Thủ tướng vội vội vàng vàng ở Vĩnh Lâm hai ngày, chớp mắt, sắp tháng mười rồi, thủ tướng phải về gấp tham dự lễ quốc khánh. Do đó, ông không thể ở lại lâu hơn, đến đi vội vàng.
Thấy bối cảnh đó của thủ tướng, Trương Nhất Phàm cảm khái vô cùng. Lần này hắn không tháp tùng thủ tướng về thủ đô, mà ở lại Vĩnh Lâm, vì trường học cũng được nghỉ quốc khánh, còn có hôn sự của Liễu Hải, cũng sẽ tổ chức vào ngày quốc khánh.
Khi Lý Thiên Trụ cùng đoàn theo thủ tướng về thủ đô, Lý Hồng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, ngất trong xe, thế là Trương Nhất Phàm lập tức sắp xếp người đưa Lý Hồng vào bệnh viện trung tâm Vĩnh Lâm. Lý Hồng vì thế đã tạm thời ở lại.
Thực ra, bệnh của Lý Hồng có thể chữa sớm một chút thì sẽ không nghiêm trọng như thế này. Nhưng cô bé này một mực tự mình chịu đựng, gắng gượng được mấy ngày, không chịu được nữa, ngất trong xe mới đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ nói, Lý Hồng bị cảm nắng nặng, phải cấp cứu ngay.
Sau đó bác sĩ và y tá vừa treo bình nước muối, vừa đo nhiệt độ.
Trương Nhất Phàm sau đó mới tới bệnh viện. Do lý Hồng lần này tháp tùng thủ tướng, nên không đưa thư kí theo, Trương Nhất Phàm gọi Thôi Hồng Anh đến trông coi cô.
Khi hắn đẩy của bước vào, Trương Nhất Phàm thấy Lý Hồng nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại. Trong lòng bỗng có cảm giác xót xa, giống như Lý Hồng cố ý hành hạ bản thân mình vậy. Trương Nhất Phàm cũng thấy mình không đáng coi trọng, rõ ràng cô ấy hôm qua cảm nắng, tại sao không sớm bắt cô ấy đi bệnh viện.?
Sớm đi thì đã không việc gì, bản thân có phải có chút không quan tâm đến Lý Hồng?
Thôi Hồng Anh thấy bí thư Trương đến, nhẹ nhàng đứng dậy, Trương Nhất Phàm ra hiệu cho cô đi ra ngoài. Thôi Hồng Anh gật gật đầu, rón rén đi ra ngoài.
Trên giường bệnh, vẫn treo trai truyền, Lý Hồng vẫn chưa tỉnh.
Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng nằm trên giường bệnh, khuôn mặt vốn trắng hồng có nay có chút xanh xao, nhìn khiến người ta đau lòng. Nét của Lý Hồng rất đẹp, lông mày nhỏ dài, môi mỏng nhỏ xinh.
Nếu hỏi Trương Nhất Phàm thích phần nào nhất trên cơ thể Lý Hồng, Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ nói là đôi môi của cô, rất đẹp, rất hoàn mỹ. hơn nữa tồng thể mang lại một hương vị phảng phất, thật sự rất quyến rũ khiến người ta nhìn mãi không chán.
Tuy nhiên, chuyện hương môi của Lý Hồng chỉ có Trương Nhất Phàm biết, người khác nhìn biểu hiện bên ngoài đều không thể nhận ra.
Đây là một hiện tượng đặc biệt, đã có người nói đến mùi hương cơ thể của con gái, nhưng Trương Nhất Phàm lại ngửi thấy mùi thơm đôi môi của Lý Hồng. Hơn nữa sau khi hôn, cái hương vị đó vẫn còn lưu lại trong miệng. Lâu đến mấy cũng không bay mất, khiến người ta vương vẫn không thôi.
Mỗi lần hôn Lý Hồng, hắn đều không kìm lòng nổi liếm đầu lưỡi, có chút lưu luyến.
Hiện giờ, Lý Hồng bình thản nằm trên giường, Trương Nhất Phàm đặt hoa quả lên tủ ở đầu giường. Đột nhiên thấy Lý Hồng thở gấp, sắc mặt cũng ngày càng đỏ lên, Trương Nhất Phàm dật thót, liền đi gọi bác sĩ.
Lý Hồng mờ hồ miên man nói : “không …đừng ! không …đừng !”
Sau đó, thấy đôi tay cô ấy, ghìm chặt trước ngực “không được ! không được”
Trương Nhất Phàm không hiểu rốt cuộc cô ấy muốn gì, chắc chắn là gặp ác mộng rồi. Hắn đưa tay sờ lên trán Lý Hồng, quả nhiên nóng đến dật mình.
“Bác sĩ-------bác sĩ-------”
Trương Nhất Phàm ra khỏi phòng bệnh, Thôi Hồng Anh lập tức chạy đến văn phòng bác sĩ , gọi y tá đến.
Lý Hồng sốt rất ghê ghớm, trong miệng vẫn lảm nhảm cái gì đó. Bác sĩ và y tá đđến đo nhiệt độ cơ thể Lý Hồng, bác sĩ nói, sốt cao quá, phải hạ nhiệt vật lý ngay lập tức.
Con trai nên tránh đi. Trương Nhất Phàm ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở chân cầu thang hút thuốc
Hắn thấy Thôi Hồng Anh cũng đi theo ra, Trương Nhất Phàm nói với cô ta, bây giờ cô đi về tắm rửa đi, buổi tối lại vào đây trông cô ấy.
Thôi Hồng Anh rất nghe lời, vội vội vàng vàng rời khỏi bệnh viện, nhanh chóng trở về tắm rửa, thay quần áo.
Viện trưởng cũng nhanh chóng đến, thấy bí thư Trương ở đó, liền vội ở lại cùng.
Bệnh nhân mà bí thư Trương gọi người đưa đến, viện trưởng lập tức sắp xếp vào phòng chăm sóc đặc biệt, hơn nữa mấy ngày nay, viện trưởng thấy hình ảnh của Lý Hồng trên tivi , lúc đó , ông ta liền nghĩ, cô gái này là ai? Lại có tư cách tháp tùng toàn bộ chuyến đi, không đơn giản chút nào !
Sau đó ông ta nghe nói, cô gái này là thị trưởng thành phố Song Giang. Lý Hồng là nữ thị trưởng duy nhất của tỉnh Tương( không tính chức vụ phó) , có chút danh tiếng, viện trưởng làm sao dám chậm trễ?
Trương Nhất Phàm nói, “bây giờ không phải câu nệ thế này, mau nghĩ cách giảm sốt cho bệnh nhân”. Viện trưởng nói anh yên tâm, chúng tôi là chuyên gia tốt nhất của bệnh viện này, việc bí thư Trương dặn dò, tôi không dám lơ là.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, bác sĩ và y tá phần lớn đã sử lý xong, họ đi ra từ phòng bệnh, nói với Trương Nhất Phàm bệnh nhân đã tỉnh, bây giờ có thể vào thăm được , nhưng phải chú ý để bệnh nhân nghỉ ngơi.
Trương Nhất Phàm gật đầu, tiến vào phòng bệnh.
Lý Hồng quả nhiên đã tỉnh, nằm trên giường nhìn Trương Nhất Phàm “tôi như thế này là sao?”
Trương Nhất Phàm nói không việc gì, cô chỉ là ngủ một lúc, ngủ đến nỗi suýt làm người ta sợ hãi.
Lý Hồng muốn ngồi dậy, Trương Nhất Phàm nói với cô ấy, bác sĩ nói rồi, cô phải nằm yên nghỉ ngơi vài ngày mới được. Lý Hồng thấy bản thân không có chút lực nào cả, không cử động nổi, cô liền muốn nhờ Trương Nhất Phàm giúp cô , đỡ cô ngồi dậy.
Chỉ có điều bỗng nhiên phát hiện áo ngực của mình hình như bị cởi ra rồi, nét mặt Lý Hồng lập tức sầm xuống.
Trương Nhất Phàm biết cô đã hiểu lầm, “vừa nãy bác sĩ hạ sốt vật lý cho cô, không thì cô làm sao mà tỉnh lại nhanh như vậy” Lý Hồng ngẫm thấy cũng đúng, Trương Nhất Phàm dù có to gan lớn mật cũng không thế làm bừa ở trong bệnh viện.
Nghĩ đến đây, cô lại ngại ngùng mặt đỏ lên.
Thế là cô tìm một đề tài khác
- thủ tướng ông ấy đã đi rồi à?
- Chính vào lúc họ đi, thì cô ngất trên xe, vì vậy liền đưa cô đến đây, họ chắc cũng đã đến tỉnh thành rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn cô trả lời.
Lý Hồng không yên lòng thở một tiếng, dường như bây giờ mới biết mình đã ngất lịm bao lâu rồi.
Cô vốn muốn về Song Giang ngay, xem ra không được rồi, hơn nữa toàn thân mệt mỏi, đi lại không tiện, Trương Nhất Phàm nói bác sĩ đã dặn , cô cần nghỉ ngơi vài ngày, ở lại bệnh viện để theo dõi.
Lý Hồng cắn cắn môi, không nói gì.
Trương Nhất Phàm hỏi cô, có phải cô nằm mơ không ?
Lý Hồng kỳ lạ hỏi:
- sao anh biết?
Trương Nhất Phàm cười ,
- Tại cô cứ kêu không được, không được-------có phải trong giấc mơ bị người ta đánh cướp phải không?
Lý Hồng trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ. Chẳng nhẽ anh không biết, mình chính là kẻ cướp kia? Nghĩ đến giấc mơ kia, trông mắt Lý Hồng hiện rõ vẻ đề phòng hơn.
Lúc này, tiếng ai như Ô Dật Long vọng vào từ trong hành , Trương Nhất Phàm đứng dậy nói
- Thị Trưởng Ô đến thăm cô kìa, tôi đi tiếp đón một chút.
Lý Hồng nhìn theo bóng dáng hắn, cắn cắn môi.
Ở Vĩnh Lâm người quen biết Lý Hồng không nhiều, Ô Dật Lòng cũng chỉ là từng gặp Lý Hồng khi họp tỉnh thành, nhưng hai người lại chưa nói chuyện bao giờ.
Vừa rồi tiễn xong đoàn Lý Thiên Trụ và thủ tướng, Ô Dật Long liền quay lại thăm Lý Hồng. Trong tầm mắt hai ngày nay, Lý Hồng là nhân vật có tốt chất tốt nhất, sáng giá nhất.
Trong bản tin thơi sự trên tivi mấy ngày nay, Ô Dật Lòng cũng đã xem, ngoài thủ tướng, sự quan tâm Lý Hồng nhận được cũng rất nhiều. Tuy có chỉ có vài cảnh quay mờ nhạt , nhưng rất nhiều người đều để ý đến nữ thị trưởng trẻ tuổi xinh đẹp này.
Ô Dật Lòng có nghe nói hoàn cảnh của Lý Hồng, là một nhân vật giống như công chúa vậy. Bất luận thế nào, thành ủy Song Giang người ta ngã bệnh ở Vĩnh Lâm, y đều phải có trách nhiệm đên thăm người ta.
Bởi vậy, Ô Dật Lòng xách theo vài mòn quà quý vội vàng tới bệnh viện.
Ở ngoài phòng bệnh, thư ký mới của y và trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố đứng bên ngoài, y và Trương Nhất Phàm đi vào trong.
Ô Dật Long mang đến chính là một cặp nhân sâm nghìn năm, một hộp Linh Chi miếng, còn có một cặp nhung hươu. Những thứ này toàn là lễ phẩm lớn. Y đặt đồ lên đầu giường, cao giọng nói:
thị trưởng Lý, hiếm khi có khách quý như chị đến Vĩnh Lâm, thực là trời thuận lòng người , giữ chị ở lại đây.
Ô Dật Long nói như đùa, Trương Nhất Phàm nhăn mặt nhíu mày.
- thị trưởng Ô, như vậy không được, hay là để lần tới cũng để thị trưởng Lý dùng cách này giữ anh lại Song Giang?
Ô Dật Long đột nhiên phát hiện mình nói sai, cười trừ
- ối ối ối ! xem tôi này mồm con quạ đen. Tuy nhiên thị trưởng Lý hiểu ý tôi, chị có thể lưu lại Vĩnh Lâm vài ngày là cái phúc của Vĩnh Lâm. Còn tôi và bí thư Trương ở bên toàn phần chờ chị khỏe trở lại, tôi sẽ mời chị tới nhà hàng lớn ở Vĩnh Lâm.
Lý Hồng nhìn những món đồ trên đầu giường nói với Ô Dật Long
- thị trưởng Ô, món quá lớn này tôi không nhận nổi. Anh thế này là có ý gì? Chẳng nhẽ muốn hủy toàn bộ hình tượng của tôi ở Vĩnh Lâm , anh mới cam tâm?
Trương Nhất Phàm cũng nhìn những món vật phẩm kia, đây có thể là loại hàng xa xỉ bình thường khó mà tìm được trên thị trường, Ô Dật Long quả thoáng tay, đã ra tay thật xa xỉ.
Nghe Lý Hồng nói như vậy, Trương Nhất Phàm nói:
- cái cô này, có tẩm bổ chút cũng không xảy chuyện gì đâu.
Lý Hồng vốn muốn lườm hắn một cái nhưng thấy có người ngoài , cũng đành không lên tiếng.
Ô Dật Long đứng trong phòng bệnh một lúc
- thị trưởng Lý, cô chú ý dưỡng bệnh nhé, tôi không làm phiền nữa.
Sau đó, y theo Trương Nhất Phàm ra ngoài phòng bệnh. Trương Nhất Phàm tiễn Ô Dật Long xong rồi mới quay trở lại.
Lý Hồn trách cứ nói,
- sao không mang đồ của người ta về luôn đi, nặng về hình thức thế này, tôi nhận không nổi.”\
Trương Nhất Phàm cười cười
- cơ thể cô yếu quá, cần tẩm bổ thêm
- Anh đúng là làm tức chết tôi, mau trả đồ đi.
Trương Nhất Phàm nói,
- sao cô phải hung dữ như vậy?
Lý Hồng nói, tôi hung dữ với anh, dữ với anh thì làm sao nào? Ai bảo anh ức hiếp tôi trong giấc mơ.
Trương Nhất Phàm nghe đến đây, đã hiểu ra, hóa ra khi cô bé này nằm mơ , vẫn nghĩ đến chuyện đó, haizz!
Thấy bối cảnh đó của thủ tướng, Trương Nhất Phàm cảm khái vô cùng. Lần này hắn không tháp tùng thủ tướng về thủ đô, mà ở lại Vĩnh Lâm, vì trường học cũng được nghỉ quốc khánh, còn có hôn sự của Liễu Hải, cũng sẽ tổ chức vào ngày quốc khánh.
Khi Lý Thiên Trụ cùng đoàn theo thủ tướng về thủ đô, Lý Hồng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, ngất trong xe, thế là Trương Nhất Phàm lập tức sắp xếp người đưa Lý Hồng vào bệnh viện trung tâm Vĩnh Lâm. Lý Hồng vì thế đã tạm thời ở lại.
Thực ra, bệnh của Lý Hồng có thể chữa sớm một chút thì sẽ không nghiêm trọng như thế này. Nhưng cô bé này một mực tự mình chịu đựng, gắng gượng được mấy ngày, không chịu được nữa, ngất trong xe mới đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ nói, Lý Hồng bị cảm nắng nặng, phải cấp cứu ngay.
Sau đó bác sĩ và y tá vừa treo bình nước muối, vừa đo nhiệt độ.
Trương Nhất Phàm sau đó mới tới bệnh viện. Do lý Hồng lần này tháp tùng thủ tướng, nên không đưa thư kí theo, Trương Nhất Phàm gọi Thôi Hồng Anh đến trông coi cô.
Khi hắn đẩy của bước vào, Trương Nhất Phàm thấy Lý Hồng nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại. Trong lòng bỗng có cảm giác xót xa, giống như Lý Hồng cố ý hành hạ bản thân mình vậy. Trương Nhất Phàm cũng thấy mình không đáng coi trọng, rõ ràng cô ấy hôm qua cảm nắng, tại sao không sớm bắt cô ấy đi bệnh viện.?
Sớm đi thì đã không việc gì, bản thân có phải có chút không quan tâm đến Lý Hồng?
Thôi Hồng Anh thấy bí thư Trương đến, nhẹ nhàng đứng dậy, Trương Nhất Phàm ra hiệu cho cô đi ra ngoài. Thôi Hồng Anh gật gật đầu, rón rén đi ra ngoài.
Trên giường bệnh, vẫn treo trai truyền, Lý Hồng vẫn chưa tỉnh.
Trương Nhất Phàm nhìn Lý Hồng nằm trên giường bệnh, khuôn mặt vốn trắng hồng có nay có chút xanh xao, nhìn khiến người ta đau lòng. Nét của Lý Hồng rất đẹp, lông mày nhỏ dài, môi mỏng nhỏ xinh.
Nếu hỏi Trương Nhất Phàm thích phần nào nhất trên cơ thể Lý Hồng, Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ nói là đôi môi của cô, rất đẹp, rất hoàn mỹ. hơn nữa tồng thể mang lại một hương vị phảng phất, thật sự rất quyến rũ khiến người ta nhìn mãi không chán.
Tuy nhiên, chuyện hương môi của Lý Hồng chỉ có Trương Nhất Phàm biết, người khác nhìn biểu hiện bên ngoài đều không thể nhận ra.
Đây là một hiện tượng đặc biệt, đã có người nói đến mùi hương cơ thể của con gái, nhưng Trương Nhất Phàm lại ngửi thấy mùi thơm đôi môi của Lý Hồng. Hơn nữa sau khi hôn, cái hương vị đó vẫn còn lưu lại trong miệng. Lâu đến mấy cũng không bay mất, khiến người ta vương vẫn không thôi.
Mỗi lần hôn Lý Hồng, hắn đều không kìm lòng nổi liếm đầu lưỡi, có chút lưu luyến.
Hiện giờ, Lý Hồng bình thản nằm trên giường, Trương Nhất Phàm đặt hoa quả lên tủ ở đầu giường. Đột nhiên thấy Lý Hồng thở gấp, sắc mặt cũng ngày càng đỏ lên, Trương Nhất Phàm dật thót, liền đi gọi bác sĩ.
Lý Hồng mờ hồ miên man nói : “không …đừng ! không …đừng !”
Sau đó, thấy đôi tay cô ấy, ghìm chặt trước ngực “không được ! không được”
Trương Nhất Phàm không hiểu rốt cuộc cô ấy muốn gì, chắc chắn là gặp ác mộng rồi. Hắn đưa tay sờ lên trán Lý Hồng, quả nhiên nóng đến dật mình.
“Bác sĩ-------bác sĩ-------”
Trương Nhất Phàm ra khỏi phòng bệnh, Thôi Hồng Anh lập tức chạy đến văn phòng bác sĩ , gọi y tá đến.
Lý Hồng sốt rất ghê ghớm, trong miệng vẫn lảm nhảm cái gì đó. Bác sĩ và y tá đđến đo nhiệt độ cơ thể Lý Hồng, bác sĩ nói, sốt cao quá, phải hạ nhiệt vật lý ngay lập tức.
Con trai nên tránh đi. Trương Nhất Phàm ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở chân cầu thang hút thuốc
Hắn thấy Thôi Hồng Anh cũng đi theo ra, Trương Nhất Phàm nói với cô ta, bây giờ cô đi về tắm rửa đi, buổi tối lại vào đây trông cô ấy.
Thôi Hồng Anh rất nghe lời, vội vội vàng vàng rời khỏi bệnh viện, nhanh chóng trở về tắm rửa, thay quần áo.
Viện trưởng cũng nhanh chóng đến, thấy bí thư Trương ở đó, liền vội ở lại cùng.
Bệnh nhân mà bí thư Trương gọi người đưa đến, viện trưởng lập tức sắp xếp vào phòng chăm sóc đặc biệt, hơn nữa mấy ngày nay, viện trưởng thấy hình ảnh của Lý Hồng trên tivi , lúc đó , ông ta liền nghĩ, cô gái này là ai? Lại có tư cách tháp tùng toàn bộ chuyến đi, không đơn giản chút nào !
Sau đó ông ta nghe nói, cô gái này là thị trưởng thành phố Song Giang. Lý Hồng là nữ thị trưởng duy nhất của tỉnh Tương( không tính chức vụ phó) , có chút danh tiếng, viện trưởng làm sao dám chậm trễ?
Trương Nhất Phàm nói, “bây giờ không phải câu nệ thế này, mau nghĩ cách giảm sốt cho bệnh nhân”. Viện trưởng nói anh yên tâm, chúng tôi là chuyên gia tốt nhất của bệnh viện này, việc bí thư Trương dặn dò, tôi không dám lơ là.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, bác sĩ và y tá phần lớn đã sử lý xong, họ đi ra từ phòng bệnh, nói với Trương Nhất Phàm bệnh nhân đã tỉnh, bây giờ có thể vào thăm được , nhưng phải chú ý để bệnh nhân nghỉ ngơi.
Trương Nhất Phàm gật đầu, tiến vào phòng bệnh.
Lý Hồng quả nhiên đã tỉnh, nằm trên giường nhìn Trương Nhất Phàm “tôi như thế này là sao?”
Trương Nhất Phàm nói không việc gì, cô chỉ là ngủ một lúc, ngủ đến nỗi suýt làm người ta sợ hãi.
Lý Hồng muốn ngồi dậy, Trương Nhất Phàm nói với cô ấy, bác sĩ nói rồi, cô phải nằm yên nghỉ ngơi vài ngày mới được. Lý Hồng thấy bản thân không có chút lực nào cả, không cử động nổi, cô liền muốn nhờ Trương Nhất Phàm giúp cô , đỡ cô ngồi dậy.
Chỉ có điều bỗng nhiên phát hiện áo ngực của mình hình như bị cởi ra rồi, nét mặt Lý Hồng lập tức sầm xuống.
Trương Nhất Phàm biết cô đã hiểu lầm, “vừa nãy bác sĩ hạ sốt vật lý cho cô, không thì cô làm sao mà tỉnh lại nhanh như vậy” Lý Hồng ngẫm thấy cũng đúng, Trương Nhất Phàm dù có to gan lớn mật cũng không thế làm bừa ở trong bệnh viện.
Nghĩ đến đây, cô lại ngại ngùng mặt đỏ lên.
Thế là cô tìm một đề tài khác
- thủ tướng ông ấy đã đi rồi à?
- Chính vào lúc họ đi, thì cô ngất trên xe, vì vậy liền đưa cô đến đây, họ chắc cũng đã đến tỉnh thành rồi.
Trương Nhất Phàm nhìn cô trả lời.
Lý Hồng không yên lòng thở một tiếng, dường như bây giờ mới biết mình đã ngất lịm bao lâu rồi.
Cô vốn muốn về Song Giang ngay, xem ra không được rồi, hơn nữa toàn thân mệt mỏi, đi lại không tiện, Trương Nhất Phàm nói bác sĩ đã dặn , cô cần nghỉ ngơi vài ngày, ở lại bệnh viện để theo dõi.
Lý Hồng cắn cắn môi, không nói gì.
Trương Nhất Phàm hỏi cô, có phải cô nằm mơ không ?
Lý Hồng kỳ lạ hỏi:
- sao anh biết?
Trương Nhất Phàm cười ,
- Tại cô cứ kêu không được, không được-------có phải trong giấc mơ bị người ta đánh cướp phải không?
Lý Hồng trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ. Chẳng nhẽ anh không biết, mình chính là kẻ cướp kia? Nghĩ đến giấc mơ kia, trông mắt Lý Hồng hiện rõ vẻ đề phòng hơn.
Lúc này, tiếng ai như Ô Dật Long vọng vào từ trong hành , Trương Nhất Phàm đứng dậy nói
- Thị Trưởng Ô đến thăm cô kìa, tôi đi tiếp đón một chút.
Lý Hồng nhìn theo bóng dáng hắn, cắn cắn môi.
Ở Vĩnh Lâm người quen biết Lý Hồng không nhiều, Ô Dật Lòng cũng chỉ là từng gặp Lý Hồng khi họp tỉnh thành, nhưng hai người lại chưa nói chuyện bao giờ.
Vừa rồi tiễn xong đoàn Lý Thiên Trụ và thủ tướng, Ô Dật Long liền quay lại thăm Lý Hồng. Trong tầm mắt hai ngày nay, Lý Hồng là nhân vật có tốt chất tốt nhất, sáng giá nhất.
Trong bản tin thơi sự trên tivi mấy ngày nay, Ô Dật Lòng cũng đã xem, ngoài thủ tướng, sự quan tâm Lý Hồng nhận được cũng rất nhiều. Tuy có chỉ có vài cảnh quay mờ nhạt , nhưng rất nhiều người đều để ý đến nữ thị trưởng trẻ tuổi xinh đẹp này.
Ô Dật Lòng có nghe nói hoàn cảnh của Lý Hồng, là một nhân vật giống như công chúa vậy. Bất luận thế nào, thành ủy Song Giang người ta ngã bệnh ở Vĩnh Lâm, y đều phải có trách nhiệm đên thăm người ta.
Bởi vậy, Ô Dật Lòng xách theo vài mòn quà quý vội vàng tới bệnh viện.
Ở ngoài phòng bệnh, thư ký mới của y và trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố đứng bên ngoài, y và Trương Nhất Phàm đi vào trong.
Ô Dật Long mang đến chính là một cặp nhân sâm nghìn năm, một hộp Linh Chi miếng, còn có một cặp nhung hươu. Những thứ này toàn là lễ phẩm lớn. Y đặt đồ lên đầu giường, cao giọng nói:
thị trưởng Lý, hiếm khi có khách quý như chị đến Vĩnh Lâm, thực là trời thuận lòng người , giữ chị ở lại đây.
Ô Dật Long nói như đùa, Trương Nhất Phàm nhăn mặt nhíu mày.
- thị trưởng Ô, như vậy không được, hay là để lần tới cũng để thị trưởng Lý dùng cách này giữ anh lại Song Giang?
Ô Dật Long đột nhiên phát hiện mình nói sai, cười trừ
- ối ối ối ! xem tôi này mồm con quạ đen. Tuy nhiên thị trưởng Lý hiểu ý tôi, chị có thể lưu lại Vĩnh Lâm vài ngày là cái phúc của Vĩnh Lâm. Còn tôi và bí thư Trương ở bên toàn phần chờ chị khỏe trở lại, tôi sẽ mời chị tới nhà hàng lớn ở Vĩnh Lâm.
Lý Hồng nhìn những món đồ trên đầu giường nói với Ô Dật Long
- thị trưởng Ô, món quá lớn này tôi không nhận nổi. Anh thế này là có ý gì? Chẳng nhẽ muốn hủy toàn bộ hình tượng của tôi ở Vĩnh Lâm , anh mới cam tâm?
Trương Nhất Phàm cũng nhìn những món vật phẩm kia, đây có thể là loại hàng xa xỉ bình thường khó mà tìm được trên thị trường, Ô Dật Long quả thoáng tay, đã ra tay thật xa xỉ.
Nghe Lý Hồng nói như vậy, Trương Nhất Phàm nói:
- cái cô này, có tẩm bổ chút cũng không xảy chuyện gì đâu.
Lý Hồng vốn muốn lườm hắn một cái nhưng thấy có người ngoài , cũng đành không lên tiếng.
Ô Dật Long đứng trong phòng bệnh một lúc
- thị trưởng Lý, cô chú ý dưỡng bệnh nhé, tôi không làm phiền nữa.
Sau đó, y theo Trương Nhất Phàm ra ngoài phòng bệnh. Trương Nhất Phàm tiễn Ô Dật Long xong rồi mới quay trở lại.
Lý Hồn trách cứ nói,
- sao không mang đồ của người ta về luôn đi, nặng về hình thức thế này, tôi nhận không nổi.”\
Trương Nhất Phàm cười cười
- cơ thể cô yếu quá, cần tẩm bổ thêm
- Anh đúng là làm tức chết tôi, mau trả đồ đi.
Trương Nhất Phàm nói,
- sao cô phải hung dữ như vậy?
Lý Hồng nói, tôi hung dữ với anh, dữ với anh thì làm sao nào? Ai bảo anh ức hiếp tôi trong giấc mơ.
Trương Nhất Phàm nghe đến đây, đã hiểu ra, hóa ra khi cô bé này nằm mơ , vẫn nghĩ đến chuyện đó, haizz!
/1313
|