Phi Thiên

Chương 1042 - Chấp Sự Kim Điện Trong Ngọc Đô Phong (2)

/1024


Lão Bản Nương cười mủm mỉm, vừa đi vòng quanh người y hai lần, vừa quan sát y từ trên xuống dưới, xem mà khiến Vân Phi Hoàng cảm thấy da đầu có chút bứt rứt. Lúc này thì nàng mới hỏi:

- Phi Hoàng, bây giờ có bản lĩnh quá nhỉ? Vừa đi ra là đã quát tháo rồi, cũng không có ai dám đối chọi với ngươi, đến cả tên Yến Bắc Hồng kia cũng phải e ngại ngươi rồi.

Vân Phi Hoàng lập tức cười hề hề, đáp:

- Đại tỷ quá khen rồi, chuyện này đâu có đáng để nhắc tới. Còn con rùa rụt cổ kia, đó là do hắn còn chưa rơi vào tay ta, nếu không thì ta vờn hắn đến chết mới thôi.

Lão Bản Nương khẽ nhíu mày liễu lại, cười tủm tỉm nói:

- Lấy ra ba mươi viên Tiên Nguyên đan kia cho ta xem một chút!

- Ách. . .

Theo bản năng, Vân Phi Hoàng cảm giác được có chút gì đó không ổn, nhưng vẫn thành thật lấy ra một tráp ngọc chứa tất cả Tiên Nguyên đan.

Lão Bản Nương nhận lấy, mở ra tráp ngọc trong tay để xem xét. Đếm qua, ba mươi viên Tiên Nguyên đan, một viên cũng không thiếu. Nàng vừa đậy nắp tráp vừa cười tủm tỉm nói:

- Phi Hoàng, tặng số Tiên Nguyên đan này cho Đại tỷ được không nào?

- Chuyện này. . .

Vân Phi Hoàng cảm thấy rất khó khăn đấy, đây cũng không phải là một món quà nhỏ, nói tặng thì cứ tặng được. Đột nhiên, y trợn tròn hai mắt vì phát giác ra Đại tỷ lại đang trực tiếp bỏ túi, lập tức thì quýnh đít lên.

- Đại tỷ, ngươi đừng lấy đi tất cả chứ! Cùng lắm thì để lại một nửa, ui da. . .

Lão Bản Nương dùng một tay túm lấy lỗ tai của y, đè thẳng xuống đất, quả là không khách khí chút nào, tóm được y liền đánh một trận dã man, nữ nhân này mà nổi bão thì có phần dọa người.

Vân Phi Hoàng kêu một cách thảm thiết, xin tha liên tục:

- Đại tỷ, đừng đánh, ta tặng, ta tặng. . .

Lão Bản Nương lại vẫn không buông tha, xách váy đá điên cuồng, đạp dữ dội, mắng té tát:

- Đòi ngươi có chút đồ, ngươi còn không vui, có phải là rất giỏi đánh nhau không? Còn muốn thách đấu nữa à? Bây giờ thì ta thách đấu với ngươi, có giỏi thì trả miếng cho ta xem nào! Đánh thắng ta, số Tiên Nguyên đan này liền trả lại cho ngươi. . .

Vân Phi Hoàng ôm đầu cuộn người trên mặt đất, rên rỉ:

- Đại tỷ, ta sai rồi, tặng ngươi, ta không cần nữa, đều là của ngươi đó. Đại tỷ, cứ đánh nữa thì sẽ chết mất. . .

Không có tác dụng, lửa giận của Lão Bản Nương rất lớn, trận đòn dã man này vẫn không được dừng lại.

Vân Phi Hoàng thật sự không chịu nổi nữa. Nhưng biết làm sao được, thực lực của y hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Lão Bản Nương, bị bắt rồi thì dù có muốn chạy cũng không chạy thoát. Y không còn cách nào khác, chỉ có thể làm phép kêu cứu:

- Cha, mau tới cứu mạng với!

Trên bầu trời, đám người Vân Báo bị kinh động. Mọi người bay xoèn xoẹt xuống núi rừng ở bên dưới, nhìn thấy cảnh Lão Bản Nương đang nổi bão thì đều sững sờ.

Cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra, những người khác cũng không tiện nhúng tay, Vân Báo tiến lên để khuyên:

- Thu Tỷ Nhi, nếu ngươi cứ đánh như vậy thì sẽ đánh chết hắn đấy.

Vào lúc này, Lão Bản Nương đã xả ra được cơn giận thì mới thôi, thu chân về, buông tay để thả váy xuống, quay đầu lại nhìn về phía Vân Báo, vẻ mặt trở nên đau buồn phẫn nộ, nói:

- Bát thúc, là lỗi của ta, là ta có lỗi với Vân gia. Không sai, ta đã bị đuổi ra khỏi Vân gia, không còn tư cách để khua chân múa tay với chuyện của Vân gia. Bát thúc yên tâm, nếu như sau này Tri Thu thấy Vân Phi Hoàng hắn thì sẽ đi vòng qua.

Nàng ta quay đầu lại kêu Mộc Tượng cùng Thạch Tượng:

- Đi! Chúng ta trở về!

Vừa dứt lời thì đã dẫn theo hai người kia bay vút vào trong không trung.

- Thu Tỷ Nhi. . .

Vẻ mặt của Vân Báo hiện lên vẻ kinh ngạc, lão vươn tay ra để xin người kia ở lại, nhưng mà vẫn không giữ lại được người kia.

Ở phía sau, con của lão-Vân Phi Hoàng đã bị đánh thành đầu heo, khập khiếng đứng lên, vừa ôm mặt vừa hô đau Ô ô, lại không thấy được sắc mặt dữ tợn của Vân Báo. Ở trong gia tộc họ Vân này, gia giáo giết con chém vợ truyền lại từ Ma thánh Vân Ngạo Thiên không phải là trò đùa đâu!

- Cha, Đại tỷ nàng đánh con, còn đoạt. . .

Còn chưa nói xong, Vân Báo đã giáng một cú tát khiến Vân Phi Hoàng văng ra ngoài, Vân Phi Hoàng kêu lên một tiếng thảm thiết, cú tát này của Vân Báo nặng tay hơn Lão Bản Nương nhiều.

Nhưng như thế vẫn chưa xong, Vân Báo tiến lên, lại là một trận giẫm đạp kinh hoàng, gầm lên:

- Nghiệt súc, thành thật khai báo đi, ngươi đã nói gì với Thu Tỷ Nhi thế?

May là bọn thủ hạ vọt tới ngăn lão lại, nếu không thì Vân Phi Hoàng phải bị đánh cho tàn phế cũng không chừng. . .

Ở Thần Lộ trong Tiên Quốc, Mộc Hành cung, do lời mời của Trình Ngạo Phương, Nhạc Thiên Ba quyết định dẫn người của mình ở lại đây một ngày.

Trong phủ đệ dùng cho việc tu luyện của Hành tẩu, vì Trang Hữu Văn cùng Miêu Nghị cũng coi như là có chút giao tình nên y mời Miêu Nghị ở lại để tắm rửa, còn phái người đến hầu hạ Miêu Nghị.

Đợi đến khi Miêu Nghị đã tắm rửa xong, tinh thần thoải mái đi ra, Trang Hữu Văn đã chuẩn bị một bàn tiệc rượu trong hoa viên rồi, còn mời Bá Ngôn cùng Thượng Lưu Hoan đến. Bốn vị Hành tẩu ngồi ở nhà chòi trong vườn hoa, trò chuyện về việc tham dự Giám Bảo đại hội lần này.

Bá Ngôn cùng Thượng Lưu Hoan nghe mà than thở không thôi. Trang Hữu Văn chỉ tay vào Miêu Nghị, nói:

- Lão đệ, làm chuyện gì mà quá lỗ mãng hay quá mạo hiểm cũng không phải là tốt đâu, nếu không tính đến chuyện thiếu chút nữa là mất đi tính mạng thì cũng còn có cả đống rắc rối phải rước lấy nữa.

- Đã được thụ giáo rồi.

Miêu Nghị nâng chén lên để bày tỏ ý cảm tạ, cạn trước để kính.

Đúng lúc này, thị nữ thiếp thân của cung chủ là Vũ cô cô đi vào, vừa cười vừa nói:

- Bốn vị Hành tẩu đều có mặt tại đây, đúng là đỡ phải chạy tới chạy lui, cung chủ sắp tuyên chỉ dụ, bốn vị Hành tẩu cùng đi chứ?

Trang Hữu Văn hỏi:

- Tiểu cô cô, không biết là cung chủ tuyên chỉ về chuyện gì?

Vũ cô cô nhìn Miêu Nghị một chút, cười tủm tỉm mà nói:

- Chuyện vui.

Nàng vừa dứt lời thì không nói gì thêm nữa, lướt đi trong không trung.

Chỉ trong chốc lát, Tam đại Hành tẩu, Lục Đại chấp sự của Mộc Hành cung, cộng thêm một gã giữ chức Hành Tẩu hư danh là Miêu Nghị đều chờ ở dưới bậc thang ngoài đại sảnh của hậu cung. Đó là nơi có thể trông thấy Nhạc Thiên Ba đang ngồi ở vị trí chủ tọa trong đại sảnh, đám người Trình Ngạo Phương cùng Phong Trạch đứng ở hai bên để hầu hạ.

Ở trong đó, Nhạc Thiên Ba vừa nhấc tay lên thì Đại cô cô Trường Hoan ngay tức khắc đã dùng một tay cầm lên một khối ngọc điệp. Với vẻ thong thả ung dung, nàng bước ra đại sảnh, đứng ở trên bậc thềm sát cửa chính. Đôi mắt sáng ngời kia lướt qua đám người rồi dừng lại ở Miêu Nghị. Lúc này, giọng nói thánh thót của nàng vang lên:

- Miêu Nghị tiếp chỉ!

Cả đám người đều có chút sững sờ, các ánh mắt đều chuyển hướng về Miêu Nghị. Miêu Nghị cũng khẽ giật mình, vội vàng bước ra khỏi hàng, tiến lên trước rồi chắp tay mà nói:

- Ti chức xin nghe chỉ.

Trường Hoan truyền chỉ:

- Truyền pháp chỉ của Quân sử Thần Lộ Tiên Quốc. Miêu Nghị đã lập nhiều công lớn trong Giám Bảo đại hội ở Vô Lượng quốc, Quân sử ban xuống thiên ân, lệnh cho Miêu Nghị ngồi vào vị trí chấp sự Kim điện trong Ngọc Đô Phong, để biểu dương chiến công.

/1024

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status