Phi Thiên

Chương 1040 - Chấp Sự Kim Điện Trong Ngọc Đô Phong (1)

/1024


Sau khi dặn dò hết mọi chuyện, y liền mang theo phu nhân cùng một đám đệ tử rời đi nơi này, cũng không thể ở lại đây để cho người ta chế giễu.

Khi nhìn đến cảnh một vùng bị khói mù bao phủ vô bờ bến, đám đệ tử Linh Lung tông từ già đến trẻ đều cảm giác như đang xem đến cảnh cha mẹ chết ở trước mắt mình vậy, không chỉ có mỗi mình Mạc Danh nước mắt đầm đìa thôi đâu, không ít người cũng khóc thút thít. Chỉ vì nơi đây là nơi mà họ đã sống từ nhỏ đến giờ, bỗng chốc đã bị nhà sập người chết ập đến một cách bất ngờ, không hề có một dấu hiệu báo trước, ngay cả cứu cũng không có cách nào để cứu.

Hơn mười vạn đệ tử đang bận rộn cho các khâu của quá trình luyện chế pháp bảo, rồi cứ bị chôn vùi như vậy. Cho dù có được Đạo thánh Phong Bắc Trần giúp đỡ đi chăng nữa, nếu không mất tới trên1ngàn năm thì có lẽ Linh Lung tông vẫn khó mà phục hồi sinh lực được, đây không phải là công trình bình thường để có thể tùy tiện gọi mấy nhân công tới làm. Cả môn phái từ trên xuống dưới đều mang vẻ mặt đầy bi thương.

Phong Bắc Trần vừa đi, Lão Bản Nương khẽ gật đầu với Mộc Tượng. Mộc Tượng tiến lên để bắt chuyện với người của Linh Lung tông, hai người này lại đi tìm Thạch Tượng ở bên Ma Quốc.

Trên đường, xung quanh không có những người khác, Lão Bản Nương chợt quay đầu lại để hỏi Mộc Tượng.

- Chuyện giữa ta cùng Ngưu Nhị, có phải là ngươi đã biết gì đó rồi không?

Nàng nhớ rõ trận chiến giữa Miêu Nghị cùng Bạch Tử Lương, thiếu chút nữa thì nàng đã không khống chế được cảm xúc của mình, Mộc Tượng giữ nàng lại, ngăn cản cơn xung động của nàng. Sau khi tỉnh táo lại, nàng liền cảm thấy không đúng. . .

Mộc Tượng biết Lão Bản Nương đã nhận ra rồi, gượng4cười:

- Ngưu Nhị nhờ mấy người chúng tôi bảo vệ ngươi cho tốt, còn nói nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ tính sổ với chúng tôi.

Không cần nói gì thêm, thiếu chút nữa thì Lão Bản Nương đã chảy nước mắt, nghĩ rằng: “Vì cái gì mà cái tên chết tiệt kia cứ cân nhắc mọi bề cho ta chứ, ngay đến bản thân mình mà ngươi cũng không bảo vệ tốt được, còn luôn nghĩ tới chuyện bảo vệ ta, ta cần ngươi bảo vệ ta sao?”

Tông Trấn dẫn theo một đám đến tìm người của Yêu Quốc, phát hiện người của ba nước khác đã tới trước một bước.

Tông Trấn tiến thẳng đến trước mặt Liệt Hoàn đang người đầy bụi đất, hỏi:

- Liệt Hoàn, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Liệt Hoàn bị gã hỏi như vậy thì lườm Miêu Nghị cũng đang trong tình trạng tả tơi, đáp lại với thái độ dửng dưng:

- Còn chuyện gì có thể xảy ra nữa chứ, bổn vương đã phá sập tòa Linh Lung2Bảo Tháp đó!

Khi y nhìn vào mặt của Miêu Nghị mà nói lời đó, bản thân y cũng cảm thấy chán ngấy trong lòng.

Tông Trấn hỏi:

- Không biết là đã làm gì mà phá sập được tòa Linh Lung Bảo Tháp này vậy?

Người bên các phe Ma Quốc, Phật Quốc cùng Quỷ Quốc đều lé một mắt nhìn gã. Có vẻ như đang nói: “Chuyện này mà còn cần đợi ngươi tới mới hỏi à?” Quả nhiên, Liệt Hoàn đáp:

- Không thể trả lời!

Tông Trấn liếc nhìn bộ mặt vô cảm của Cơ Đức Hải, biết là dù có hỏi nữa thì cũng chỉ mất công thôi, người ta vốn là đang bảo vệ bí mật.

Pháp Hải nhìn chòng chọc vào Miêu Nghị. Hỏi:

- Yến Bắc Hồng, tình hình ở bên trong tòa Linh Lung Bảo Tháp này là như thế nào?

Miêu Nghị đáp:

- Ta chỉ lo chạy thoát thân thôi, cũng không hiểu rõ chuyện gì cả, ta cũng muốn được thỉnh giáo Yêu vương Liệt Hoàn, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Vân Báo1quát:

- Lẽ nào mà ngươi lại không biết bất cứ chuyện gì xảy ra trong Linh Lung Bảo Tháp chứ?

Miêu Nghị chỉ tay vào Vân Phi Hoàng:

- Con của ngươi nhục mạ khiêu khích ta trước, trong lòng ta rất không thoải mái. Nói cho ngươi biết sao, dựa vào cái gì chứ?

Ngay lập tức, Vân Phi Hoàng nhảy ra khỏi đám người, hét:

- Yến Bắc Hồng! Có dám quyết chiến một trận sinh tử với ta không?

Miêu Nghị liếc nhìn về phía Lão Bản Nương đang ở trong đám người thuộc trận doanh Ma Quốc, không thèm nhìn thằng ngốc Vân Phi Hoàng kia, nói:

- Loại người mà ngay cả Linh Lung Bảo Tháp cũng không dám tiến vào thì cũng xứng đánh một trận với ta à?

- Ngươi. . .

Vân Phi Hoàng liền đỏ mặt tía tai, mới nói câu đầu tiên liền đã bị Miêu Nghị bắt thóp rồi, không phải là y không muốn tiến vào, là lão già nhà y không cho phép y mạo hiểm như vậy.

Vân Báo nhíu mày lại, xem Cơ2Đức Hải một chút, rồi lại coi Tông Trấn một cái, biết là cái gì cũng không cần hỏi nữa, hỏi cũng như không, trong lòng có phần hối hận vì đã không phái người bên cạnh tiến vào Linh Lung Bảo Tháp. Nhất định là hai bọn này biết được chút gì đó nhưng không chịu tiết lộ.

Ngọc Nô Kiều lên tiếng:

- Chúng ta đi tìm Phong Bắc Trần, hỏi hắn có ý gì!

Vân Báo hừ lạnh:

- Chỉ sợ là mất mặt quá nên chạy từ lâu rồi, làm sao lại có thể đợi đến lúc chúng ta tìm hắn chứ?

Cơ Đức Hải nói:

- Chư vị từ từ trò chuyện. Cơ mỗ không phụng bồi.

Rồi gã quay đầu lại kêu nhân mã phe Yêu Quốc, một đám người lướt đi vùn vụt trên không trung.

Mấy nhóm người bên này cũng lần lượt đưa ra lời cáo từ rồi tự mình rời đi.

Lão Bản Nương đi cùng với người của Ma Quốc, bay vọt qua khu vực rộng mấy trăm dặm bị khói mù mịt mờ bao phủ, sau đó7cũng đưa ra lời cáo từ với Vân Báo:

- Bát thúc, ta về khách sạn trước nhé, khi nào trở về lần nữa thì sẽ đến xem ngài.

Vân Báo nhìn nàng rồi thở dài, nói:

- Thu Tỷ Nhi, có rảnh thì thường về thăm nhà một chút đi!

Lão Bản Nương đáp lại bằng một tiếng Ừ rồi nói:

- Bát thúc. Ta có chút chuyện phải nói riêng với Phi Hoàng.

Ngay tức khắc, Vân Báo quay đầu lại, hô lên:

- Phi Hoàng, Đại tỷ ngươi tìm ngươi.

Vân Phi Hoàng ngoan ngoãn tiến lên liền, cúi đầu khom lưng, nặn ra vẻ mặt tươi cười mà hỏi:

- Đại tỷ, có chuyện gì thế?

Trong gia tộc, những người cùng trang lứa với y đều biết vị Đại tỷ không dễ chọc đâu. Năm xưa, vị này là nữ ma đầu số một ở Đại Ma Thiên, tức là kẻ mà ai gặp cũng sợ. Tuy bây giờ bị đuổi ra khỏi Vân gia, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, thực ra thì gia gia rất yêu thương vị Đại tỷ này, các bậc cha chú trong gia tộc cũng cảnh cáo họ nhiều lần, chớ chọc đến vị Đại tỷ này.

Lão Bản Nương chỉ vào một đỉnh núi ở phía dưới.

- Đi theo ta!

- A!

Vân Phi Hoàng thành thật đi xuống nơi nàng chỉ.

Vân Báo lơ lửng ở trên bầu trời, sờ cằm, mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, tự hỏi: “Là chuyện gì mà khiến Thu Tỷ Nhi cần tránh mặt mình để nói riêng với con mình như thế cơ chứ?”

Cùng lúc đó, Mộc Tượng cùng Thạch Tượng ở bên cạnh lão đang nhìn lẫn nhau, đều cảm thấy rất là lo lắng cho Vân Phi Hoàng đó!

Hai cái bóng người hòa vào trong núi rừng, sau khi chân chạm đến mặt đất thì Vân Phi Hoàng liền hỏi:

- Đại tỷ, là chuyện gì thế?

Lão Bản Nương cười mủm mỉm, vừa đi vòng quanh người y hai lần, vừa quan sát y từ trên xuống dưới, xem mà khiến Vân Phi Hoàng cảm thấy da đầu có chút bứt rứt. Lúc này thì nàng mới hỏi:

/1024

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status