Lý Hồng nằm ở trên giường nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi ngay bên cạnh giường, cô ta cứ cảm thấy có gì đó không quen.
Vì thế Lý Hồng nói:
- Anh về đi!
Trương Nhất Phàm thấy Thôi Hồng Anh vẫn chưa tới nói:
- Để anh ngồi cạnh em tí đã! Đợi Tiểu Thôi tới anh sẽ đi liền.
Hắn biết được tâm trạng của Lý Hồng, nhưng mà để cho một mình Lý Hồng ở bệnh viện thì về công hay tư đều cảm thấy không được cho lắm. Với lại Lý Hồng không được rành Vĩnh Lâm nơi đây cho lắm. Mình đã là bạn của cô ta lại là đồng nghiệp, hai người lại có qua chuyện… không nói chuyện đó nữa, cho nên Trương Nhất Phàm cảm thấy trước khi Thôi Hồng Anh chưa tới thì mình không thể để cô ta ở đây một mình.
Lý Hồng thì lại đang nghĩ tới vấn đề khác. Thật ra nếu như giữa cô ta và Trương Nhất Phàm không hề có quan hệ gì thì với tư cách là một đồng nghiệp hắn ngồi ở đây cùng với cô ta đích thực là không phải chuyện gì xấu. Nhưng dù sao hai người đã từng xảy ra chuyện đó với nhau, là một người con gái Lý Hồng đương nhiên lo người khác sẽ suy nghĩ gì đó.
Thật ra suy nghĩ chân thật nhất từ trong lòng của Lý Hồng vẫn là muốn để Trương Nhất Phàm ở lại bầu bạn với cô ta.
Nhưng suy nghĩ này xem ra có chút gì đó hoang đường.
Lý Hồng đột nhiên rất là muốn được ngắm sao.
Buổi tối hôm đó, hai người ở bên sông Tương Thủy của tỉnh thành, được nhìn thấy màn sao đó, vẫn luôn làm cho Lý Hồng muốn được trở về với khoảnh khắc đó.
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta nói:
- Em sao vậy?
Lý Hồng lấy lại tinh thần nói:
- Em muốn ra ngoài đi dạo.
- Sao mà được chứ? Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi, mà còn phải nghỉ ngơi thêm vài ngày mới được ra ngoài.
- Anh tin lời bác sĩ như vậy sao? Chẳng lẽ anh không biết đặc điểm lớn nhất của bác sĩ là nói quá sao, dù là rụng một sợi tóc thôi mà ông ta cũng sẽ nói thành bị ung thư.
Trương Nhất Phàm mỉm cười. Hắn biết là Lý Hồng không chịu nổi nữa. Điều kiện y tế có tốt cỡ nào cũng là bệnh viện mà thôi.
Hắn liền nói:
- Vậy để anh đi nói bác sĩ nghe một tiếng đã.
Lý Hồng nhìn bóng dáng hắn ta rời khỏi, lúc này mới cười lên.
Không lâu sau, Trương Nhất Phàm quay lại, hỏi Lý Hồng:
- Em muốn đi đâu?
Lý Hồng nói:
- Anh cứ dìu em lên trước đã.
Trương Nhất Phàm đi tới dìu tay của Lý Hồng nói:
- Cỡ như em ngồi dậy còn không có sức lực làm sao mà đi ra ngoài đây?
Lúc nói chuyện, cái nút thắt mà Lý Hồng vừa bị bác sĩ cởi ra, bị mở rộng ra, lộ ra một làn da trắng tuyết trước ngực. Da thịt của Lý Hồng, trắng như tuyết vậy, làm cho người ta có cảm giác rất non nớt.
Nhìn thấy làn da này, Trương Nhất Phàm liền nhớ đến đêm lần trước hai người ở Tương Thủy. Bản thân không khống chế được giơ tay ra tập kích ngực của Lý Hồng. Lúc đó mình chạm đến thân của Lý Hồng, một xúc cảm thoải mái, làm cho Trương Nhất Phàm không kìm nổi sự run rẩy.
Đó là một kiểu kích động, một kích động rất là mãnh liệt.
Từ trước đến giờ, không ngờ ngực của con gái lại có một cảm giác dịu dàng xinh đẹp đến vậy. Lúc đó Trương Nhất Phàm đang nghĩ làn da này của Lý Hồng là sao vậy, tại sao lúc sờ lên lại thoải mái đến lạ kỳ.
Bây giờ nhìn thấy màu da này, mới làm cho Trương Nhất Phàm thoáng suy nghĩ.
Lý Hồng trong lúc vô ý phát hiện Trương Nhất Phàm nhìn mình như vậy, mặt của cô ta đột nhiên đỏ lên.
Đợi lúc cài lại nút áo, Lý Hồng bước xuống giường.
Chỉ là cảm nắng thôi mà, không đến nỗi nghiêm trọng như bác sĩ nói.
Lý Hồng phát hiện mình còn có thể kiên trì, cô ta liền gật gật đầu với Trương Nhất Phàm nói:
- Đi thôi!
- Nhất định phải đi ra ngoài sao? Bộ dạng của em làm người ta lo lắng lắm đó!
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, thực sự là có chút không được yên tâm.
Lý Hồng nói:
- Là anh không yên tâm về em hay là không yên tâm về chính mình?
Trương Nhất Phàm không hiểu được ý của câu nói này, liền hỏi câu:
- Tại sao anh lại không yên tâm về mình chứ?
Lý Hồng nói:
- Tại anh sợ là anh phải chăm sóc em, sợ là bản thân anh không có khả năng chăm sóc em đúng chứ?
Trương Nhất Phàm thấy mình không thuyết phục nổi Lý Hồng, đành phải chấp nhận đưa cô ấy ra khỏi bệnh viện.
Bệnh cảm nắng này tới cũng nhanh mà hết cũng rất nhanh. Hắn cố ý đi sau Lý Hồng để ngắm Lý Hồng khi đi đường. Không ngờ nhìn thoáng qua, hắn phát hiện một chuyện ngoài ý muốn thì ra dáng đi của Lý Hồng rất là đẹp.
Cặp mông đó rất là nét, hắn buồn bực suy nghĩ, tại sao trước đây mình lại không phát hiện ra cô ta đi đường lại đẹp như vậy. Lý Hồng đi phía trước thấy Trương Nhất Phàm đi chậm rãi, cô ta liền dừng lại hỏi câu:
- Anh có thể đi nhanh một chút không? Nếu như không muốn thì không cần phải ráng đâu.
Trương Nhất Phàm đi lên nói:
- Để anh đi lấy xe.
Đợi Lý Hồng lên xe, Trương Nhất Phàm hỏi cô ta:
- Em muốn đi đâu? Để anh dắt em đi vậy!
Lý Hồng ngồi ở bên ghế phụ nói:
- Anh dẫn em đi chỗ nào mà vừa yên tĩnh lại có không khí tốt đi.
Nơi vừa yên lặng lại có không khí trong lành, đương nhiên là bờ sông rồi.
Trương Nhất Phàm suy xét tới bờ sông Vĩnh Lâm này, dường như không có nơi nào tốt như vậy. Nên hắn ta đề nghị nói:
- Hay là chúng ta tìm nơi nào uống trà đi! Uống xong anh dẫn em về.
- Em sẽ không về. Nếu không anh dẫn em về tỉnh thành đi. Ngày mai em tự mình quay về Song Giang. , Em ở không quen thành phố Vĩnh Lâm này của các anh.
Thì ra Lý Hồng muốn rời khỏi bệnh viện, cô ta không muốn ở lại Vĩnh Lâm. Trương Nhất Phàm hỏi cô ta:
- Vĩnh Lâm có chỗ nào không tốt mà làm cho em nửa hôm vội đòi về chứ?
Lý Hồng cũng không trả lời hắn ta, chỉ là bảo hắn:
- Chạy xe đi tới tỉnh thành thôi!
Trương Nhất Phàm nghĩ kỹ thuật của tỉnh thành chắc hẳn là tốt hơn so với Vĩnh Lâm. Cô ta đã muốn đi thì mình đưa cô ta một đoạn. Vì thế hắn ta nổ máy, đưa cô ta về tỉnh thành.
Xe Audi của Trương Nhất Phàm tính năng rất tốt. Bình thường cần tới ba tiếng đồng hồ chạy xe nhưng hôm nay hắn ta chỉ cần có hơn hai tiếng đã tới rồi. Chưa vào tới thành phố Lý Hồng nói:
- Chúng ta đi tới bên bờ hồ dạo chút đi!
Trương Nhất Phàm không nói lời nào chạy xe tới bờ sông lần trước.
Nơi này gió vẫn lạnh rười rượi, nước chạy róc rách.
Chỉ có điều tối nay không có sao, nhưng lại có một ánh trăng tròn.
Trương Nhất Phàm dừng xe tại nơi cũ, hai người xuống xe, hắn dìu Lý Hồng ngồi xuống bãi cỏ bên bờ sông.
Lý Hồng kéo hắn ta qua, thân dựa vào người của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm sửng sốt, trên mặt chợt mỉm cười. Lý Hồng dựa lưng vào hắn, không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn.Trương Nhất Phàm cố ý hỏi:
- Anh có thể ôm em không?
Thật ra, lúc này tim của Trương Nhất Phàm đập liên hồi, đập rất là dữ dội. Từ lúc Lý Hồng kéo hắn ta ngồi xuống dựa vào lòng của mình, tim của hắn cứ đập dựng cả lên. Lý Hồng không trả lời nhưng bắt lấy tay của hắn đưa vào bụng của mình. Sau đó dựa vào Trương Nhất Phàm nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.
- Trăng thật tròn, sắp tới Trung thu rồi phải không?
Bình thường ngày 1 tháng 10 và Trung thu thường gần nhau. Mỗi lần nghĩ tới quốc khánh thì sẽ tự nhiên nghĩ tới ngày 18 tháng 5 âm lich. Lý Hồng nhắc tới Trương Nhất Phàm mới nhớ tới là sắp tới Trung thu rồi.
Hắn hỏi Lý Hồng:
- Em muốn về Bắc Kinh sao?
Lý Hồng lắc đầu nói:
- Em không muốn đi đâu cả.
Cô ta đột nhiên quay đầu lại, con mắt yên lặng nói:
- Em tìm thấy được cảm giác yêu đương rồi.
Trước đây Lý Hồng nói với chính mình, cô ta muốn được yêu một lần. Muốn có được một mối tình không có quan hệ luyến ái với nhau. Đương nhiên Trương Nhất Phàm biết ngay được ý cô ta nói là gì.
Nhưng câu nói này từ miệng một cô nữ thần như Lý Hồng nói ra, hoàn toàn không giống nhau.
Sau khi Lý Hồng nói lời này xong, Trương Nhất Phàm liền nghĩ trong lòng nếu như thực sự cùng Lý Hồng yêu một tình yêu không có quan hệ giới tính thì chắc hẳn mình sẽ nghẹn đến chết mất. Với lại thời gian lâu còn có thể bị điên mất. Cái Lý Hồng nói này không phải là yêu đương mà là tra tấn.
Khi nào thì đàn ông mới thay đổi không dùng thân thể của mình để suy xét vấn đề. Hoặc là không suy xét tới vấn đề thân thể, vậy thì Lý Hồng có thể tìm được tình yên chân thật rồi.
Lý Hồng thấy Trương Nhất Phàm không nói chuyện, nhìn Trương Nhất Phàm cô ta nói:
- Sao anh không nói gì, có phải là bị em dọa tới sợ rồi không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh đang nghĩ mình nên chạy trốn vào lúc nào đây.
Lý Hồng hỏi:
- Tại sao?
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh đọc qua chuyện mà em phát qua, về việc liên quan tới nữ nhi quốc. Anh không muốn trở thành người đầu tiên bị giết nên anh phải chuẩn bị một chút, lúc em bị thất tình anh phải chạy đi thật xa.
Lý Hồng nói:
- Tên đàn ông như anh thật là không có lương tâm. Chẳng lẽ anh muốn tình yêu mà em khó khăn lắm mới tìm được dễ dàng mất đi như vậy sao? Em đã nói rồi, chỉ cần một chuyện tình về mặt tâm hồn sẽ không ảnh hưởng tới tất cả thuộc về anh, sao anh không hiểu gì cả vậy?
Trương Nhất Phàm nói:
- Không phải là anh không hiểu mà tất cả mọi người đều không hiểu nổi.
- Tại sao?
Lý Hồng hỏi:
- Bởi vì kiểu tình yêu đó của em quá vĩ đại, quá thuần khiết. Trên thế gian này, chỉ cần là người đàn ông bình thường đều sẽ không chấp nhận chuyện này.
Lý Hồng nói:
- Chúng ta giống như bây giờ không phải tốt đó sao? Cứ như vậy mà ngắm trăng, ngắm sao, không cần phải nghĩ ngợi gì cả, không cần phải làm gì cả.
- Nghe tiếng nước sông róc rách tìm thấy được cảm giác tuyệt đẹp trở về với thiên nhiên. Tại sao anh phải làm cho việc mỹ mãn như thế này phải phức tạp lên chứ?
Đôi tay của Trương Nhất Phàm ôm bụng của cô ta dùng sức đưa người cô ta về sau, sau đó nhìn mặt của Lý Hồng nói:
- Em biết không? Em có một sức hút làm người ta không thể chống cự được. Có một sức mê hoặc làm người ta kích động muốn chết đi được. Anh nghĩ chỉ cần là thằng đàn ông đều nghĩ và làm như vậy cả.
Chúng ta bây giờ đã vượt qua giới hạn quan hệ giữa nam nữ bình thường. Anh không biết em nghĩ như thế nào, nhưng bây giờ anh rất muốn làm một chút việc, em đừng ngăn cản anh. Nếu như mà ngăn anh thì anh sẽ ôm lấy em nhảy từ đây xuống đó.
Lý Hồng nói:
- Anh muốn làm gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh muốn hôn em, hôn giống như lần trước vậy.
Lý Hồng không nói gì, Trương Nhất Phàm liền tiếp vào môi cô ta và hôn.
Môi của Lý Hồng luôn có thêm một sức hấp dẫn vô cùng. Mùi vị ngọt ngào đó, làm cho người ta chết cũng không thể nào quên. Lúc Trương Nhất Phàm hôn cô ta, đột nhiên Lý Hồng trả lời lại chậm rãi, mở ra một cái miệng nhỏ nhắn tiếp xúc với cái lưỡi kích động đó của Trương Nhất Phàm.
Nhưng lúc Trương Nhất Phàm hôn cô ta thì bàn tay đó lại lén lút dừng hẳn vào bụng của Lý Hồng. Bụng trơn bóng không có quần áo che lấp. Trương Nhất Phàm xoa xoa bụng của cô ta, từ từ sờ soạng lên trên. Sau đó liền dừng hẳn tại bộ ngực có áo ngực mà Lý Hồng mặt.
Vì thế Lý Hồng nói:
- Anh về đi!
Trương Nhất Phàm thấy Thôi Hồng Anh vẫn chưa tới nói:
- Để anh ngồi cạnh em tí đã! Đợi Tiểu Thôi tới anh sẽ đi liền.
Hắn biết được tâm trạng của Lý Hồng, nhưng mà để cho một mình Lý Hồng ở bệnh viện thì về công hay tư đều cảm thấy không được cho lắm. Với lại Lý Hồng không được rành Vĩnh Lâm nơi đây cho lắm. Mình đã là bạn của cô ta lại là đồng nghiệp, hai người lại có qua chuyện… không nói chuyện đó nữa, cho nên Trương Nhất Phàm cảm thấy trước khi Thôi Hồng Anh chưa tới thì mình không thể để cô ta ở đây một mình.
Lý Hồng thì lại đang nghĩ tới vấn đề khác. Thật ra nếu như giữa cô ta và Trương Nhất Phàm không hề có quan hệ gì thì với tư cách là một đồng nghiệp hắn ngồi ở đây cùng với cô ta đích thực là không phải chuyện gì xấu. Nhưng dù sao hai người đã từng xảy ra chuyện đó với nhau, là một người con gái Lý Hồng đương nhiên lo người khác sẽ suy nghĩ gì đó.
Thật ra suy nghĩ chân thật nhất từ trong lòng của Lý Hồng vẫn là muốn để Trương Nhất Phàm ở lại bầu bạn với cô ta.
Nhưng suy nghĩ này xem ra có chút gì đó hoang đường.
Lý Hồng đột nhiên rất là muốn được ngắm sao.
Buổi tối hôm đó, hai người ở bên sông Tương Thủy của tỉnh thành, được nhìn thấy màn sao đó, vẫn luôn làm cho Lý Hồng muốn được trở về với khoảnh khắc đó.
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta nói:
- Em sao vậy?
Lý Hồng lấy lại tinh thần nói:
- Em muốn ra ngoài đi dạo.
- Sao mà được chứ? Bác sĩ nói em phải nghỉ ngơi, mà còn phải nghỉ ngơi thêm vài ngày mới được ra ngoài.
- Anh tin lời bác sĩ như vậy sao? Chẳng lẽ anh không biết đặc điểm lớn nhất của bác sĩ là nói quá sao, dù là rụng một sợi tóc thôi mà ông ta cũng sẽ nói thành bị ung thư.
Trương Nhất Phàm mỉm cười. Hắn biết là Lý Hồng không chịu nổi nữa. Điều kiện y tế có tốt cỡ nào cũng là bệnh viện mà thôi.
Hắn liền nói:
- Vậy để anh đi nói bác sĩ nghe một tiếng đã.
Lý Hồng nhìn bóng dáng hắn ta rời khỏi, lúc này mới cười lên.
Không lâu sau, Trương Nhất Phàm quay lại, hỏi Lý Hồng:
- Em muốn đi đâu?
Lý Hồng nói:
- Anh cứ dìu em lên trước đã.
Trương Nhất Phàm đi tới dìu tay của Lý Hồng nói:
- Cỡ như em ngồi dậy còn không có sức lực làm sao mà đi ra ngoài đây?
Lúc nói chuyện, cái nút thắt mà Lý Hồng vừa bị bác sĩ cởi ra, bị mở rộng ra, lộ ra một làn da trắng tuyết trước ngực. Da thịt của Lý Hồng, trắng như tuyết vậy, làm cho người ta có cảm giác rất non nớt.
Nhìn thấy làn da này, Trương Nhất Phàm liền nhớ đến đêm lần trước hai người ở Tương Thủy. Bản thân không khống chế được giơ tay ra tập kích ngực của Lý Hồng. Lúc đó mình chạm đến thân của Lý Hồng, một xúc cảm thoải mái, làm cho Trương Nhất Phàm không kìm nổi sự run rẩy.
Đó là một kiểu kích động, một kích động rất là mãnh liệt.
Từ trước đến giờ, không ngờ ngực của con gái lại có một cảm giác dịu dàng xinh đẹp đến vậy. Lúc đó Trương Nhất Phàm đang nghĩ làn da này của Lý Hồng là sao vậy, tại sao lúc sờ lên lại thoải mái đến lạ kỳ.
Bây giờ nhìn thấy màu da này, mới làm cho Trương Nhất Phàm thoáng suy nghĩ.
Lý Hồng trong lúc vô ý phát hiện Trương Nhất Phàm nhìn mình như vậy, mặt của cô ta đột nhiên đỏ lên.
Đợi lúc cài lại nút áo, Lý Hồng bước xuống giường.
Chỉ là cảm nắng thôi mà, không đến nỗi nghiêm trọng như bác sĩ nói.
Lý Hồng phát hiện mình còn có thể kiên trì, cô ta liền gật gật đầu với Trương Nhất Phàm nói:
- Đi thôi!
- Nhất định phải đi ra ngoài sao? Bộ dạng của em làm người ta lo lắng lắm đó!
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, thực sự là có chút không được yên tâm.
Lý Hồng nói:
- Là anh không yên tâm về em hay là không yên tâm về chính mình?
Trương Nhất Phàm không hiểu được ý của câu nói này, liền hỏi câu:
- Tại sao anh lại không yên tâm về mình chứ?
Lý Hồng nói:
- Tại anh sợ là anh phải chăm sóc em, sợ là bản thân anh không có khả năng chăm sóc em đúng chứ?
Trương Nhất Phàm thấy mình không thuyết phục nổi Lý Hồng, đành phải chấp nhận đưa cô ấy ra khỏi bệnh viện.
Bệnh cảm nắng này tới cũng nhanh mà hết cũng rất nhanh. Hắn cố ý đi sau Lý Hồng để ngắm Lý Hồng khi đi đường. Không ngờ nhìn thoáng qua, hắn phát hiện một chuyện ngoài ý muốn thì ra dáng đi của Lý Hồng rất là đẹp.
Cặp mông đó rất là nét, hắn buồn bực suy nghĩ, tại sao trước đây mình lại không phát hiện ra cô ta đi đường lại đẹp như vậy. Lý Hồng đi phía trước thấy Trương Nhất Phàm đi chậm rãi, cô ta liền dừng lại hỏi câu:
- Anh có thể đi nhanh một chút không? Nếu như không muốn thì không cần phải ráng đâu.
Trương Nhất Phàm đi lên nói:
- Để anh đi lấy xe.
Đợi Lý Hồng lên xe, Trương Nhất Phàm hỏi cô ta:
- Em muốn đi đâu? Để anh dắt em đi vậy!
Lý Hồng ngồi ở bên ghế phụ nói:
- Anh dẫn em đi chỗ nào mà vừa yên tĩnh lại có không khí tốt đi.
Nơi vừa yên lặng lại có không khí trong lành, đương nhiên là bờ sông rồi.
Trương Nhất Phàm suy xét tới bờ sông Vĩnh Lâm này, dường như không có nơi nào tốt như vậy. Nên hắn ta đề nghị nói:
- Hay là chúng ta tìm nơi nào uống trà đi! Uống xong anh dẫn em về.
- Em sẽ không về. Nếu không anh dẫn em về tỉnh thành đi. Ngày mai em tự mình quay về Song Giang. , Em ở không quen thành phố Vĩnh Lâm này của các anh.
Thì ra Lý Hồng muốn rời khỏi bệnh viện, cô ta không muốn ở lại Vĩnh Lâm. Trương Nhất Phàm hỏi cô ta:
- Vĩnh Lâm có chỗ nào không tốt mà làm cho em nửa hôm vội đòi về chứ?
Lý Hồng cũng không trả lời hắn ta, chỉ là bảo hắn:
- Chạy xe đi tới tỉnh thành thôi!
Trương Nhất Phàm nghĩ kỹ thuật của tỉnh thành chắc hẳn là tốt hơn so với Vĩnh Lâm. Cô ta đã muốn đi thì mình đưa cô ta một đoạn. Vì thế hắn ta nổ máy, đưa cô ta về tỉnh thành.
Xe Audi của Trương Nhất Phàm tính năng rất tốt. Bình thường cần tới ba tiếng đồng hồ chạy xe nhưng hôm nay hắn ta chỉ cần có hơn hai tiếng đã tới rồi. Chưa vào tới thành phố Lý Hồng nói:
- Chúng ta đi tới bên bờ hồ dạo chút đi!
Trương Nhất Phàm không nói lời nào chạy xe tới bờ sông lần trước.
Nơi này gió vẫn lạnh rười rượi, nước chạy róc rách.
Chỉ có điều tối nay không có sao, nhưng lại có một ánh trăng tròn.
Trương Nhất Phàm dừng xe tại nơi cũ, hai người xuống xe, hắn dìu Lý Hồng ngồi xuống bãi cỏ bên bờ sông.
Lý Hồng kéo hắn ta qua, thân dựa vào người của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm sửng sốt, trên mặt chợt mỉm cười. Lý Hồng dựa lưng vào hắn, không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn.Trương Nhất Phàm cố ý hỏi:
- Anh có thể ôm em không?
Thật ra, lúc này tim của Trương Nhất Phàm đập liên hồi, đập rất là dữ dội. Từ lúc Lý Hồng kéo hắn ta ngồi xuống dựa vào lòng của mình, tim của hắn cứ đập dựng cả lên. Lý Hồng không trả lời nhưng bắt lấy tay của hắn đưa vào bụng của mình. Sau đó dựa vào Trương Nhất Phàm nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời.
- Trăng thật tròn, sắp tới Trung thu rồi phải không?
Bình thường ngày 1 tháng 10 và Trung thu thường gần nhau. Mỗi lần nghĩ tới quốc khánh thì sẽ tự nhiên nghĩ tới ngày 18 tháng 5 âm lich. Lý Hồng nhắc tới Trương Nhất Phàm mới nhớ tới là sắp tới Trung thu rồi.
Hắn hỏi Lý Hồng:
- Em muốn về Bắc Kinh sao?
Lý Hồng lắc đầu nói:
- Em không muốn đi đâu cả.
Cô ta đột nhiên quay đầu lại, con mắt yên lặng nói:
- Em tìm thấy được cảm giác yêu đương rồi.
Trước đây Lý Hồng nói với chính mình, cô ta muốn được yêu một lần. Muốn có được một mối tình không có quan hệ luyến ái với nhau. Đương nhiên Trương Nhất Phàm biết ngay được ý cô ta nói là gì.
Nhưng câu nói này từ miệng một cô nữ thần như Lý Hồng nói ra, hoàn toàn không giống nhau.
Sau khi Lý Hồng nói lời này xong, Trương Nhất Phàm liền nghĩ trong lòng nếu như thực sự cùng Lý Hồng yêu một tình yêu không có quan hệ giới tính thì chắc hẳn mình sẽ nghẹn đến chết mất. Với lại thời gian lâu còn có thể bị điên mất. Cái Lý Hồng nói này không phải là yêu đương mà là tra tấn.
Khi nào thì đàn ông mới thay đổi không dùng thân thể của mình để suy xét vấn đề. Hoặc là không suy xét tới vấn đề thân thể, vậy thì Lý Hồng có thể tìm được tình yên chân thật rồi.
Lý Hồng thấy Trương Nhất Phàm không nói chuyện, nhìn Trương Nhất Phàm cô ta nói:
- Sao anh không nói gì, có phải là bị em dọa tới sợ rồi không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh đang nghĩ mình nên chạy trốn vào lúc nào đây.
Lý Hồng hỏi:
- Tại sao?
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh đọc qua chuyện mà em phát qua, về việc liên quan tới nữ nhi quốc. Anh không muốn trở thành người đầu tiên bị giết nên anh phải chuẩn bị một chút, lúc em bị thất tình anh phải chạy đi thật xa.
Lý Hồng nói:
- Tên đàn ông như anh thật là không có lương tâm. Chẳng lẽ anh muốn tình yêu mà em khó khăn lắm mới tìm được dễ dàng mất đi như vậy sao? Em đã nói rồi, chỉ cần một chuyện tình về mặt tâm hồn sẽ không ảnh hưởng tới tất cả thuộc về anh, sao anh không hiểu gì cả vậy?
Trương Nhất Phàm nói:
- Không phải là anh không hiểu mà tất cả mọi người đều không hiểu nổi.
- Tại sao?
Lý Hồng hỏi:
- Bởi vì kiểu tình yêu đó của em quá vĩ đại, quá thuần khiết. Trên thế gian này, chỉ cần là người đàn ông bình thường đều sẽ không chấp nhận chuyện này.
Lý Hồng nói:
- Chúng ta giống như bây giờ không phải tốt đó sao? Cứ như vậy mà ngắm trăng, ngắm sao, không cần phải nghĩ ngợi gì cả, không cần phải làm gì cả.
- Nghe tiếng nước sông róc rách tìm thấy được cảm giác tuyệt đẹp trở về với thiên nhiên. Tại sao anh phải làm cho việc mỹ mãn như thế này phải phức tạp lên chứ?
Đôi tay của Trương Nhất Phàm ôm bụng của cô ta dùng sức đưa người cô ta về sau, sau đó nhìn mặt của Lý Hồng nói:
- Em biết không? Em có một sức hút làm người ta không thể chống cự được. Có một sức mê hoặc làm người ta kích động muốn chết đi được. Anh nghĩ chỉ cần là thằng đàn ông đều nghĩ và làm như vậy cả.
Chúng ta bây giờ đã vượt qua giới hạn quan hệ giữa nam nữ bình thường. Anh không biết em nghĩ như thế nào, nhưng bây giờ anh rất muốn làm một chút việc, em đừng ngăn cản anh. Nếu như mà ngăn anh thì anh sẽ ôm lấy em nhảy từ đây xuống đó.
Lý Hồng nói:
- Anh muốn làm gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh muốn hôn em, hôn giống như lần trước vậy.
Lý Hồng không nói gì, Trương Nhất Phàm liền tiếp vào môi cô ta và hôn.
Môi của Lý Hồng luôn có thêm một sức hấp dẫn vô cùng. Mùi vị ngọt ngào đó, làm cho người ta chết cũng không thể nào quên. Lúc Trương Nhất Phàm hôn cô ta, đột nhiên Lý Hồng trả lời lại chậm rãi, mở ra một cái miệng nhỏ nhắn tiếp xúc với cái lưỡi kích động đó của Trương Nhất Phàm.
Nhưng lúc Trương Nhất Phàm hôn cô ta thì bàn tay đó lại lén lút dừng hẳn vào bụng của Lý Hồng. Bụng trơn bóng không có quần áo che lấp. Trương Nhất Phàm xoa xoa bụng của cô ta, từ từ sờ soạng lên trên. Sau đó liền dừng hẳn tại bộ ngực có áo ngực mà Lý Hồng mặt.
/1313
|