...Quả nhiên là như vậy.
Mà cũng đúng, Vân Vân từ đầu vốn dĩ đã khẳng định rằng Tịnh Y chính là hung thủ đã gây ra tất cả chuyện này, thế thì thế quái nào lại có thể thốt ra tiếng phủ định cơ chứ? Là tự tôi mơ hão mà thôi… Nhưng cũng không chỉ có cô ấy, mà hầu hết những con người ở đây, những hốc mắt hằn rõ tia máu, những đôi tay siết chặt mang đậm vẻ thù hằn cùng bầu không khí bức bối xung quanh tôi kia... Vốn dĩ cũng đã ngấm ngầm khẳng định rằng: “Dương Tịnh Y là hung thủ...Phải nhanh chóng giết chết cô ta.” từ lâu rồi…
Không thể hé môi lên tiếng, cũng không thể bấu víu vào ai khác… Tôi chỉ còn biết đưa đôi mắt căng thẳng như chực khóc nhìn sang chỗ trống bên cạnh mà tự vấn: Băng Nhi, nếu là cậu, cậu sẽ...Làm gì?
Lại càng không bận tâm đôi vai mình đang run rẩy, tôi chỉ biết dỏng tai nghe câu chất vấn trầm đục của người đàn ông giữ trong tay vận mệnh của Tịnh Y kia.
“Tại sao em lại nghĩ em ấy là hung thủ?”
“Bởi vì ngoài chị ta ra thì còn ai có thể làm nên loại chuyện khủng khiếp này chứ? Ngoài chị ta….con “ác quỷ” đội lốt người kia ra thì còn ai vào đây nữa?”
“Em có bằng chứng gì không?” Lần này là tiếng của cô Trịnh.
“Em…” Đáp lại là giọng nói lấp lửng xen lẫn bối rối của Vân Vân - người mới nãy vừa hùng hồn tuyên bố Tịnh Y chính là hung thủ. Và phải mãi rất lâu sau cô ấy mới không cam tâm buông ra hai chữ: “...Không ạ.”
Đến đây tôi lại không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Vì sao ư? Đã quá rõ ràng rồi. Rằng cậu ấy không hề có bằng chứng buộc tội Tịnh Y. Còn gì tuyệt hơn nữa đâu?
Thấy vậy, khẽ hắng giọng, chú Trương bèn ra vẻ nghiêm nghị rồi gõ búa một tiếng để kết thúc màn tra hỏi ngắn ngủi, vô căn cứ của Vân Vân:
“Tôi hiểu rồi. Mời em về chỗ ngồi, người tiếp theo.”
Cô Trịnh cũng bắt đầu gọi tên nhân chứng thứ hai: Thanh Vy.
Ban đầu có vẻ cô ấy còn lưỡng lự, nhưng rất nhanh đã quả quyết đứng về phe chúng tôi, phần đuôi tóc ánh tím nhàn nhạt của cô ánh lên dưới vầng dương lạnh lẽo tưới khắp không gian vào thời khắc cô dõng dạc cất tiếng:
“Người đã chỉ cho ta cách sống sót tuyệt đối không thể là con quỷ dữ phản bội chúng ta. Đó là niềm tin cũng như bằng chứng của em.”
Khi kết thúc câu nói, cô ấy còn không quên nở một nụ cười dịu dàng trước mắt ba người ngồi sau chiếc bàn gỗ kia cùng Tịnh Y - một nụ cười như muốn nói: Tịnh Y, em tin chị. Sau đó không đợi tiếng búa gỗ của chú Trương mà đã nhanh chóng rời đi.
Để lại một mảng ấm áp trong tim tôi, à không, còn có cả những con người luôn tin tưởng Tịnh Y nữa… Và trong đáy mắt Dương Tịnh Y, có lẽ chỉ là tưởng tượng của riêng tôi thôi… Nhưng rõ ràng, nó nhu hòa hơn hẳn sự trống rỗng băng giá ban nãy. Đây… liệu có phải là một chuyển biến tốt của câu chuyện?
Hay chỉ là khoảnh khắc ngộ nhận trong tia hi vọng nhỏ nhoi của tôi? Còn sự thật chỉ là đang mang sự mâu thuẫn giữa hai phe hiện đang phân hóa trong thâm tâm mỗi người đi đến đỉnh điểm?
Tôi cũng không rõ nữa, chỉ biết mang dòng suy tư này giấu vào sâu trong đáy tim trong khi quan sát diễn biến sự việc mà thôi.
Sau một đợt xì xầm nhỏ, mọi người lại ổn định như trước khi cô Trịnh gọi tên nhân chứng thứ ba: Thanh Kiều. Cô ấy ở phe chống đối Tịnh Y. Bằng câu nói mang đậm tính dị đoan cùng ánh mắt thù hận xen lẫn khinh miệt của mình:
“Chính ác quỷ đã sai khiến ả ta làm điều đó. Bản năng khát máu của ả đã chiến thắng chính ả!”
Cô ấy đã khẳng định điều đó.
Tuy nhiên, vẫn không có bằng chứng xác thực… Dị đoan, chỉ là dị đoan mà thôi…
Mọi chuyện vẫn cứ thế tiếp diễn, mọi người lần lượt cho ra những câu trả lời khác nhau trước cùng một câu hỏi khô khốc như cái máy lặp đi lặp lại của chú Trương, hết người này đến người khác, có người tin vào bóng dáng băng lãnh của Tịnh Y, cũng có kẻ nhất quyết không muốn tin cô, nhất quyết muốn loại trừ cô ra khỏi thế gian này…
Tôi lắng nghe từng câu trả lời khác nhau, chứng kiến nhiều gương mặt khác nhau, có vẻ đờ đẫn của chị Ánh Nguyệt, cũng có vẻ điềm tĩnh lạ thường của An Vũ cùng nụ cười đông cứng trên môi An Nhiên... Nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn không ai có được bằng chứng xác đáng… Trong khi cô Trịnh gọi dần xuống đến tên người cuối cùng, tôi chỉ có thể siết chặt tay đến nhăn cả gấu váy mà lắng nghe, tuyệt nhiên không cất lời…
Phải chăng chúng tôi chỉ đang lãng phí thời gian?
Còn sự thật thì vẫn đang bị mây đen bao phủ?
…….
Giờ phút này, người đang đứng trên bục nhân chứng là Vũ Tuyết, trông cô ấy tiều tụy đi thấy rõ.
Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, Vũ Tuyết đưa ánh mắt căng thẳng nhìn về phía Tịnh Y rồi khẽ cất giọng đều đều:
“Em nghĩ Dương Tịnh Y chính là hung thủ ạ.”
Mặc dù cảm thấy gương mặt đờ đẫn của cô có gì đó không đúng, nhưng tôi vẫn quyết định giữ im lặng chờ xem diễn biến tiếp theo.
“Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
“...Vì đêm đó, chính mắt em đã thấy chị ta lẻn vào phòng của Thục Trân.”
Không...Thể nào!
Đôi đồng tử tôi mở to hết mức...
Không gian tĩnh mịch phút chốc bị phá vỡ, những tiếng xì xầm bàn tán bỗng chốc vây lấy tôi như vô vàn những con kiến bò lổm nhổm lên cơ thể tôi, ngứa ngáy khôn cùng.
Có thanh âm buộc tội rõ ràng...
“Thế thì không cần nghi ngờ gì nữa…”
“Mau kết thúc và giết ả đi!”
“Mệt mỏi quá rồi...Kết thúc đi…”
Có thanh âm ngờ vực…
“Thật vậy sao?”
“Không thể nào...”
“Sao cậu lại không nói điều đó sớm hơn?”
Có tiếng nghiến răng khe khẽ…
Nhưng tất cả đều im bặt sau ba hồi búa gỗ khô ran.
Nhổm người về phía trước, khẽ đan hai bàn tay chai sần vì năm tháng lại trước mặt, thầy hiệu phó buông giọng ôn tồn:
“Tại sao em lại có thể khẳng định rằng đó là Dương Tịnh Y?”
Ánh mắt của Tịnh Y vẫn không hề lay động, chỉ có cơn gió lạnh buốt là thương cảm âu yếm từng đường nét trên gương mặt cô… Khiến bất kỳ ai cũng ngộ nhận rằng: Bánh xe thời gian dường như không thể cuốn lấy hay vẩn đục con người băng giá, à không, vô cảm này.
“Bởi vì… Thật ra em cũng không rõ vì chỉ thấy thoáng qua, hơn nữa người đó mặc đồ đen...nên…” Giọng nói của Vũ Tuyết lộ rõ vẻ run rẩy, nhưng rất nhanh cũng chuyển sang giọng điệu mạnh mẽ chắc nịch: “Nhưng chắc chắn đó là Dương Tịnh Y, bởi vì tối đó chị ta là người duy nhất ở lại phòng y tế, và Hạ Thuần thì đang ngủ say, vậy thì trong khoảng thời gian Thục Trân bị giết, ngoài chị ta ra thì còn ai vào đây nữa chứ?”
Một lập luận mang đậm tính cá nhân và đầy sơ hở...
Nhưng mọi người đều nghiêm túc lắng nghe.
Bởi lẽ, đây là nhân chứng duy nhất đưa ra bằng chứng rõ ràng từ nãy đến giờ. Cũng có thể nói là cái phao cứu sinh suy nhất trong hoàn cảnh bế tắc này.
Thầy hiệu phó nghiêm mặt nhìn sâu vào đáy mắt cô:
“Em không thể buộc tội một người chỉ vì người đó đáng nghi. Nếu được, hãy cho mọi người biết mọi chuyện xảy ra vào đêm đó.”
Tôi có thể thấy đôi vai nhỏ nhắn của Vũ Tuyết khẽ run, nhưng rồi lại một lần nữa, cô cất giọng kiên quyết:
“Đêm đó em vì đói giữa đêm nên quyết định xuống tầng tìm thức ăn khuya… Vào khoảng hơn ba giờ sáng thì phải.” Khẽ giương mắt nhìn Tịnh Y, cô tiếp lời. “Lúc đó, em đã thấy một người trông rất giống với Dương Tịnh Y vào trong. Vì thắc mắc nên em đã tiến đến xem sao, cũng đã thử xoay nắm cửa, nhưng kết quả như mọi người thấy, cửa đã khóa kín....”
Song không đợi mọi người phản ứng, Vũ Tuyết đã quỳ sụp xuống, vội vã đưa tay ôm mặt khóc nấc lên đau đớn:
“Nếu hôm đó em không ngu muội nghĩ rằng chị ta chỉ muốn vào an ủi Thục Trân mà lờ đi… Nếu hôm đó em để tâm một chút… Thì..Hức… Thục Trân đã không phải bị chị ta giết!!”
Sau đó cô ấy còn nói thêm gì đó nữa, nhưng thực chất tai tôi như bị ù cả đi rồi. Tôi chẳng thể… Không, là tôi chẳng muốn, chẳng muốn nghe thêm bất kỳ lời buộc tội Tịnh Y một lần nào nữa!
Chị ấy không phải là loại người như vậy… Tuyệt đối không…
Tại sao mọi người lại không tin cơ chứ?
Tại sao lại dùng ánh mắt thù hằn đó nhìn vào người?
Tại sao?...
Tại sao?
Tại sao vậy chứ?
Các người nhất quyết muốn dồn Tịnh Y vào đường cùng mới chịu hay sao?
Không thể… Không thể...Tuyệt đối không thể để như vậy!
“Mấy người đừng có đùa!” Tôi hét toáng lên, khó chịu xô ghế đi đến giật phắt cái búa gỗ khỏi tay chú Trương, mặc cho bên dưới bắt đầu nhốn nháo lẫn cái nhíu mày khó chịu của cả ba người. “Dẹp quách cái phiên tòa này đi! Tôi thấy các người thực chất chỉ đang muốn buộc tội chị ấy mà thôi! Làm ơn đi… Đừng có cái gì cũng đổ lên đầu chị ấy… Đừng có…”
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng mở toang, mang bóng dáng thân quen hiện ra trước mắt tôi:
“Vu khống Tịnh Y!”
Người đó thay tôi nói nốt bốn chữ cuối, rồi mặc kệ ánh mắt phức tạp của những con người trong phòng này, mặc kệ cả Vũ Tuyết đang sững sờ đến quên cả khóc, cô vừa thở hổn hển vừa rút trong túi áo khoác ra một mảnh gương vỡ, to bằng lòng bàn tay người trưởng thành rồi nói bằng giọng đứt quãng:
“Đây… Chính là bằng chứng… Chứng minh chị ấy...vô tội…”
Thầy hiệu phó huých nhẹ vai chú Trương vừa bị kinh động đến hồn lìa khỏi xác, khiến chú ấy lập tức hoàn hồn mà ú ớ hỏi:
“Ý em… Là sao?”
“C...Chính là… cơ cấu quang ziczac.”
“Cơ cấu quang… ziczac?” Cả bọn đồng thanh khó hiểu, chỉ riêng Băng Nhi là không giấu được nét cười đắc thắng trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi.
Cơ cấu quang ziczac?
Như vậy...Nghĩa là sao?
Mà cũng đúng, Vân Vân từ đầu vốn dĩ đã khẳng định rằng Tịnh Y chính là hung thủ đã gây ra tất cả chuyện này, thế thì thế quái nào lại có thể thốt ra tiếng phủ định cơ chứ? Là tự tôi mơ hão mà thôi… Nhưng cũng không chỉ có cô ấy, mà hầu hết những con người ở đây, những hốc mắt hằn rõ tia máu, những đôi tay siết chặt mang đậm vẻ thù hằn cùng bầu không khí bức bối xung quanh tôi kia... Vốn dĩ cũng đã ngấm ngầm khẳng định rằng: “Dương Tịnh Y là hung thủ...Phải nhanh chóng giết chết cô ta.” từ lâu rồi…
Không thể hé môi lên tiếng, cũng không thể bấu víu vào ai khác… Tôi chỉ còn biết đưa đôi mắt căng thẳng như chực khóc nhìn sang chỗ trống bên cạnh mà tự vấn: Băng Nhi, nếu là cậu, cậu sẽ...Làm gì?
Lại càng không bận tâm đôi vai mình đang run rẩy, tôi chỉ biết dỏng tai nghe câu chất vấn trầm đục của người đàn ông giữ trong tay vận mệnh của Tịnh Y kia.
“Tại sao em lại nghĩ em ấy là hung thủ?”
“Bởi vì ngoài chị ta ra thì còn ai có thể làm nên loại chuyện khủng khiếp này chứ? Ngoài chị ta….con “ác quỷ” đội lốt người kia ra thì còn ai vào đây nữa?”
“Em có bằng chứng gì không?” Lần này là tiếng của cô Trịnh.
“Em…” Đáp lại là giọng nói lấp lửng xen lẫn bối rối của Vân Vân - người mới nãy vừa hùng hồn tuyên bố Tịnh Y chính là hung thủ. Và phải mãi rất lâu sau cô ấy mới không cam tâm buông ra hai chữ: “...Không ạ.”
Đến đây tôi lại không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Vì sao ư? Đã quá rõ ràng rồi. Rằng cậu ấy không hề có bằng chứng buộc tội Tịnh Y. Còn gì tuyệt hơn nữa đâu?
Thấy vậy, khẽ hắng giọng, chú Trương bèn ra vẻ nghiêm nghị rồi gõ búa một tiếng để kết thúc màn tra hỏi ngắn ngủi, vô căn cứ của Vân Vân:
“Tôi hiểu rồi. Mời em về chỗ ngồi, người tiếp theo.”
Cô Trịnh cũng bắt đầu gọi tên nhân chứng thứ hai: Thanh Vy.
Ban đầu có vẻ cô ấy còn lưỡng lự, nhưng rất nhanh đã quả quyết đứng về phe chúng tôi, phần đuôi tóc ánh tím nhàn nhạt của cô ánh lên dưới vầng dương lạnh lẽo tưới khắp không gian vào thời khắc cô dõng dạc cất tiếng:
“Người đã chỉ cho ta cách sống sót tuyệt đối không thể là con quỷ dữ phản bội chúng ta. Đó là niềm tin cũng như bằng chứng của em.”
Khi kết thúc câu nói, cô ấy còn không quên nở một nụ cười dịu dàng trước mắt ba người ngồi sau chiếc bàn gỗ kia cùng Tịnh Y - một nụ cười như muốn nói: Tịnh Y, em tin chị. Sau đó không đợi tiếng búa gỗ của chú Trương mà đã nhanh chóng rời đi.
Để lại một mảng ấm áp trong tim tôi, à không, còn có cả những con người luôn tin tưởng Tịnh Y nữa… Và trong đáy mắt Dương Tịnh Y, có lẽ chỉ là tưởng tượng của riêng tôi thôi… Nhưng rõ ràng, nó nhu hòa hơn hẳn sự trống rỗng băng giá ban nãy. Đây… liệu có phải là một chuyển biến tốt của câu chuyện?
Hay chỉ là khoảnh khắc ngộ nhận trong tia hi vọng nhỏ nhoi của tôi? Còn sự thật chỉ là đang mang sự mâu thuẫn giữa hai phe hiện đang phân hóa trong thâm tâm mỗi người đi đến đỉnh điểm?
Tôi cũng không rõ nữa, chỉ biết mang dòng suy tư này giấu vào sâu trong đáy tim trong khi quan sát diễn biến sự việc mà thôi.
Sau một đợt xì xầm nhỏ, mọi người lại ổn định như trước khi cô Trịnh gọi tên nhân chứng thứ ba: Thanh Kiều. Cô ấy ở phe chống đối Tịnh Y. Bằng câu nói mang đậm tính dị đoan cùng ánh mắt thù hận xen lẫn khinh miệt của mình:
“Chính ác quỷ đã sai khiến ả ta làm điều đó. Bản năng khát máu của ả đã chiến thắng chính ả!”
Cô ấy đã khẳng định điều đó.
Tuy nhiên, vẫn không có bằng chứng xác thực… Dị đoan, chỉ là dị đoan mà thôi…
Mọi chuyện vẫn cứ thế tiếp diễn, mọi người lần lượt cho ra những câu trả lời khác nhau trước cùng một câu hỏi khô khốc như cái máy lặp đi lặp lại của chú Trương, hết người này đến người khác, có người tin vào bóng dáng băng lãnh của Tịnh Y, cũng có kẻ nhất quyết không muốn tin cô, nhất quyết muốn loại trừ cô ra khỏi thế gian này…
Tôi lắng nghe từng câu trả lời khác nhau, chứng kiến nhiều gương mặt khác nhau, có vẻ đờ đẫn của chị Ánh Nguyệt, cũng có vẻ điềm tĩnh lạ thường của An Vũ cùng nụ cười đông cứng trên môi An Nhiên... Nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn không ai có được bằng chứng xác đáng… Trong khi cô Trịnh gọi dần xuống đến tên người cuối cùng, tôi chỉ có thể siết chặt tay đến nhăn cả gấu váy mà lắng nghe, tuyệt nhiên không cất lời…
Phải chăng chúng tôi chỉ đang lãng phí thời gian?
Còn sự thật thì vẫn đang bị mây đen bao phủ?
…….
Giờ phút này, người đang đứng trên bục nhân chứng là Vũ Tuyết, trông cô ấy tiều tụy đi thấy rõ.
Khẽ nuốt một ngụm nước bọt, Vũ Tuyết đưa ánh mắt căng thẳng nhìn về phía Tịnh Y rồi khẽ cất giọng đều đều:
“Em nghĩ Dương Tịnh Y chính là hung thủ ạ.”
Mặc dù cảm thấy gương mặt đờ đẫn của cô có gì đó không đúng, nhưng tôi vẫn quyết định giữ im lặng chờ xem diễn biến tiếp theo.
“Tại sao em lại nghĩ như vậy?”
“...Vì đêm đó, chính mắt em đã thấy chị ta lẻn vào phòng của Thục Trân.”
Không...Thể nào!
Đôi đồng tử tôi mở to hết mức...
Không gian tĩnh mịch phút chốc bị phá vỡ, những tiếng xì xầm bàn tán bỗng chốc vây lấy tôi như vô vàn những con kiến bò lổm nhổm lên cơ thể tôi, ngứa ngáy khôn cùng.
Có thanh âm buộc tội rõ ràng...
“Thế thì không cần nghi ngờ gì nữa…”
“Mau kết thúc và giết ả đi!”
“Mệt mỏi quá rồi...Kết thúc đi…”
Có thanh âm ngờ vực…
“Thật vậy sao?”
“Không thể nào...”
“Sao cậu lại không nói điều đó sớm hơn?”
Có tiếng nghiến răng khe khẽ…
Nhưng tất cả đều im bặt sau ba hồi búa gỗ khô ran.
Nhổm người về phía trước, khẽ đan hai bàn tay chai sần vì năm tháng lại trước mặt, thầy hiệu phó buông giọng ôn tồn:
“Tại sao em lại có thể khẳng định rằng đó là Dương Tịnh Y?”
Ánh mắt của Tịnh Y vẫn không hề lay động, chỉ có cơn gió lạnh buốt là thương cảm âu yếm từng đường nét trên gương mặt cô… Khiến bất kỳ ai cũng ngộ nhận rằng: Bánh xe thời gian dường như không thể cuốn lấy hay vẩn đục con người băng giá, à không, vô cảm này.
“Bởi vì… Thật ra em cũng không rõ vì chỉ thấy thoáng qua, hơn nữa người đó mặc đồ đen...nên…” Giọng nói của Vũ Tuyết lộ rõ vẻ run rẩy, nhưng rất nhanh cũng chuyển sang giọng điệu mạnh mẽ chắc nịch: “Nhưng chắc chắn đó là Dương Tịnh Y, bởi vì tối đó chị ta là người duy nhất ở lại phòng y tế, và Hạ Thuần thì đang ngủ say, vậy thì trong khoảng thời gian Thục Trân bị giết, ngoài chị ta ra thì còn ai vào đây nữa chứ?”
Một lập luận mang đậm tính cá nhân và đầy sơ hở...
Nhưng mọi người đều nghiêm túc lắng nghe.
Bởi lẽ, đây là nhân chứng duy nhất đưa ra bằng chứng rõ ràng từ nãy đến giờ. Cũng có thể nói là cái phao cứu sinh suy nhất trong hoàn cảnh bế tắc này.
Thầy hiệu phó nghiêm mặt nhìn sâu vào đáy mắt cô:
“Em không thể buộc tội một người chỉ vì người đó đáng nghi. Nếu được, hãy cho mọi người biết mọi chuyện xảy ra vào đêm đó.”
Tôi có thể thấy đôi vai nhỏ nhắn của Vũ Tuyết khẽ run, nhưng rồi lại một lần nữa, cô cất giọng kiên quyết:
“Đêm đó em vì đói giữa đêm nên quyết định xuống tầng tìm thức ăn khuya… Vào khoảng hơn ba giờ sáng thì phải.” Khẽ giương mắt nhìn Tịnh Y, cô tiếp lời. “Lúc đó, em đã thấy một người trông rất giống với Dương Tịnh Y vào trong. Vì thắc mắc nên em đã tiến đến xem sao, cũng đã thử xoay nắm cửa, nhưng kết quả như mọi người thấy, cửa đã khóa kín....”
Song không đợi mọi người phản ứng, Vũ Tuyết đã quỳ sụp xuống, vội vã đưa tay ôm mặt khóc nấc lên đau đớn:
“Nếu hôm đó em không ngu muội nghĩ rằng chị ta chỉ muốn vào an ủi Thục Trân mà lờ đi… Nếu hôm đó em để tâm một chút… Thì..Hức… Thục Trân đã không phải bị chị ta giết!!”
Sau đó cô ấy còn nói thêm gì đó nữa, nhưng thực chất tai tôi như bị ù cả đi rồi. Tôi chẳng thể… Không, là tôi chẳng muốn, chẳng muốn nghe thêm bất kỳ lời buộc tội Tịnh Y một lần nào nữa!
Chị ấy không phải là loại người như vậy… Tuyệt đối không…
Tại sao mọi người lại không tin cơ chứ?
Tại sao lại dùng ánh mắt thù hằn đó nhìn vào người?
Tại sao?...
Tại sao?
Tại sao vậy chứ?
Các người nhất quyết muốn dồn Tịnh Y vào đường cùng mới chịu hay sao?
Không thể… Không thể...Tuyệt đối không thể để như vậy!
“Mấy người đừng có đùa!” Tôi hét toáng lên, khó chịu xô ghế đi đến giật phắt cái búa gỗ khỏi tay chú Trương, mặc cho bên dưới bắt đầu nhốn nháo lẫn cái nhíu mày khó chịu của cả ba người. “Dẹp quách cái phiên tòa này đi! Tôi thấy các người thực chất chỉ đang muốn buộc tội chị ấy mà thôi! Làm ơn đi… Đừng có cái gì cũng đổ lên đầu chị ấy… Đừng có…”
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng mở toang, mang bóng dáng thân quen hiện ra trước mắt tôi:
“Vu khống Tịnh Y!”
Người đó thay tôi nói nốt bốn chữ cuối, rồi mặc kệ ánh mắt phức tạp của những con người trong phòng này, mặc kệ cả Vũ Tuyết đang sững sờ đến quên cả khóc, cô vừa thở hổn hển vừa rút trong túi áo khoác ra một mảnh gương vỡ, to bằng lòng bàn tay người trưởng thành rồi nói bằng giọng đứt quãng:
“Đây… Chính là bằng chứng… Chứng minh chị ấy...vô tội…”
Thầy hiệu phó huých nhẹ vai chú Trương vừa bị kinh động đến hồn lìa khỏi xác, khiến chú ấy lập tức hoàn hồn mà ú ớ hỏi:
“Ý em… Là sao?”
“C...Chính là… cơ cấu quang ziczac.”
“Cơ cấu quang… ziczac?” Cả bọn đồng thanh khó hiểu, chỉ riêng Băng Nhi là không giấu được nét cười đắc thắng trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi.
Cơ cấu quang ziczac?
Như vậy...Nghĩa là sao?
/47
|