yêu thương nhất rốt cuộc đã trãi qua những gì mà lại nói sống ở nơi tối tệ như Lưu gia là tốt chứ?
Nàng ngước mặt lên nhìn hắn, nở một nụ cười nhạt: Lúc đầu ta cảm thấy chàng là một mối đe dọa, sẽ khiến ta vạn kiếp bất phục như biểu tỷ ta. Nên trước khi mọi chuyện bắt đầu, ta đã muối giết chết chàng để trừ hậu họa.
Nàng thật độc ác! Ta ngờ rằng ngay từ đầu nàng đã muốn giết chết ta!
Sau khi oán hận, Phong Thần tiếp tục hỏi: Vậy còn đại tẩu thì như thế nào?
Ta thật ra cũng không biết nàng là ai đến từ thế giới của ta. Qua lời nói của Tuyết tỷ, ta chỉ biết nàng là cao thủ võ thuật giữ chức vô địch năm năm thiên hạ. Có lẽ là do nàng đến đây sớm hơn ta, lại đến từ một thế giới nên rất thân thuộc. Nàng từ tốn nói, thay đổi nhiều từ để hắn có thể hiểu.
Nghe như vậy, hắn trầm mặc hồi lâu. Lúc sau, hắn hỏi: Chỗ trước kia nàng sống như thế nào vậy?
Chỗ trước kia của ta là một nơi rất phát triển. Nơi đó không có xe ngựa mà có những chiếc xe chạy nhanh hơn gấp nhiều lần. Ở đó có những thứ khiến con người di chuyển trên không dễ dàng. Nơi đó các quốc gia không gây chiến với nhau mà hợp tác hòa bình.... Nàng hơi dừng lại một chút.
Ở nơi đó, là nơi dân chủ, bình đẳng nam nữ, dù cho giàu nghèo đều chỉ cưới một vợ, lấy một chồng, ở đó nữ ó thể làm quan, nam có thể thêu thùa may vá. Nơi đó không có việc mất đi trinh tiết là kẻ đê hèn vì không quá nhiều người để ý. Nơi đó nam hay nữ đều có thể cắt tóc ngắn. Nơi đó không có nô bộc hay chủ tớ chỉ có bình đẳng.
Nhưng mà do sự phát triển quá mức nên những người nơi đó sống trong sự đe dọa của bệnh tật. Người nơi đó cũng bị chèn ép, kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu.
Ta hiểu vì sao nàng lại lo cho đại tẩu, nàng sợ đại tẩu sẽ thiệt thòi khi hơn thua với đám oanh yến kia chứ gì?
Thật ra, nàng đã ở trong cung bảy năm, năm nay hai mươi tuổi, chỗ này thì đã già cằn cỗi. Nhưng tuổi hai mươi lăm là tuổi thích hợp để thành hôn nhất ở chỗ bọn ta. Đối với nhan sắc của nàng, đến chỗ bọn ta thì không ít nam nhân theo đuổi đâu!
Phong Thần xiết tay, ôm nàng thật chặt, nói: Vậy ra trước kia Nguyệt nhi của ta cũng không ít người theo đuổi đâu nhỉ?
Lưu Hoa Nguyệt cười: Rốt cuộc chàng đã ủ giấm bao lâu vậy hả? Thật là chua quá!
Ta ủi từ khi nàng xuất hiện trong tầm mắt ta. Chỉ vì một mình nàng ủ thôi!
/81
|