Rạng sáng, năm giờ.
Phùng Uyển mang một nhóm thợ trang điểm, nhà tạo hình, mười hai vị phù dâu hùng dũng lái vào Lãng Hi viên.
Lấy chìa khóa mở cửa đi vào, phòng khách không có ai.
Phùng Uyển cười duyên nói: Đứa nhỏ này, tôi bảo cô ấy phải dậy sớm, không lẽ vẫn còn đang ngủ!
Mặc dù giờ phút này Phùng Uyển nói cười ríu rít, hòa ái dễ gần, nhưng tất cả mọi người đều biết đây là một nhân vật không dễ chọc, may mắn được cô ấy mời giúp một tay trong hôm lễ, là vinh hạnh, nhưng càng phải cẩn thận.
Phùng Uyển gõ cửa phòng ngủ một cái, sau đó đẩy ra, tiếp đó, sững sờ tại chỗ.
Lúc đẩy cửa, mười cô gái đứng ở bên ngoài, người đứng gần phía trước đều nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vẻ mặt kinh ngạc khiến người phía sau cũng tranh nhau nhìn vào trong, trong lòng suýt chút nữa lập tức kinh hãi hét lên, sau đó hoảng hốt che miệng lại.
Cảnh tượng kiều diễm trong phòng ngủ, thân thể người đàn ông và người phụ nữ trần truồng thân mật ôm nhau, người phụ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say, người đàn ông đưa lưng về phía cửa phòng, không thấy được khuôn mặt.
Theo tập tục, người lúc này xuất hiện trên giường tuyệt đối cô dâu không thể nào là chú rễ.
Cho nên người ngoài cửa mới giật mình rồi.
Đây quả thực là gièm pha động trời!
Tất cả các cô gái đều vô cùng u sầu, đáng chết, không thể lấy lòng người ta, lại thấy được cái không nên nhìn.
Mười mấy đôi mắt không biết làm sao mà nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, nhưng Phùng Uyển không hổ là Phùng Uyển, khiếp sợ và luống cuống cũng chỉ có ba giây đồng hồ, chốc lát liền khôi phục bình tĩnh, giống như trước mắt thật sự không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ nhìn bóng lưng của vị trên giường kia là có thể đoán được người đàn ông này có vóc người vô cùng tốt, tiếng hít thở vững vàng dần dần có chút phập phồng, tiếp đó thân thể giật giật, sau đó tỉnh dậy, chống cánh tay ngồi dậy, chăn trượt xuống treo ở trên eo, lộ ra lồng ngực màu mật ong đủ để khiến người tra thét chói tai. . . . . .
Phó Thần Thương lười biếng trừng mí mắt, quét mắt nhìn Phùng Uyển ngăn ở cửa, cùng với đám phụ nữ líu ríu ở sau lưng Phùng Uyển. . . . .
Cái nhìn kia, thoả mãn mà không chút để ý, gợi cảm làm cho lòng người run sợ.
Người này còn có thể là ai, một phen hú vía, thế nhưng chính là chú rể không thể nào xuất hiện ở chỗ này.
Nhìn dáng dấp chú rể thật là vô cùng cưng chiều cô dâu, ngay cả một đêm cũng không chờ được.
Tâm lý muốn xem kịch hay tác quái trong lòng của tất cả phụ nữ ở đây đều hóa thành hâm mộ ghen ghét sâu sắc.
Được rồi, các người ra ngoài chờ trước đi!
Phùng Uyển ra lệnh một tiếng, những người liên quan mới lưu luyến mà quay trở về phòng khách.
Phùng Uyển khép cửa phòng, sắc mặt bình tĩnh lập tức biến thành cực kỳ tức giận: Tên nhóc chết tiệt, sao con lại ở đây?
Ban đầu là quá kinh ngạc cho nên không kịp phản ứng, nhưng dù sao cũng là con ruột
Phùng Uyển mang một nhóm thợ trang điểm, nhà tạo hình, mười hai vị phù dâu hùng dũng lái vào Lãng Hi viên.
Lấy chìa khóa mở cửa đi vào, phòng khách không có ai.
Phùng Uyển cười duyên nói: Đứa nhỏ này, tôi bảo cô ấy phải dậy sớm, không lẽ vẫn còn đang ngủ!
Mặc dù giờ phút này Phùng Uyển nói cười ríu rít, hòa ái dễ gần, nhưng tất cả mọi người đều biết đây là một nhân vật không dễ chọc, may mắn được cô ấy mời giúp một tay trong hôm lễ, là vinh hạnh, nhưng càng phải cẩn thận.
Phùng Uyển gõ cửa phòng ngủ một cái, sau đó đẩy ra, tiếp đó, sững sờ tại chỗ.
Lúc đẩy cửa, mười cô gái đứng ở bên ngoài, người đứng gần phía trước đều nhìn thấy cảnh tượng bên trong, vẻ mặt kinh ngạc khiến người phía sau cũng tranh nhau nhìn vào trong, trong lòng suýt chút nữa lập tức kinh hãi hét lên, sau đó hoảng hốt che miệng lại.
Cảnh tượng kiều diễm trong phòng ngủ, thân thể người đàn ông và người phụ nữ trần truồng thân mật ôm nhau, người phụ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say, người đàn ông đưa lưng về phía cửa phòng, không thấy được khuôn mặt.
Theo tập tục, người lúc này xuất hiện trên giường tuyệt đối cô dâu không thể nào là chú rễ.
Cho nên người ngoài cửa mới giật mình rồi.
Đây quả thực là gièm pha động trời!
Tất cả các cô gái đều vô cùng u sầu, đáng chết, không thể lấy lòng người ta, lại thấy được cái không nên nhìn.
Mười mấy đôi mắt không biết làm sao mà nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, nhưng Phùng Uyển không hổ là Phùng Uyển, khiếp sợ và luống cuống cũng chỉ có ba giây đồng hồ, chốc lát liền khôi phục bình tĩnh, giống như trước mắt thật sự không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ nhìn bóng lưng của vị trên giường kia là có thể đoán được người đàn ông này có vóc người vô cùng tốt, tiếng hít thở vững vàng dần dần có chút phập phồng, tiếp đó thân thể giật giật, sau đó tỉnh dậy, chống cánh tay ngồi dậy, chăn trượt xuống treo ở trên eo, lộ ra lồng ngực màu mật ong đủ để khiến người tra thét chói tai. . . . . .
Phó Thần Thương lười biếng trừng mí mắt, quét mắt nhìn Phùng Uyển ngăn ở cửa, cùng với đám phụ nữ líu ríu ở sau lưng Phùng Uyển. . . . .
Cái nhìn kia, thoả mãn mà không chút để ý, gợi cảm làm cho lòng người run sợ.
Người này còn có thể là ai, một phen hú vía, thế nhưng chính là chú rể không thể nào xuất hiện ở chỗ này.
Nhìn dáng dấp chú rể thật là vô cùng cưng chiều cô dâu, ngay cả một đêm cũng không chờ được.
Tâm lý muốn xem kịch hay tác quái trong lòng của tất cả phụ nữ ở đây đều hóa thành hâm mộ ghen ghét sâu sắc.
Được rồi, các người ra ngoài chờ trước đi!
Phùng Uyển ra lệnh một tiếng, những người liên quan mới lưu luyến mà quay trở về phòng khách.
Phùng Uyển khép cửa phòng, sắc mặt bình tĩnh lập tức biến thành cực kỳ tức giận: Tên nhóc chết tiệt, sao con lại ở đây?
Ban đầu là quá kinh ngạc cho nên không kịp phản ứng, nhưng dù sao cũng là con ruột
/218
|