Nửa giờ sau, Phó Thần Thươngmang theo tinh thần sảng khoái bước thẳng ra ngoài.
An Cửu đâu?
Tắm.
Phùng Uyển tất nhiên có thể hiểu được thằng con mình vừa làm ra cái chuyện tốt gì: “ Hồ đồ!”
Phó Thần Thương lơ đễnh bỏ qua.
Phùng Uyểnkhông có biện pháp nào với anh, trước ngày kết hôn còn có thể ở bên nhà vợ ở qua đêm, chuyện như vậy nó cũng có thể làm được thì chẳng có chuyện gì mà nó không làm được nữa.
Phó Thần Thương vừa ra tới, ánh mắt tất cả các cô gái đều dính lên người anh, không thể thoát ra nổi, một vài người theo số ít như còn dè dặt, không dám nhìn quá lộ liễu.
Nhanh trở về nhà cũ.”
Không đi.
Con còn muốn sao nữa?”
Phiền toái.
Bởi vì trở về là không thể trở ra nữa.
Ngoài ra, anh còn chưa muốn rời đi.
Ngại vì có người ngoài ở đây, Phùng Uyển luống cuống, không thể không cảnh cáo: “ Cuối cùng là con có muốn đi hay không?”
Phó Thần Thương nhìn Phùng Uyển một cái, câu nói : đem ông cụ ép cũng đừng đem Phùng Uyển ép, anh vẫn hiểu.
Đi.
Lúc này, Phùng Uyển mới hài lòng, cho anh một ánh mắt “Coi như con thức thời”.
Phó Thần Thương đang muốn đi, Phùng Uyển kéo cánh tay anh, sau đó đưa tay lật cổ áo của anh lên xem, nơi đó có một vết mơ hồ nào đó được vẽ lên.
Sau khi thấy rõ, bà dở khóc dở cười.
Phó Thần Thương không hiểu, nghiêng đầu kéo ra xem, sau đó mặt liền tối sầm lại.
Đó là một dòng chữ nhỏ được viết bằng bút máy : Người này là một tên biến thái, và thận hư.
Phùng Uyển chỉ coi đây là do An Cửu còn trẻ con, sợ chồng rời khỏi bản thân sẽ đến với người phụ nữ khác, nên mới dùng biện pháp ngây thơ như vậy.
Còn Phó Thần Thươngthì tất nhiên biết cô nhóc kia làm vậy chỉ để chỉnh mình.
đi thay quần áo!” Phùng Uyển bất đắc dĩ nói.
Phó Thần Thương trầm mặc một hồi, cũng không dời đi, anh phất phất tay: “ thôi, mặc thêm áo khoác là sẽ không thấy được nữa.”
Đưa đây. Phùng Uyển đột nhiên duỗi tay về phía anh.
Cái gì?
Điện thoại di động.
Phải dùng tới sao? Phó Thần Thương cau mày.
Phùng Uyển hừ một tiếng, Sao lại không dùng? Dù cho ông cụ có canh phòng nghiêm ngặt, chết cũng không chịu buông thì chẳng lẽ có thể cản việc con bị triệu đi chỉ vì một cuộc điện thoại !”
Không biết.
Con nói sẽ không hay là con bé sẽ không? Hai người các con, mẹ không thể tin ai dù chỉ một chút. Giao điện thoại cho mẹ, sau khi hôn lễ chấm dứt, mẹ tất nhiên sẽ trả lại cho con. Nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra, Phó gia không hứng được!” Thái độ của Phùng Uyển rất kiên trì.
Điện thoại đã hết pin từ lâu rồi.” vì để bà an tâm, cuối cùng Phó Thần Thương vẫn giao di động cho bà.
Phùng Uyển nhận lấy, sau đó đưa cho anh một chiếc khác màu đen: “Tạm thời con cứ dùng cái này trước đi.”
Trong túi của bà , ngoài một chiếc di động chuẩn bị cho Phó Thần Thương thì còn một chiếc màu hồng nữa dành riêng cho An Cửu, tất cả đều đã được đổi sim, trừ bà và ông cụ, không ai biết số.Thật đúng là đủ nhọc lòng!
Phó Thần Thương bất đắc dĩ liếc bà một cái, cuối cùng, dường như không thể nhịn được nữa: “ Người phụ nữ con nhìn nhận cũng không đần như vậy. kể cả hôm nay có chuyện hết sức khẩn cấp, cô ấy cũng sẽ không rời đi.”
Người phụ nữ con nhìn nhận cũng không đần như vậy. . . .Cái câu này có phải ý là khen tôi thông minh không, vậy anh coi trọng tôi?Khẳng định không phải là đang khen tôi thông minh rồi. . . . . .”
Phó Thần Thươngvà Phùng Uyển cùng xoay người, An Cửu đã đứng ở đó , không biết từ lúc nào, cô bĩu môi cúi đầu , lầu bà lầu bầu, đôi chân nhàm chán quẹt quẹt.
Mặc dù là lời nói vô tâm, nhưng trong lòng Phùng Uyển vẫn cả kinh, bà tức giận bấm con trai một cái, nhắc anh chú ý cách ăn nói.
An Cửu, con tỉnh rồi! Phùng Uyển thân thiết nghênh đón.
An Cửu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, Mẹ, thật xin lỗi, con dậy muộn.”
Không sao, mẹ hiểu, dù sao ngày mai con còn phải đi học, về sau chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vợ chồng son muốn ở bên nhau nhiều một chút cũng là chuyện bình thường.”
Vậy con đi trước. Phó Thần Thương mở miệng.
Mau đi đi. Phùng Uyển cười nói.
An Cửuvẫn ngậm miệng không nói lời nào.
Phó Thần Thương đi tới hôn lên trán cô một cái: “ Chờ anh đến đón em.”
Nụ cười trên mặt Phùng Uyển càng sâu, như vậy mwosi đúng chứ. Tin rằng chỉ cần thằng con bà chịu hơi chút dụng tâm thfi nhất định An Cửu sẽ không chạy đi đâu được.
-----
Hôm nay vốn nên là một ngày vui lớn nhưng trong nhà cũ lại âm hiểm, trầm trầm, toát ra sự đè nén khó thở.
Tất cả mọi người chẳng ai dám thở mạnh, chỉ có Phó Hoa Sanh cực kỳ
gương trước mặt đùa bỡn kiểu tóc.
Cha, lễ phục chú rể
An Cửu đâu?
Tắm.
Phùng Uyển tất nhiên có thể hiểu được thằng con mình vừa làm ra cái chuyện tốt gì: “ Hồ đồ!”
Phó Thần Thương lơ đễnh bỏ qua.
Phùng Uyểnkhông có biện pháp nào với anh, trước ngày kết hôn còn có thể ở bên nhà vợ ở qua đêm, chuyện như vậy nó cũng có thể làm được thì chẳng có chuyện gì mà nó không làm được nữa.
Phó Thần Thương vừa ra tới, ánh mắt tất cả các cô gái đều dính lên người anh, không thể thoát ra nổi, một vài người theo số ít như còn dè dặt, không dám nhìn quá lộ liễu.
Nhanh trở về nhà cũ.”
Không đi.
Con còn muốn sao nữa?”
Phiền toái.
Bởi vì trở về là không thể trở ra nữa.
Ngoài ra, anh còn chưa muốn rời đi.
Ngại vì có người ngoài ở đây, Phùng Uyển luống cuống, không thể không cảnh cáo: “ Cuối cùng là con có muốn đi hay không?”
Phó Thần Thương nhìn Phùng Uyển một cái, câu nói : đem ông cụ ép cũng đừng đem Phùng Uyển ép, anh vẫn hiểu.
Đi.
Lúc này, Phùng Uyển mới hài lòng, cho anh một ánh mắt “Coi như con thức thời”.
Phó Thần Thương đang muốn đi, Phùng Uyển kéo cánh tay anh, sau đó đưa tay lật cổ áo của anh lên xem, nơi đó có một vết mơ hồ nào đó được vẽ lên.
Sau khi thấy rõ, bà dở khóc dở cười.
Phó Thần Thương không hiểu, nghiêng đầu kéo ra xem, sau đó mặt liền tối sầm lại.
Đó là một dòng chữ nhỏ được viết bằng bút máy : Người này là một tên biến thái, và thận hư.
Phùng Uyển chỉ coi đây là do An Cửu còn trẻ con, sợ chồng rời khỏi bản thân sẽ đến với người phụ nữ khác, nên mới dùng biện pháp ngây thơ như vậy.
Còn Phó Thần Thươngthì tất nhiên biết cô nhóc kia làm vậy chỉ để chỉnh mình.
đi thay quần áo!” Phùng Uyển bất đắc dĩ nói.
Phó Thần Thương trầm mặc một hồi, cũng không dời đi, anh phất phất tay: “ thôi, mặc thêm áo khoác là sẽ không thấy được nữa.”
Đưa đây. Phùng Uyển đột nhiên duỗi tay về phía anh.
Cái gì?
Điện thoại di động.
Phải dùng tới sao? Phó Thần Thương cau mày.
Phùng Uyển hừ một tiếng, Sao lại không dùng? Dù cho ông cụ có canh phòng nghiêm ngặt, chết cũng không chịu buông thì chẳng lẽ có thể cản việc con bị triệu đi chỉ vì một cuộc điện thoại !”
Không biết.
Con nói sẽ không hay là con bé sẽ không? Hai người các con, mẹ không thể tin ai dù chỉ một chút. Giao điện thoại cho mẹ, sau khi hôn lễ chấm dứt, mẹ tất nhiên sẽ trả lại cho con. Nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra, Phó gia không hứng được!” Thái độ của Phùng Uyển rất kiên trì.
Điện thoại đã hết pin từ lâu rồi.” vì để bà an tâm, cuối cùng Phó Thần Thương vẫn giao di động cho bà.
Phùng Uyển nhận lấy, sau đó đưa cho anh một chiếc khác màu đen: “Tạm thời con cứ dùng cái này trước đi.”
Trong túi của bà , ngoài một chiếc di động chuẩn bị cho Phó Thần Thương thì còn một chiếc màu hồng nữa dành riêng cho An Cửu, tất cả đều đã được đổi sim, trừ bà và ông cụ, không ai biết số.Thật đúng là đủ nhọc lòng!
Phó Thần Thương bất đắc dĩ liếc bà một cái, cuối cùng, dường như không thể nhịn được nữa: “ Người phụ nữ con nhìn nhận cũng không đần như vậy. kể cả hôm nay có chuyện hết sức khẩn cấp, cô ấy cũng sẽ không rời đi.”
Người phụ nữ con nhìn nhận cũng không đần như vậy. . . .Cái câu này có phải ý là khen tôi thông minh không, vậy anh coi trọng tôi?Khẳng định không phải là đang khen tôi thông minh rồi. . . . . .”
Phó Thần Thươngvà Phùng Uyển cùng xoay người, An Cửu đã đứng ở đó , không biết từ lúc nào, cô bĩu môi cúi đầu , lầu bà lầu bầu, đôi chân nhàm chán quẹt quẹt.
Mặc dù là lời nói vô tâm, nhưng trong lòng Phùng Uyển vẫn cả kinh, bà tức giận bấm con trai một cái, nhắc anh chú ý cách ăn nói.
An Cửu, con tỉnh rồi! Phùng Uyển thân thiết nghênh đón.
An Cửu có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, Mẹ, thật xin lỗi, con dậy muộn.”
Không sao, mẹ hiểu, dù sao ngày mai con còn phải đi học, về sau chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vợ chồng son muốn ở bên nhau nhiều một chút cũng là chuyện bình thường.”
Vậy con đi trước. Phó Thần Thương mở miệng.
Mau đi đi. Phùng Uyển cười nói.
An Cửuvẫn ngậm miệng không nói lời nào.
Phó Thần Thương đi tới hôn lên trán cô một cái: “ Chờ anh đến đón em.”
Nụ cười trên mặt Phùng Uyển càng sâu, như vậy mwosi đúng chứ. Tin rằng chỉ cần thằng con bà chịu hơi chút dụng tâm thfi nhất định An Cửu sẽ không chạy đi đâu được.
-----
Hôm nay vốn nên là một ngày vui lớn nhưng trong nhà cũ lại âm hiểm, trầm trầm, toát ra sự đè nén khó thở.
Tất cả mọi người chẳng ai dám thở mạnh, chỉ có Phó Hoa Sanh cực kỳ
gương trước mặt đùa bỡn kiểu tóc.
Cha, lễ phục chú rể
/218
|