Dương Lam Tuyết sau khi nói chuyện với nha hoàn kia xong, liền đi vào phòng đóng của lại.
Cô dựa lưng vào cửa, giương mặt trắng bệch, nước mắt trào ra như mưa. Vẻ tuyệt tình khi nãy biến thành sự thê lương đau khổ.
Ha, buồn cười thật, cô đã nghĩ mình chết tâm từ lâu rồi, không nghĩ đến lồng ngực còn khó chịu như vậy. Anh khí mười phần? Võ đạo tinh thông? Cho cùng chỉ là trò đùa dai mà ông trời đã sắp đặt!
Năm đó chiến loạn, tiên hoàng sức yếu, thế binh kém, là y dụ dỗ cô, dật dây cô xin đại sư bá giúp đỡ. Thành sự, y phong cô làm một tiểu thiếp trong hậu viện Đông cung. Cô không oán y, chỉ đau khổ, khóc một mình.
Năm đó thái tử phi bị hại, y biết là ai hại nàng ta nhưng bỏ qua vì còn có thể lợi dụng. Là y cất nhắc cô làm thái tử phi. Cô vui vẻ tưởng chừng đã có cả thế giới trong tay, nhưng nào có hay chính y đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió. Cô không oán, lặng lẽ cam chịu đau khổ một mình.
Y đăng cơ, không ngừng nạp thê thiếp phong phi, cô chẳng thèm để ý, cố gắng không để tâm, trơ mắt nhìn y sủng ái họ, con thành đàn. Cô đóng cửa Phượng Nghi cung, chơi đùa với hạ nhân để quên y.
Và...... y cũng quên cô rồi! À không, ngay từ đầu, tâm tư cùng lí trí của y chưa một giây để lên người cô. Sao có thể nói là quên được.
Cô đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt, bước đến bàn trang điểm, lấy trong hộp châu báu ra một chiếc nhẫn.
Nhẫn này là cô tự tay thiết kế rồi đưa một người thợ đáng tin cậy trong cung chế tác, mỗi một hoa văn đều do chính tay cô vẽ. Bên trong còn khắc chữ.
I love you.
Chữ - là do cô khắc. Mỗi năm sinh nhật y, cô đều tặng y một món quà. Mỗi một món đều có ba chữ này. Ba chữ cô muốn nghe y nói với cô, không cần châu báu ngọc ngà, cô chỉ cần ba chữ này thôi!
Nhưng, đây là cổ đại, mấy ai đọc được, hiểu được chứ? Ước vọng của cô xa vời thật.
Trong mắt cô lóe lên một tí sáng không rõ, dùng sức một chút, chiếc nhẫn vàng vỡ thành nhiều mảnh.
Nếu quân vương vô tình, thần nữ là cô không cần cố ý!
---------
Vạn Long cung.....
Phong Minh vùi đầu phê duyệt tấu chương, cố gắng làm đoạn đối thoại của cô cùng nha hoàn. Nhưng mãi không thể tập trung được.
Khanh công công đứng sau lưng y khẽ thở dài. Đã nữa canh giờ trôi qua, hoàng thượng chỉ phê được một trang tấu chương. Ông đi theo hoàng thượng từ khi ngài chỉ là một tiểu hoàng tử, sao có thể không biết ngài có tâm sự?
Hoàng thượng, hôm nay ngài không thấy thoải mái trong người sao ạ? Khanh công công hỏi một câu ẩn ý.
Ngươi thử nói xem, đã bao lâu rồi ta không đến Phượng Nghi cung? Y không đáp, chỉ hỏi.
Khanh công công cung kính đáp: Bẩm hoàng thượng, lần cuối ngài đến Phượng Nghi cung dùng bửa là năm tháng trước ạ.
Y trầm mặc không nói. Lâu như vậy rồi? Lần trước nàng* so đấu với y ở Thiên Sơn môn, nàng chưa dùng toàn lực. Sau khi trở về, y nhận ra tình cảm của mình thì đã muộn. Nàng đã quyết tâm quên y rồi.......
( *Ở đây dùng nàng là theo nội tâm của Phong Minh nhé ^-^)
Đột nhiên, Phong Minh nói: Bãi giá Phượng Nghi cung.
----------
Bỗng, giọng the thé của thái giám vang lên: Hoàng thượng giá đáo!
Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Phong Minh nhíu mày nhìn những thái giám cung nữ đang hành lễ: Hoàng hậu đâu?
Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu đang nghĩ trưa trong phòng.
Y phất tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống, chính mình đi đến phòng của cô.
Đến nơi, y đẩy cửa phòng cô, nhìn về phía giường, khẽ nhíu mày.
Lúc này, Dương Lam Tuyết nằm cuộn mình thật chặt trong chăn, đến cả một lọng tóc cũng không nhìn thấy.
Như cảm nhận được có người đến, cô hơi mở chăn ra, nhìn thấy gương mặt của y liền cất giọng bất cần đời: Ồ, cơn bão này thổi người đến đây vậy hoàng thượng?
Ta muốn nói chuyện với nàng một lát!
Gương mặt dấu trong chăn của cô khẽ biến đổi. Tai cô chắc có vấn đề đi! Y vừa xưng ta chứ không xưng trẫm , đã vậy cô còn nghĩ rằng giọng nói mang theo sự yêu thương nhẹ nhàng nữa chứ!
Thứ cho thần thiếp không thể tiếp lời. Thần thiếp có chút cảm mạo, mời hoàng thượng về cho. Không nữa sẽ lây bệnh mà chết đấy! Cô hờ hững đáp
Cô dựa lưng vào cửa, giương mặt trắng bệch, nước mắt trào ra như mưa. Vẻ tuyệt tình khi nãy biến thành sự thê lương đau khổ.
Ha, buồn cười thật, cô đã nghĩ mình chết tâm từ lâu rồi, không nghĩ đến lồng ngực còn khó chịu như vậy. Anh khí mười phần? Võ đạo tinh thông? Cho cùng chỉ là trò đùa dai mà ông trời đã sắp đặt!
Năm đó chiến loạn, tiên hoàng sức yếu, thế binh kém, là y dụ dỗ cô, dật dây cô xin đại sư bá giúp đỡ. Thành sự, y phong cô làm một tiểu thiếp trong hậu viện Đông cung. Cô không oán y, chỉ đau khổ, khóc một mình.
Năm đó thái tử phi bị hại, y biết là ai hại nàng ta nhưng bỏ qua vì còn có thể lợi dụng. Là y cất nhắc cô làm thái tử phi. Cô vui vẻ tưởng chừng đã có cả thế giới trong tay, nhưng nào có hay chính y đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió. Cô không oán, lặng lẽ cam chịu đau khổ một mình.
Y đăng cơ, không ngừng nạp thê thiếp phong phi, cô chẳng thèm để ý, cố gắng không để tâm, trơ mắt nhìn y sủng ái họ, con thành đàn. Cô đóng cửa Phượng Nghi cung, chơi đùa với hạ nhân để quên y.
Và...... y cũng quên cô rồi! À không, ngay từ đầu, tâm tư cùng lí trí của y chưa một giây để lên người cô. Sao có thể nói là quên được.
Cô đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt, bước đến bàn trang điểm, lấy trong hộp châu báu ra một chiếc nhẫn.
Nhẫn này là cô tự tay thiết kế rồi đưa một người thợ đáng tin cậy trong cung chế tác, mỗi một hoa văn đều do chính tay cô vẽ. Bên trong còn khắc chữ.
I love you.
Chữ - là do cô khắc. Mỗi năm sinh nhật y, cô đều tặng y một món quà. Mỗi một món đều có ba chữ này. Ba chữ cô muốn nghe y nói với cô, không cần châu báu ngọc ngà, cô chỉ cần ba chữ này thôi!
Nhưng, đây là cổ đại, mấy ai đọc được, hiểu được chứ? Ước vọng của cô xa vời thật.
Trong mắt cô lóe lên một tí sáng không rõ, dùng sức một chút, chiếc nhẫn vàng vỡ thành nhiều mảnh.
Nếu quân vương vô tình, thần nữ là cô không cần cố ý!
---------
Vạn Long cung.....
Phong Minh vùi đầu phê duyệt tấu chương, cố gắng làm đoạn đối thoại của cô cùng nha hoàn. Nhưng mãi không thể tập trung được.
Khanh công công đứng sau lưng y khẽ thở dài. Đã nữa canh giờ trôi qua, hoàng thượng chỉ phê được một trang tấu chương. Ông đi theo hoàng thượng từ khi ngài chỉ là một tiểu hoàng tử, sao có thể không biết ngài có tâm sự?
Hoàng thượng, hôm nay ngài không thấy thoải mái trong người sao ạ? Khanh công công hỏi một câu ẩn ý.
Ngươi thử nói xem, đã bao lâu rồi ta không đến Phượng Nghi cung? Y không đáp, chỉ hỏi.
Khanh công công cung kính đáp: Bẩm hoàng thượng, lần cuối ngài đến Phượng Nghi cung dùng bửa là năm tháng trước ạ.
Y trầm mặc không nói. Lâu như vậy rồi? Lần trước nàng* so đấu với y ở Thiên Sơn môn, nàng chưa dùng toàn lực. Sau khi trở về, y nhận ra tình cảm của mình thì đã muộn. Nàng đã quyết tâm quên y rồi.......
( *Ở đây dùng nàng là theo nội tâm của Phong Minh nhé ^-^)
Đột nhiên, Phong Minh nói: Bãi giá Phượng Nghi cung.
----------
Bỗng, giọng the thé của thái giám vang lên: Hoàng thượng giá đáo!
Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Phong Minh nhíu mày nhìn những thái giám cung nữ đang hành lễ: Hoàng hậu đâu?
Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu đang nghĩ trưa trong phòng.
Y phất tay ra hiệu cho bọn họ lui xuống, chính mình đi đến phòng của cô.
Đến nơi, y đẩy cửa phòng cô, nhìn về phía giường, khẽ nhíu mày.
Lúc này, Dương Lam Tuyết nằm cuộn mình thật chặt trong chăn, đến cả một lọng tóc cũng không nhìn thấy.
Như cảm nhận được có người đến, cô hơi mở chăn ra, nhìn thấy gương mặt của y liền cất giọng bất cần đời: Ồ, cơn bão này thổi người đến đây vậy hoàng thượng?
Ta muốn nói chuyện với nàng một lát!
Gương mặt dấu trong chăn của cô khẽ biến đổi. Tai cô chắc có vấn đề đi! Y vừa xưng ta chứ không xưng trẫm , đã vậy cô còn nghĩ rằng giọng nói mang theo sự yêu thương nhẹ nhàng nữa chứ!
Thứ cho thần thiếp không thể tiếp lời. Thần thiếp có chút cảm mạo, mời hoàng thượng về cho. Không nữa sẽ lây bệnh mà chết đấy! Cô hờ hững đáp
/81
|