Trở lại Lãng Hi viên.
Phó Thần Thương mang mắt kiếng gọng vàng, bộ dạng chính trực ngồi trước bàn đọc sách trong phòng ngủ bận rộn làm việc.
An Cửu vẻ mặt phiền muộn mà nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, suy nghĩ rằng nơi này vốn là chỗ mình hô mưa gọi gió.
Phó Thần Thương cố ý không tới phòng làm việc, càng muốn làm việc ở trước mắt cô, mục đích đúng là vì để cho cô nhìn được mà không ăn được.
Lòng trả thù của người đàn ông này mạnh như vậy, xem ra tối hôm nay cô nhất định phải vượt qua được, điểm này cô đã sớm giác ngộ.
Lần liên quan tới Tiết Hạo kia, cô sớm có cảnh giác, cho nên Tống Hưng Quốc mới không tực hiện được, nhưng lúc này đây, đối tượng là Phó Cảnh Hi, cô hoàn toàn cởi sạch đồ trang bị, điểm phòng ngự đã về trạng thái 0.
Cho đến bây giờ An Cửu vẫn chìm trong khiếp sợ và không thể tin, Cảnh Hi vậy mà lại không tiếc dùng loại phương pháp kia cũng muốn bị mình giày xéo, đây tuyệt đối là chân ái!
Lời nói kia của Cảnh Hi vào tối hôm nay thật sự là khiến cô quá kinh ngạc, đáng tiếc còn chưa kịp hạnh phúc, liền bị Phó Thần Thương bóp chết ở trong trứng nước.
Tên vô sỉ Phó Thần Thương này, nhất định là nghe trộm điện thoại cô. Cùng là người, cùng là đàn ông Phó gia, tại sao chênh lệch lớn như vậy chứ!
Vô sỉ. . . . . .
Nghe trộm là vô sỉ, bỏ thuốc liền cao thượng?
Thật ra thì An Cửu không thật sự tức giận, bởi vì cũng đã sớm nhìn quen đối với cách làm vô sỉ của anh, thần kinh phản ứng đối với việc làm của Phó Thần Thương đã bị tôi luyện tới vô cùng bền bỉ.
Không biết Cảnh Hi hạ thuốc gì cho tôi, có thể không giao hợp sẽ mất hết nội lực, chảy máu đến chết, thân thể rữa nát gì đó hay không. . . . . .
Sẽ không, Cảnh Hi mới không bỏ được, trừ phi thuốc này là anh ấy chuẩn bị cho chính mình, a! Xong rồi, sẽ không thật sự là như vậy chứ…
Trong sách nói thuốc kích dục là không có thuốc giải, aizzz. . . . . .
. . . . . .
An Cửu một mực lăn trên giường tự lẩm bẩm phân tán chú ý lực, nhưng nhiệt độ thân thể không giảm, ngược lại còn tăng, bây giờ cô nhìn cũng không thể nhìn Phó Thần Thương, Phó Thần Thương hiện tại liền là một khối nam châm hình người, cô sợ mình vèo một cái liền bị hút qua.
Mười mấy phút sau, An Cửu chợt lật người ngồi dậy, tiện tay cầm cái áo khoác mặc vào liền đi ra bên ngoài.
Khi đi qua Phó Thần Thương, lảo đảo một cái, Phù phù ngã trên đất.
An Cửu cắn răng nghiến lợi nhìn chân dài Phó Thần Thương cố ý vươn ra ngáng chân mình một phát, hận đến nỗi muốn nhào tới cắn một cái, nhưng không được, bây giờ cô không thể đụng vào anh, cô sợ mình làm ra chuyện mà chờ sau khi tỉnh táo sẽ không còn mặt mũi nhìn người.
Đi đâu? Phó Thần Thương để bút máy xuống, mặt không thay đổi hỏi, tầm mắt chạm đến hai bên tóc ướt nhẹp dính vào gương mặt cùng con ngươi long lanh kiều diễm thì sắc mặt có chút mất tự nhiên.
An Cửu xoa xoa đầu gối đứng lên, mặt bình tĩnh trả lời: Không đi đâu, đi xem một chút trong tủ lạnh có dưa chuột hay không.
. . . . . .
Thật ra thì tôi vẫn muốn phỉ nhổ, tại sao phụ nữ trong tiểu thuyết trugs thuốc kích dục, nếu như không làm cùng đàn ông, thì nhất định sẽ chết? Trừ phi thuốc giải là tinh dịch của đàn ông, nếu không tùy tiện mua quả dưa chuột cũng có thể tự mình giải quyết? Dưa chuột tuyệt đối là thuốc giải chính thức! Tiện nghi lại dễ dùng!
. . . . . .
Phó Thần Thương câm nín rất lâu, rốt cuộc mặt không chút không thay đổi mà trả lời: Sẽ đứt.
An Cửu tưởng tượng một chút xem nếu như gãy ở bên trong, liền quả quyết chặt đứt suy nghĩ đi tìm dưa leo.
Cô không dám đến gần Phó Thần Thương, cũng không dám về giường nằm, đang lúc định trực tiếp nằm hình chữ đại (hình người nằm dang rộng tứ chi sang hai bên) trong phòng ngủ, sàn nhà lạnh lẽo giúp cô thoáng thoải mái hơn chút.
Lúc này trong đầu đã bắt đầu xuất hiện ảo giác, toàn bộ đều là hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai khi ở chung một chỗ với Phó Thần Thương.
Khẽ co người lại, cô cảm thấy một bộ phận bí ẩn của mình đã ướt át.
Chưa được vài phút, An Cửu lại ngồi dậy giống như rút gân: Đi tìm một tiểu ca (trai bao?)!
Vậy mà dám gọi đàn ông trước mặt anh, Tống An Cửu, em thật là càng ngày càng gan dạ.
Phó Thần Thương vung lên một chữ thật to, xem hết ký tên một phần văn kiện cuối cùng, trả lời giống vừa rồi như đúc: Sẽ đứt.
Điểm khác chính là, lần này, tuyệt đối là mang theo sát khí khi nói hai chữ này.
Để tránh gây nhiều sát nghiệt, làm hại người ta không có cơm ăn, An Cửu rất hiền lành để điện thoại di dộng xuống.
An Cửu nằm xuống lần nữa, phiền muộn lại ưu thương nhìn trần nhà phía trước: Phó Thần Thương, anh không cần phải nói rồi, tôi biết rõ anh nhất định sẽ không khốc huyễn cuồng bá duệ (lạnh lùng, tàn khốc, kì ảo, bá đạo, đẹp trai) giống như trong tiểu thuyết ngôn tình, vào lúc tôi lửa dục đốt người liền ghé vào bên tai tôi, hèn hạ ti tiện mà nói với tôi Cầu xin tôi đi , đạt được mục đích nhục nhã tôi. Phó Thần Thương, anh thật là quá không sáng tạo, quá thô bỉ. . . . . .
Phó Thần Thương giật giật khóe miệng: Rất xin lỗi, cô đoán sai rồi, tối nay coi như cô quỳ xuống cầu xin tôi... tôi cũng sẽ không đụng vào cô.
A! Quả nhiên thanh tân thoát tục. . . . . . An Cửu khen.
. . . . . .
Phó Thần Thương khép văn kiện lại, không quên giảng dạy: An Cửu, chuyện đã làm sai, thì phải bỏ ra giá cao.
Vào phòng tắm.
Phó Thần Thương mở ra nước lạnh, ngâm thật lâu, nơi nửa cứng nào đó mới khôi phục.
Anh đây rốt cuộc là đang hành hạ ai. . . . . .
Tắm xong, Phó Thần Thương vừa về tới phòng ngủ liền ngây ngẩn cả người, bởi vì không thấy người.
Chẳng lẽ đi ra ngoài tìm đàn ông? Hoặc là hối hận đi tìm Phó Cảnh Hi? Thật không nên coi thường sự can đảm của cô!
Phó Thần Thương ngay cả áo ngủ cũng không đổi, chợt kéo cửa ra đi ra ngoài.
Mở ra cửa chính, vừa
Phó Thần Thương mang mắt kiếng gọng vàng, bộ dạng chính trực ngồi trước bàn đọc sách trong phòng ngủ bận rộn làm việc.
An Cửu vẻ mặt phiền muộn mà nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, suy nghĩ rằng nơi này vốn là chỗ mình hô mưa gọi gió.
Phó Thần Thương cố ý không tới phòng làm việc, càng muốn làm việc ở trước mắt cô, mục đích đúng là vì để cho cô nhìn được mà không ăn được.
Lòng trả thù của người đàn ông này mạnh như vậy, xem ra tối hôm nay cô nhất định phải vượt qua được, điểm này cô đã sớm giác ngộ.
Lần liên quan tới Tiết Hạo kia, cô sớm có cảnh giác, cho nên Tống Hưng Quốc mới không tực hiện được, nhưng lúc này đây, đối tượng là Phó Cảnh Hi, cô hoàn toàn cởi sạch đồ trang bị, điểm phòng ngự đã về trạng thái 0.
Cho đến bây giờ An Cửu vẫn chìm trong khiếp sợ và không thể tin, Cảnh Hi vậy mà lại không tiếc dùng loại phương pháp kia cũng muốn bị mình giày xéo, đây tuyệt đối là chân ái!
Lời nói kia của Cảnh Hi vào tối hôm nay thật sự là khiến cô quá kinh ngạc, đáng tiếc còn chưa kịp hạnh phúc, liền bị Phó Thần Thương bóp chết ở trong trứng nước.
Tên vô sỉ Phó Thần Thương này, nhất định là nghe trộm điện thoại cô. Cùng là người, cùng là đàn ông Phó gia, tại sao chênh lệch lớn như vậy chứ!
Vô sỉ. . . . . .
Nghe trộm là vô sỉ, bỏ thuốc liền cao thượng?
Thật ra thì An Cửu không thật sự tức giận, bởi vì cũng đã sớm nhìn quen đối với cách làm vô sỉ của anh, thần kinh phản ứng đối với việc làm của Phó Thần Thương đã bị tôi luyện tới vô cùng bền bỉ.
Không biết Cảnh Hi hạ thuốc gì cho tôi, có thể không giao hợp sẽ mất hết nội lực, chảy máu đến chết, thân thể rữa nát gì đó hay không. . . . . .
Sẽ không, Cảnh Hi mới không bỏ được, trừ phi thuốc này là anh ấy chuẩn bị cho chính mình, a! Xong rồi, sẽ không thật sự là như vậy chứ…
Trong sách nói thuốc kích dục là không có thuốc giải, aizzz. . . . . .
. . . . . .
An Cửu một mực lăn trên giường tự lẩm bẩm phân tán chú ý lực, nhưng nhiệt độ thân thể không giảm, ngược lại còn tăng, bây giờ cô nhìn cũng không thể nhìn Phó Thần Thương, Phó Thần Thương hiện tại liền là một khối nam châm hình người, cô sợ mình vèo một cái liền bị hút qua.
Mười mấy phút sau, An Cửu chợt lật người ngồi dậy, tiện tay cầm cái áo khoác mặc vào liền đi ra bên ngoài.
Khi đi qua Phó Thần Thương, lảo đảo một cái, Phù phù ngã trên đất.
An Cửu cắn răng nghiến lợi nhìn chân dài Phó Thần Thương cố ý vươn ra ngáng chân mình một phát, hận đến nỗi muốn nhào tới cắn một cái, nhưng không được, bây giờ cô không thể đụng vào anh, cô sợ mình làm ra chuyện mà chờ sau khi tỉnh táo sẽ không còn mặt mũi nhìn người.
Đi đâu? Phó Thần Thương để bút máy xuống, mặt không thay đổi hỏi, tầm mắt chạm đến hai bên tóc ướt nhẹp dính vào gương mặt cùng con ngươi long lanh kiều diễm thì sắc mặt có chút mất tự nhiên.
An Cửu xoa xoa đầu gối đứng lên, mặt bình tĩnh trả lời: Không đi đâu, đi xem một chút trong tủ lạnh có dưa chuột hay không.
. . . . . .
Thật ra thì tôi vẫn muốn phỉ nhổ, tại sao phụ nữ trong tiểu thuyết trugs thuốc kích dục, nếu như không làm cùng đàn ông, thì nhất định sẽ chết? Trừ phi thuốc giải là tinh dịch của đàn ông, nếu không tùy tiện mua quả dưa chuột cũng có thể tự mình giải quyết? Dưa chuột tuyệt đối là thuốc giải chính thức! Tiện nghi lại dễ dùng!
. . . . . .
Phó Thần Thương câm nín rất lâu, rốt cuộc mặt không chút không thay đổi mà trả lời: Sẽ đứt.
An Cửu tưởng tượng một chút xem nếu như gãy ở bên trong, liền quả quyết chặt đứt suy nghĩ đi tìm dưa leo.
Cô không dám đến gần Phó Thần Thương, cũng không dám về giường nằm, đang lúc định trực tiếp nằm hình chữ đại (hình người nằm dang rộng tứ chi sang hai bên) trong phòng ngủ, sàn nhà lạnh lẽo giúp cô thoáng thoải mái hơn chút.
Lúc này trong đầu đã bắt đầu xuất hiện ảo giác, toàn bộ đều là hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai khi ở chung một chỗ với Phó Thần Thương.
Khẽ co người lại, cô cảm thấy một bộ phận bí ẩn của mình đã ướt át.
Chưa được vài phút, An Cửu lại ngồi dậy giống như rút gân: Đi tìm một tiểu ca (trai bao?)!
Vậy mà dám gọi đàn ông trước mặt anh, Tống An Cửu, em thật là càng ngày càng gan dạ.
Phó Thần Thương vung lên một chữ thật to, xem hết ký tên một phần văn kiện cuối cùng, trả lời giống vừa rồi như đúc: Sẽ đứt.
Điểm khác chính là, lần này, tuyệt đối là mang theo sát khí khi nói hai chữ này.
Để tránh gây nhiều sát nghiệt, làm hại người ta không có cơm ăn, An Cửu rất hiền lành để điện thoại di dộng xuống.
An Cửu nằm xuống lần nữa, phiền muộn lại ưu thương nhìn trần nhà phía trước: Phó Thần Thương, anh không cần phải nói rồi, tôi biết rõ anh nhất định sẽ không khốc huyễn cuồng bá duệ (lạnh lùng, tàn khốc, kì ảo, bá đạo, đẹp trai) giống như trong tiểu thuyết ngôn tình, vào lúc tôi lửa dục đốt người liền ghé vào bên tai tôi, hèn hạ ti tiện mà nói với tôi Cầu xin tôi đi , đạt được mục đích nhục nhã tôi. Phó Thần Thương, anh thật là quá không sáng tạo, quá thô bỉ. . . . . .
Phó Thần Thương giật giật khóe miệng: Rất xin lỗi, cô đoán sai rồi, tối nay coi như cô quỳ xuống cầu xin tôi... tôi cũng sẽ không đụng vào cô.
A! Quả nhiên thanh tân thoát tục. . . . . . An Cửu khen.
. . . . . .
Phó Thần Thương khép văn kiện lại, không quên giảng dạy: An Cửu, chuyện đã làm sai, thì phải bỏ ra giá cao.
Vào phòng tắm.
Phó Thần Thương mở ra nước lạnh, ngâm thật lâu, nơi nửa cứng nào đó mới khôi phục.
Anh đây rốt cuộc là đang hành hạ ai. . . . . .
Tắm xong, Phó Thần Thương vừa về tới phòng ngủ liền ngây ngẩn cả người, bởi vì không thấy người.
Chẳng lẽ đi ra ngoài tìm đàn ông? Hoặc là hối hận đi tìm Phó Cảnh Hi? Thật không nên coi thường sự can đảm của cô!
Phó Thần Thương ngay cả áo ngủ cũng không đổi, chợt kéo cửa ra đi ra ngoài.
Mở ra cửa chính, vừa
/218
|