Vào mùng một của năm mới, An Nhiên không nghĩ đến mình còn có thể nhận được bao lì xì do ông cụ Phó tự mình gói kỹ, còn có một phần của Từ Tĩnh Ngưng và Đào Ngữ Song, nếu nói theo lời của Từ Tĩnh Ngưng thì: cho dù lợi hại thế nào đi nữa, rốt cuộc cũng chỉ là con nít, bao tiền lì xì này vẫn là nên cho. Năm nào An Nhiên cũng được nhận lì xì từ Từ Tĩnh Ngưng, nhưng lại rất ít nhận được từ ông cụ Phó, năm nay cô cũng đã mười tám tuổi, không nghĩ tới vẫn có thể nhận được bao lì xì từ tay ông cụ Phó, thật đúng là rất ngạc nhiên.Chẳng qua khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là mới sáng sớm mà cảnh vệ của ông cụ Cố đã tới cửa, từ trong ngực lấy ra một bao lì xì dày, nói là lì xì của Cố Trường Thanh cho An Nhiên, cậu ta cũng không ở lại uống một hớp trà liền đi thẳng.Lì xì của Cố Trường Thanh có hai bao, một là cho An Nhiên, một là cho Phó Quân Nhã, trên bao lì xì đều viết tên của các cô.Phó Quân Nhã cũng không có ấn tượng gì với Cố Trường Thanh, cô chỉ biết Cố Hữu là cháu trai của ông ấy, còn lại hiểu biết về ông đúng là không nhiều lắm. Một ông cụ thích gây gổ với ông ngoại.Chẳng qua là không ngờ tới sẽ nhận được lì xì từ ông nội Cố đó, cô không khỏi cảm thấy vui vẻ.Hoàn cảnh nhà Phó Quân Nhã cũng không tồi, nhưng Đào Ngữ Song đặc biệt quản cực nghiêm tiền tiêu vặt của cô, lúc bình thường cũng đủ dùng, tiền dư thừa dường như không có, theo lời của Phó Văn An nói chính là: đủ tiền là được.Lúc Phó Văn An nhìn đến bao lì xì trong tay Phó Quân Nhã, vẻ mặt chưa từng dãn ra, chỉ có tay cầm chén trà nắm chặt hơn một chút.“Phải rồi, mấy đứa chuẩn bị đi trường học thợ săn đến đâu rồi?” Từ Tĩnh Ngưng đã không còn ý kiến gì đối với chuyện này, ít nhất bây giờ bà đã không còn lo lắng như hôm qua, hơn nữa suy nghĩ một chút thì bọn nhỏ cũng không thể không đi, cấp trên cũng đã hạ lệnh xuống, nếu bà thực sự dùng quan hệ của mình gỡ tên An Nhiên khỏi danh sách xuống còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.An Nhiên cười cười với Từ Tĩnh Ngưng: “Chuẩn bị cũng đã tương đối.” Sáng nay khi An Nhiên tỉnh lại, Phó Quân Hoàng cũng đã chuẩn bị hành lý cho bọn họ xong tương đối rồi.Thật ra thì bọn họ cũng không dùng được đồ gì, bên kia tất cả đồ dùng đã chuẩn bị đầy đủ sạch sẽ, trừ quần áo bình thường ra, nhìn chung bọn họ cũng không dùng đến thứ gì, có lẽ ở trong trường học thợ săn này gần nửa năm, nhìn chung bọn họ cũng chỉ cần một bộ quần áo.Từ Tĩnh Ngưng yên tâm cười cười, bà thấy An Nhiên với Phó Quân Hoàng cũng yên tâm, nhìn chung thấy hai đứa bé này chính là trời sinh một đôi, bằng không năm đó Quân Hoàng cũng sẽ không cứu con bé trở về.“Nếu đến lúc đó không chịu nổi thì hãy mở bao lì xì ông đưa cho con, lấy thứ bên trong ra, cho huấn luyện viên của mấy đứa xem một chút.” Ông cụ Phó mở miệng yếu ớt, mặc dù thoạt nhìn vẻ mặt rất lạnh nhạt, nhưng An Nhiên cũng phát hiện tai ông cụ Phó hơi đỏ lên.Lão Ngoan Đồng.Muốn giúp bọn họ thì cứ nói thẳng ra đi, làm gì phải mất tự nhiên như vậy chứ?An Nhiên cũng không mở bao tiền lì xì kia ra, đối với cô mà nói, đồ vật bên trong bao lì xì đại khái là không dùng được, ở một góc độ nào đó, có lẽ cái tên “Tần Lam” này sẽ dùng tốt hơn nhiều so với thứ đồ trong bao lì xì đỏ kia.Mùng một đầu năm người một nhà đều quây quần gói sủi cảo, kỹ thuật làm hoành thánh của Phó Quân Hoàng rất thành thạo, lưu loát, hơn nữa sau khi sủi cảo thành hình nhìn rất đẹp mắt, tài nấu nướng của An Nhiên so ra vẫn kém hơn Phó Quân Hoàng một chút, ngày thường lúc Phó Quân Hoàng ở nhà, vẫn luôn là anh nấu cơm cho An Nhiên ăn, anh không cho cô xuống bếp.Trong mắt Phó Quân Hoàng, bảo bối của anh là phải được nuôi chu đáo, không thể để tay cô thô ráp, phải luôn nhẵn nhụi mềm mại như thế.Ngày thường Phó Quân Hoàng ra ngoài làm nhiệm vụ hoặc là lúc không ở nhà, cô vẫn ở nhà họ Phó thì càng không có cơ hội ra tay. Lúc cô còn là Tần Lam, căn bản ngay cả cơ hội vào bếp cũng không có.Năm đó cô huấn luyện tại trường học thợ săn ba năm, mặc dù đều là tự lực cánh sinh nhưng dường như tất cả cái gì có thể ăn được liền trực tiếp ăn, còn mùi vị cần gì phải ngon hay không, chỉ cần có thể ăn được thì mọi chuyện đều êm đẹp.Nhưng mà tài nấu nướng của An Nhiên bây giờ đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với đời trước rồi, ít nhất cô nấu cháo rất ngon.Ban đầu An Nhiên bọn họ định mùng ba trở về quân đội, nhưng chưa từng nghĩ đến mùng một đầu năm vừa mới ăn cơm trưa xong thì đã có người từ quân đội chạy đến, nói là thời gian có thay đổi, yêu cầu bọn họ lập tức xuất phát.Điều này mọi người còn chưa có bất kỳ chuẩn bị gì, phải đối mặt chia ly, lần chào tạm biệt này cũng chỉ gần nửa năm, vốn là Từ Tĩnh Ngưng còn muốn xế chiều ra siêu thị mua một ít đồ cần dùng, lần này chẳng phải cái gì cũng chưa mua được sao?Phó Quân Hoàng sớm đã quen với việc sự kiện đột phát, anh không nói hai lời liền lên lầu cầm hành lý của anh và An Nhiên.Bốn mùa ở Venezuela đều là mùa xuân, bọn họ không cần mang quần áo dày, chỉ cần mang một cái áo khoác, An Nhiên ôm Từ Tĩnh Ngưng một cái, rồi sau đó dặn dò mấy câu với ông cụ Phó xong liền đi theo Phó Quân Hoàng lên xe.“Quân Hoàng, con phải chăm sóc An Nhiên thật kỹ lưỡng.” Cuối cùng thì Từ Tĩnh Ngưng vẫn không yên tâm, dù nói thế nào, cô cũng chỉ là một cô bé.Phó Quân Hoàng gật đầu.“Ông không hi vọng đến lúc hai đứa quay về lại thiếu đi bộ phận
/997
|