Ngô Chân cùng Ngô Minh thì đang cắn môi son bằng hàm răng ngà ngọc của mình một cách âm thầm,còn Âu Dương Quang thì co giật cơ mặt già nua mấy lần, nghĩ thầm: “Vậy mà tên này vẫn còn sống để đi ra được, vẫn dám còn sống đi ra!”
Tông Trấn bay tới, nói với vẻ nặng nề:
- Yến Bắc Hồng, đến tột cùng thì đã xảy ra chuyện gì?
Y đã quen mồm gọi Miêu Nghị bằng tên Yến Bắc Hồng rồi.
Toàn bộ đám người đã dồn lại quanh chỗ này, Nhạc Thiên Ba cũng góp thêm tầm trầm trọng bằng một câu:
- Yến Bắc Hồng, nói mau! Chuyện gì đã xảy ra?
- Tam gia, tòa Linh Lung Bảo Tháp này quá lợi hại ...
Lúc này, Miêu Nghị nói sơ qua về toàn bộ tình hình bên trong, nhưng mà vẫn bỏ bớt những chuyện cần lược bớt đi.
Sau khi nghe xong, mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh, cái pháp bảo này cũng có phần âm hiểm quá mức rồi đó, có tu vi cao tới đâu mà bị vây hãm ở bên trong thì sợ là cũng vô dụng thôi, trong khi ngươi vẫn còn sống lại bị hành hạ dồn dập cho đến chết mới thôi.
Tông Trấn hỏi:
- Vậy thì làm sao mà ngươi phá cái bảo tháp này để ra được?
Trông Miêu Nghị bẩn hề hề, hắn cười khổ xòe tay ra mà nói:
- Tam gia, ta đâu có bản lĩnh phá hỏng cái Linh Lung Bảo Tháp này, cho dù bên trong không có trận pháp, chỉ riêng lớp vỏ ngoài của Linh Lung Tháp này thôi, cho dù ngươi bảo ta đập phá một trăm năm thì nó cũng không mở ra được! Cái pháp bảo này là bị Yêu vương Liệt Hoàn phá đổ, ta cũng không biết hắn đã dùng cách gì để phá đổ bảo bối này đâu, hắn cũng nhất định sẽ không nói cho ta biết.
Một Quân sử nào đó khẽ gật đầu rồi nói:
- Hèn chi Liệt Hoàn là người thứ nhất xông vào trong đó, thì ra là trong lòng hắn đã có dự tính trước rồi.
Nhạc Thiên Ba lại nói với Tông Trấn:
- Tam gia, cái Giám Bảo đại hội này không đơn giản đâu. Căn cứ theo tình huống trong lời của Yến Bắc Hồng, sợ là muốn kéo người của mấy nước tới để thử nghiệm bảo vật, mục tiêu mà Linh Lung Bảo Tháp muốn nhắm tới rất có thể là những người bên phía Thánh Tôn đó.
Tông Trấn gằn ra từng chữ:
- Phong Bắc Trần muốn độc chiếm thiên hạ.
- Ngươi làm gì vậy?
Miêu Nghị bỗng nhiên kêu ré lên, phần gáy của hắn đã bị Âu Dương Quang dùng một tay bóp chặt.
Nhạc Thiên Ba quát với giọng tức giận:
- Âu Dương Quang. Ngươi làm gì vậy?
- Tên này dám bôi nhọ lão phu.
Âu Dương Quang oán hận giải thích một câu.
Tông Trấn lia tới ánh mắt lạnh lẽo.
- Âu Dương Quang. Là chuyện riêng của ngươi quan trọng hay là chuyện lớn của toàn thể Tiên Quốc ta quan trọng hơn? Yến Bắc Hồng đã mạo hiểm tiến vào Linh Lung Bảo Tháp, dò xét để biết được âm mưu của Phong Bắc Trần, lập nhiều công lớn cho Tiên Quốc ta. Dù hắn có vu oan ngươi hay không thì hắn cũng có công lao này, bổn tọa làm người giảng hòa. Thôi thì ngay đây, hai vị bỏ qua hết ân oán, ý của hai vị ra sao?
Miêu Nghị bị đè đầu tóm cổ như tóm con gà con, vừa nghe thế liền nhanh nhẩu đáp:
- Tốt tốt tốt. Ti chức nghe theo Tam gia phân phó.
Tông Trấn bay tới, nói với vẻ nặng nề:
- Yến Bắc Hồng, đến tột cùng thì đã xảy ra chuyện gì?
Y đã quen mồm gọi Miêu Nghị bằng tên Yến Bắc Hồng rồi.
Toàn bộ đám người đã dồn lại quanh chỗ này, Nhạc Thiên Ba cũng góp thêm tầm trầm trọng bằng một câu:
- Yến Bắc Hồng, nói mau! Chuyện gì đã xảy ra?
- Tam gia, tòa Linh Lung Bảo Tháp này quá lợi hại ...
Lúc này, Miêu Nghị nói sơ qua về toàn bộ tình hình bên trong, nhưng mà vẫn bỏ bớt những chuyện cần lược bớt đi.
Sau khi nghe xong, mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh, cái pháp bảo này cũng có phần âm hiểm quá mức rồi đó, có tu vi cao tới đâu mà bị vây hãm ở bên trong thì sợ là cũng vô dụng thôi, trong khi ngươi vẫn còn sống lại bị hành hạ dồn dập cho đến chết mới thôi.
Tông Trấn hỏi:
- Vậy thì làm sao mà ngươi phá cái bảo tháp này để ra được?
Trông Miêu Nghị bẩn hề hề, hắn cười khổ xòe tay ra mà nói:
- Tam gia, ta đâu có bản lĩnh phá hỏng cái Linh Lung Bảo Tháp này, cho dù bên trong không có trận pháp, chỉ riêng lớp vỏ ngoài của Linh Lung Tháp này thôi, cho dù ngươi bảo ta đập phá một trăm năm thì nó cũng không mở ra được! Cái pháp bảo này là bị Yêu vương Liệt Hoàn phá đổ, ta cũng không biết hắn đã dùng cách gì để phá đổ bảo bối này đâu, hắn cũng nhất định sẽ không nói cho ta biết.
Một Quân sử nào đó khẽ gật đầu rồi nói:
- Hèn chi Liệt Hoàn là người thứ nhất xông vào trong đó, thì ra là trong lòng hắn đã có dự tính trước rồi.
Nhạc Thiên Ba lại nói với Tông Trấn:
- Tam gia, cái Giám Bảo đại hội này không đơn giản đâu. Căn cứ theo tình huống trong lời của Yến Bắc Hồng, sợ là muốn kéo người của mấy nước tới để thử nghiệm bảo vật, mục tiêu mà Linh Lung Bảo Tháp muốn nhắm tới rất có thể là những người bên phía Thánh Tôn đó.
Tông Trấn gằn ra từng chữ:
- Phong Bắc Trần muốn độc chiếm thiên hạ.
- Ngươi làm gì vậy?
Miêu Nghị bỗng nhiên kêu ré lên, phần gáy của hắn đã bị Âu Dương Quang dùng một tay bóp chặt.
Nhạc Thiên Ba quát với giọng tức giận:
- Âu Dương Quang. Ngươi làm gì vậy?
- Tên này dám bôi nhọ lão phu.
Âu Dương Quang oán hận giải thích một câu.
Tông Trấn lia tới ánh mắt lạnh lẽo.
- Âu Dương Quang. Là chuyện riêng của ngươi quan trọng hay là chuyện lớn của toàn thể Tiên Quốc ta quan trọng hơn? Yến Bắc Hồng đã mạo hiểm tiến vào Linh Lung Bảo Tháp, dò xét để biết được âm mưu của Phong Bắc Trần, lập nhiều công lớn cho Tiên Quốc ta. Dù hắn có vu oan ngươi hay không thì hắn cũng có công lao này, bổn tọa làm người giảng hòa. Thôi thì ngay đây, hai vị bỏ qua hết ân oán, ý của hai vị ra sao?
Miêu Nghị bị đè đầu tóm cổ như tóm con gà con, vừa nghe thế liền nhanh nhẩu đáp:
- Tốt tốt tốt. Ti chức nghe theo Tam gia phân phó.
/1024
|