Rồi cái gì đến cũng phải đến, ba ngày trống rỗng cứ thế trôi qua trước mắt tôi bằng một thứ quy luật vô hình. Ngày phán xét Dương Tịnh Y, đã đến.
Tại phòng sinh hoạt.
Mọi người lục tục ngồi vào vị trí của mình, không ai bảo ai câu nào, cũng không hề tạo nên bất cứ âm thanh gì, cứ thế thản mặc nhấn chìm cả không gian vào sự thinh lặng vô hình. Gương mặt ai nấy đều tái đi thấy rõ, những quầng thâm nhàn nhạt, những tia máu mệt mỏi đã hiện rõ nơi khóe mắt, tôn lên sự vô hồn cùng lửa giận của đôi đồng tử kia. Tôi căng thẳng liếc mắt nhìn xung quanh, lồng ngực thắt chặt như bị một thứ áp lực vô hình nào đó trấn át, muốn thoát nhưng không tài nào thoát ra được.
Nơi khóe môi đỏ mọng của một ai đó, có vết cắn đau đớn dày xéo.
Trên cánh tay của ai đó khác, có vết cào bất lực hãy còn rớm máu.
Lia mắt sang nơi khác nữa, tôi thấy đôi tay ai đó đang run rẩy siết chặt gấu váy.
Một giọt mồ hôi lạnh bất giác lăn trên trán tôi trong khi lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cũng dần trở nên gấp rút hơn. Còn Băng Nhi ở bên cạnh cứ ung dung tự tại như không có chuyện gì xảy ra, cứ lơ đễnh dựa vào thành ghế, im lặng đút một tay vào trong túi áo khoác rồi khép hờ mắt nghe nhạc. Dáng vẻ như muốn tách hẳn khỏi bầu không khí ngột ngạt xung quanh, như là không bận tâm đến tôi… Và vẫn làm như không có chuyện gì sau ngày hôm đó…
Trước tấm bảng đen u ám mờ mịt, cô Trịnh, chú Trương cùng thầy hiệu phó ngồi vào chiếc bàn gỗ lớn, mắt của ai cũng thâm trầm như đã chết, không một chút cảm xúc mà lẳng lặng nhìn vào chúng tôi, chiếc áo quan tòa đen bóng ôm gọn lấy bờ vai của mỗi người. Và ở bên phải chiếc bàn gỗ, đứng sau vành móng ngựa không biết lấy từ đâu chính là kẻ bị phán xét - Dương Tịnh Y. Cô vẫn bình thản như cũ, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào chúng tôi bằng ánh mắt trong veo như nước, không hề bộc lộ ra dù chỉ là một chút sợ hãi - biểu cảm thường hấy ở những tên tội đồ chờ ngày định tội, bình tĩnh đến vô cảm, làn tóc đen nhánh rũ rượi buông dài, chạm nhẹ vào vòng eo mảnh khảnh ma mị.
Tuy nhiên, điều làm chúng tôi ngạc nhiên không phải những thứ đó, mà chính là chiếc búa phán xét bằng gỗ đã xỉn màu nằm gọn trong tay chú Trương, hay đúng hơn ông chính là người quyết định sau cùng.
Khi thấy búa phán xét nằm trong tay chú Trương, Băng Nhi liền nhíu mày khó chịu ra mặt, nhưng sau đó lại cố nén sự khó chịu kia mà tiếp tục nghe nhạc. Tôi cũng không hiểu sao cô lại khó chịu, nhưng cũng chỉ biết tự vấn bản thân mà thôi.
Nhưng bỗng có một cánh tay giơ lên, mọi người không ai bảo ai liền đổ dồn ánh mắt về phía đó. Còn cô Trịnh chỉ hơi nhíu mày khó hiểu, sau đó liền cất lời:
“An Vũ, em có ý kiến gì?”
An Vũ đứng dậy, bình tĩnh nhìn về phía chú Trương:
“Thưa cô, em muốn biết vì sao chú Trương lại được chọn làm người phán xét. Mong cô hãy giải đáp giúp em.”
Dường như đã lường trước được câu hỏi này, cô Trịnh ngay lập tức mỉm cười đáp trả:
“Trong chuyện này tất cả chúng ta đều là người trong cuộc. Vậy nên để phiên tòa hôm nay có thể diễn ra một cách công bằng nhất thì dĩ nhiên người phán xét phải là một người bình thường, không can hệ gì đến chuyện này như chúc Trương đây.” Sau đó lại nghiêm mặt nhìn vào mắt An Vũ: “Em còn ý kiến gì không?”
Nghe đến đây, An Vũ có vẻ vẫn chưa hài lòng với câu trả lời đó cho lắm, nhưng vừa định mở miệng hỏi thì An Nhiên ở bên cạnh bỗng mỉm cười, kéo kéo tay khiến em ấy đành tạm chấp nhận câu trả lời đó, ngoan ngoãn ngồi xuống. Sau đó tay lại như cũ đan vào tay An Nhiên, giữ chặt lấy không rời.
Vài giây sau khi An Vũ ngồi xuống, thầy hiệu phó liền đão mắt một lượt khắp phòng:
“Còn ai có ý kiến gì không?”
“...” Mọi người im lặng thay cho câu trả lời.
“Tốt, vậy thì phiên tòa phán xét em Dương Tịnh Y, lớp 12A1 bắt đầu.”
Thầy điềm tĩnh nói rồi huých nhẹ vai chú Trương vốn ngơ ngác nãy giờ, khiến chú ấy giật nảy mình mà vội gõ búa lên miếng gỗ đỡ.
Tiếng gõ đầu tiên khô khốc vang lên. Kim giây cũng vừa nhích sang số 12.
9:00 am, phiên tòa chính thức bắt đầu!
Người gọi tên các nhân chứng là cô Trịnh.
Nhân chứng thứ nhất: Vân Vân.
Sau khi cô Trịnh gọi tên, Vân Vân liền đứng dậy đi về phía ba người họ, đứng cách chiếc bàn gỗ khoảng năm, sáu bước chân, vừa điềm tĩnh lại vừa tỏ vẻ sợ sệt liếc mắt sang Tịnh Y, rồi lại bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho run bắn, chỉ biết hơi cúi đầu nghe câu hỏi của quan tòa tạm thời - chú Trương.
Nhưng có lẽ ông vì lần đầu tiên được chọn làm quan tòa nên cứ luống cuống, ấp a ấp úng mãi, đến mức lâu thật lâu vẫn chưa hỏi được một câu ra hồn, khiến vốn Băng Nhi đang nén đi sự khó chịu mà nghe nhạc bên cạnh tôi cũng không chịu được mà tháo headphone ra, cất giọng cáu gắt:
“Này lão khọm, ông rốt cuộc có biết cách tra hỏi nhân chứng không vậy?”
Tiêu rồi...
Tôi liền kéo kéo tay cô theo phản xạ, miệng lí nhí: “Băng Nhi… Cậu không được thất kính với người lớn…”
Hai chữ “như vậy” còn chưa kịp thoát khỏi miệng tôi, đã thấy chú Trương cúi gằm mặt, đôi mày đen dày nhíu chặt lại còn thầy hiệu phó thì nổi giận, nói:
“Trần Băng Nhi, ở đây chưa đến lượt em nói! Mau im miệng!”
Hình như ba ngày nay đã có quá nhiều áp lực, lại thêm câu nói vô phép của cô nên thầy hiệu phó đã không nhịn được mà gắt gỏng thấy rõ.
“Geez.” Băng Nhi khó chịu gạt tay tôi ra, đứng bật dậy. “Có quan tòa nào vô dụng như ông ta không? Cả nửa ngày trời mà vẫn chưa hỏi được một câu trọn vẹn. Cứ thế này mãi thì biết bao giờ mới kết thúc đây?”
Ánh mắt cô hiện rõ lửa giận, giống như là muốn xông lên quẳng chú Trương sang một bên để làm quan tòa, nhằm mau chóng kết thúc cái phiền tòa phiền phức này vậy.
“Em mau ngồi xuống cho tôi!” Cô Trịnh xen vào.
“Người như ông ta làm sao có tư cách phán xét Tịnh Y chứ? Ông ta chẳng đáng tin tí nào.”
“Cô…” Chú Trương rốt cuộc cũng không chịu được mà đứng bật dậy, run run chỉ ngón trỏ về phía Băng Nhi, tức giận quát: “Rốt cuộc rác rưởi cũng chỉ là rác rưởi mà thôi! Chả hiểu sao hiệu trưởng lại tha đứa bất trị như cô về đây nữa!”
“Chú Trương!” Nhận thấy ông đã quá lời, cô Trịnh liền cất tiếng nhắc nhở, khiến chú Trương thoáng bối rối vì mình quá lời, nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ, nghiêm mặt nhìn cô.
Rác… Rác rưởi? Đứa bất trị?
Tôi nhíu mày nhìn sang phía Băng Nhi, còn mọi người thì vừa nghe xong câu đó, ai nấy đều trưng ra ánh mắt phức tạp thấy rõ, có người còn hơi mím môi run rẩy. Ngay cả Tịnh Y trên kia cũng không giấu được sự dao động trong đáy mắt.
Duy chỉ có tôi là ngơ ngác không biết gì…
Vậy… Vậy là sao?
Nhưng còn chưa đợi con ngốc như tôi thắc mắc, Băng Nhi đã điên tiết lao về phía ba người họ như một con hổ dữ xổng chuồng.
“Ông dám nói tôi là rác rưởi? Vậy thì tôi rác rưởi cho ông xem!”
Nhận thấy sự bất thường của Băng Nhi, tôi thậm chí còn chưa kịp nghĩ gì đã lao nhanh ra, ôm cứng lấy cô từ phía sau, hét lên:
“Tớ không biết chuyện quái gì đang diễn ra nhưng cậu thôi đi Băng Nhi! Đừng gây sự nữa…”
Băng Nhi thoáng bất ngờ bởi cái ôm bất chợt của tôi, xong lại gắt:
“Không liên quan đến cậu!” Vừa nói, cố vừa cố gắng giãy khỏi tôi. “Buông ra!”
“Cậu thôi đi… Mà…” Tôi ôm siết lấy eo cô hơn.
Nhưng đứa yếu ớt như tôi sao có thể giữ cô được? Vậy nên rất nhanh đã bị cô đẩy ra, lưng va mạnh vào thành bàn, đau rát…
Còn chú Trương thì đã trốn ra sau lưng thầy hiệu phó tự bao giờ, nhưng vẫn không quên rống lên:
“R... Rác rưởi! Đừng có đến đây!”
“Băng Nhi!” Tôi mặc kệ chú Trương lẫn cái lưng đau rát, cố gắng gọi tên cô.
Đây không phải là Trần Băng Nhi dịu dàng mà tôi biết, không phải là người luôn cố gắng cứu sống tôi khỏi lũ zombie! Mà chính là một con quỷ dữ dễ dàng bị người khác khiêu khích! Tôi biết Băng Nhi của tôi chắc chắn không phải là người dễ nổi giận như vậy. Chắc chắn đây không phải là cô ấy! Vậy nên tôi phải mang cô trở về!
Tuy nhiên, người muốn Băng Nhi trở lại như cũ không phải chỉ riêng tôi, mà còn có… Hân Hân.
Bởi lẽ cô đã... gọi tên Băng Nhi cùng lúc với tôi!
Trong lúc tôi vẫn đang khó hiểu, Hân Hân đã chạy thật nhanh đến, kịp thời cầm lấy cánh tay đang giơ lên của Băng Nhi, sau đó dùng hết sức kéo cô xoay mặt đối diện mình rồi không do dự tát mạnh vào gò má trắng hồng đẹp như thủy tinh của cô.
Tiếng “chát” khô khốc vang lên, kéo đôi đồng tử của tôi mở to, mọi người ai nấy cũng đều không tránh khỏi ngỡ ngàng, kể cả người bị tát là Băng Nhi. Tuy nhiên Tịnh Y vẫn như cũ, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía đó...
Triệu Hân Hân! Sao cô… dám…
“Trần Băng Nhi, cậu là đồ thất hứa!” Hân Hân yếu ớt gắt lên, rất nhanh cũng đã bật khóc…
“...” Băng Nhi lau đi tia máu bé tí đọng trên khóe môi, tuy nhiên chỉ im lặng không đáp…
“Cậu rũ bỏ tớ vì tớ có lỗi, vì tới đã phản bội cậu! Cậu căm ghét và kinh tởm tớ… Hành hạ tớ… Như vậy cũng được thôi… Nhưng cậu tuyệt đối không được thất hứa!” Nói rồi Hân Hân chợt ôm lấy Băng Nhi trước mắt tôi mặc cho nước mắt đã tạo nên vệt đen dài trên gương mặt, run rẩy nói. “Cậu đã hứa là sẽ không đánh nhau nữa, sẽ không quan tâm người khác nói gì về mình nữa mà. Chẳng lẽ bây giờ chỉ vì một kẻ không đáng mà ngay cả lời hứa duy nhất còn sót lại của chúng ta… Cậu cũng tàn nhẫn phá nát?...”
Tất cả những lời đó, từng lời từng lời cứ thế mà đi vào tai Băng Nhi, khiến cô bỗng chốc ngây người còn lòng tôi thì dâng lên một cảm giác khó tả, ngực thì nhói nhưng cơ thể thì chỉ muốn đứng đực ra đó.
Thời gian cứ thế trôi đi…
Một lúc lâu sau, cô mới hít một hơi thật sâu rồi đẩy Hân Hân ra, hướng mắt về phía cô Trịnh vẫn đang trầm ngâm nãy giờ, xong lại cất giọng lơ đễnh như thể chuyện khi nãy chỉ là một giấc mơ hoang đường:
“Em muốn tìm thêm bằng chứng chứng minh Dương Tịnh Y vô tội, phiền cô chuyển tên em xuống cuối danh sách.” Xong lại nhìn chăm chăm vào đôi mắt mỏng như sợi chỉ của chú Trương. “Em sẽ quay lại sau giờ giải lao.”
Nói rồi cô nhìn lướt qua giọt nước mắt của Hân Hân bằng ánh mắt phức tạp, đôi môi đỏ mọng, mềm mại tựa cánh hoa cũng khẽ mấp máy những câu từ tưởng như vô âm, vì kẻ đứng một bên như tôi chắc chắn không thể nghe thấy, dù có cố gắng thế nào…
Sau đó, mắt cô lưu lại trên người tôi đúng một giây..
Rồi lẳng lặng rời đi.
Lúc này cô Trịnh mới nói với theo:
“Trần Băng Nhi, em không được phép ra khỏi đây khi phiên tòa chưa kết thúc!”
“...” Cô không đáp mà chỉ đút hai tay vào túi áo khoác mà tiếp tục đi, để mặc cái bóng xám đen u uất của mình trải dài trên sàn.
“Băng Nhi! Băng Nhi! Em không quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến với Dương Tịnh Y sao?”
Cô Trịnh không cam tâm để Băng Nhi đi, liền hướng bờ vai mềm mại của cô nói với theo.
Cô ngưng lại khi mũi giày đã chạm đến cửa, vẫn không buồn quay lại mà chỉ cất giọng nhàn nhạt:
“Em sẽ không bỏ lỡ...” Khẽ quay đầu lại, nhếch môi cười: “Giây phút KẺ TẦM THƯỜNG phán xét một người phi thường đâu.”
Và khuất bóng ngay sau đó…
“... Đồ rác rưởi.” Khi Băng Nhi đi mất, chú Trương mới đứng thẳng người dậy, chỉnh lại áo ngay ngắn rồi mới ngồi xuống.
Tôi không quan tâm ba chữ đó, chỉ thừ người ra nhìn về phía cửa với hàng ngàn cảm xúc đan xen trong lòng… Sao chú Trương - người luôn luôn tươi cười, dễ chịu lại có thể nói ra những lời hèn hạ như vậy với Băng Nhi? Vì sao Băng Nhi - người luôn dịu dàng, tốt với ấtt cả mọi người, người làm cho tim tôi đập lệch nhịp bởi nụ hôn hôm đó lại có thể nổi nóng đến mức muốn đánh người như vậy? Rác rưởi là sao? Kẻ bất trị là gì? Lại còn lời hứa với Hân Hân nữa?
Sao… Sao… Sao tôi lại chẳng biết cái quái gì thế này?
Tự nhận là thích Băng Nhi nhưng ốt cuộc tôi hiểu gì về cô ấy chứ? Tự nhận Băng Nhi là của mình nhưng tôi có từng nghĩ cho cô ấy không?
…
CHƯA TỪNG!
Ngay cả việc cô chưa từng đặt chân vào lớp 11B2 hay nhắc đến chú Trương tôi cũng không hề biết!
Ngay cả việc cô ấy từng đánh nhau và bị gọi là “rác rưởi” tôi cũng… Không biết…
Rốt cuộc… Tôi… Biết gì về người đây?
Không gì cả…
…
Tiếng búa gỗ vang lên giữa không gian u tịch, cắt đứt chuỗi suy nghĩ không đâu vào đâu của tôi, kế đó là cái giọng ồm ồm của chú Trương:
“Diệp Gia Ái, Triệu Hân Hân, hai đứa mau về chỗ, chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ!”
“...” Tôi lia mắt sang Hân Hân, sau đó cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ trở về vị trí của mình.
Bên cạnh tôi xuất hiện một chỗ trống…
Ở trên kia, đáy mắt Tịnh Y lại trở về với vẻ lãnh tàn thường trực, cô đã không nói gì khi Băng Nhi đột nhiên nổi nóng, có lẽ vì cô biết hoặc là tôi, hoặc là Hân Hân nhất định sẽ cản cô lại… Có lẽ vậy…
Và rồi trong ánh mắt phức tạp có, sợ sệt có, căm ghét có của chúng tôi, phiên tòa một lần nữa bắt đầu.
Vân Vân khi được gọi tên lần thứ hai mới hoàn hồn, vội trở lại vị trí. Lần này có vẻ đã được thầy hiệu phó nhắc sơ nên chú Trương không còn lắp bắp nữa mà nghiêm giọng hẳn, cũng không quên hắng giọng ra uy:
“Ngô Vân, xin hãy lắng nghe thật kỹ câu hỏi của tôi. Cô có nghĩ Dương Tịnh Y chính là hung thủ đã sát hại Trương Kiều Lam và Hoàng Thục Trân không?”
Vân Vân lia ánh mắt giận dữ sang Tịnh Y, xong liền quả quyết:
“Có ạ!”
Tại phòng sinh hoạt.
Mọi người lục tục ngồi vào vị trí của mình, không ai bảo ai câu nào, cũng không hề tạo nên bất cứ âm thanh gì, cứ thế thản mặc nhấn chìm cả không gian vào sự thinh lặng vô hình. Gương mặt ai nấy đều tái đi thấy rõ, những quầng thâm nhàn nhạt, những tia máu mệt mỏi đã hiện rõ nơi khóe mắt, tôn lên sự vô hồn cùng lửa giận của đôi đồng tử kia. Tôi căng thẳng liếc mắt nhìn xung quanh, lồng ngực thắt chặt như bị một thứ áp lực vô hình nào đó trấn át, muốn thoát nhưng không tài nào thoát ra được.
Nơi khóe môi đỏ mọng của một ai đó, có vết cắn đau đớn dày xéo.
Trên cánh tay của ai đó khác, có vết cào bất lực hãy còn rớm máu.
Lia mắt sang nơi khác nữa, tôi thấy đôi tay ai đó đang run rẩy siết chặt gấu váy.
Một giọt mồ hôi lạnh bất giác lăn trên trán tôi trong khi lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cũng dần trở nên gấp rút hơn. Còn Băng Nhi ở bên cạnh cứ ung dung tự tại như không có chuyện gì xảy ra, cứ lơ đễnh dựa vào thành ghế, im lặng đút một tay vào trong túi áo khoác rồi khép hờ mắt nghe nhạc. Dáng vẻ như muốn tách hẳn khỏi bầu không khí ngột ngạt xung quanh, như là không bận tâm đến tôi… Và vẫn làm như không có chuyện gì sau ngày hôm đó…
Trước tấm bảng đen u ám mờ mịt, cô Trịnh, chú Trương cùng thầy hiệu phó ngồi vào chiếc bàn gỗ lớn, mắt của ai cũng thâm trầm như đã chết, không một chút cảm xúc mà lẳng lặng nhìn vào chúng tôi, chiếc áo quan tòa đen bóng ôm gọn lấy bờ vai của mỗi người. Và ở bên phải chiếc bàn gỗ, đứng sau vành móng ngựa không biết lấy từ đâu chính là kẻ bị phán xét - Dương Tịnh Y. Cô vẫn bình thản như cũ, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào chúng tôi bằng ánh mắt trong veo như nước, không hề bộc lộ ra dù chỉ là một chút sợ hãi - biểu cảm thường hấy ở những tên tội đồ chờ ngày định tội, bình tĩnh đến vô cảm, làn tóc đen nhánh rũ rượi buông dài, chạm nhẹ vào vòng eo mảnh khảnh ma mị.
Tuy nhiên, điều làm chúng tôi ngạc nhiên không phải những thứ đó, mà chính là chiếc búa phán xét bằng gỗ đã xỉn màu nằm gọn trong tay chú Trương, hay đúng hơn ông chính là người quyết định sau cùng.
Khi thấy búa phán xét nằm trong tay chú Trương, Băng Nhi liền nhíu mày khó chịu ra mặt, nhưng sau đó lại cố nén sự khó chịu kia mà tiếp tục nghe nhạc. Tôi cũng không hiểu sao cô lại khó chịu, nhưng cũng chỉ biết tự vấn bản thân mà thôi.
Nhưng bỗng có một cánh tay giơ lên, mọi người không ai bảo ai liền đổ dồn ánh mắt về phía đó. Còn cô Trịnh chỉ hơi nhíu mày khó hiểu, sau đó liền cất lời:
“An Vũ, em có ý kiến gì?”
An Vũ đứng dậy, bình tĩnh nhìn về phía chú Trương:
“Thưa cô, em muốn biết vì sao chú Trương lại được chọn làm người phán xét. Mong cô hãy giải đáp giúp em.”
Dường như đã lường trước được câu hỏi này, cô Trịnh ngay lập tức mỉm cười đáp trả:
“Trong chuyện này tất cả chúng ta đều là người trong cuộc. Vậy nên để phiên tòa hôm nay có thể diễn ra một cách công bằng nhất thì dĩ nhiên người phán xét phải là một người bình thường, không can hệ gì đến chuyện này như chúc Trương đây.” Sau đó lại nghiêm mặt nhìn vào mắt An Vũ: “Em còn ý kiến gì không?”
Nghe đến đây, An Vũ có vẻ vẫn chưa hài lòng với câu trả lời đó cho lắm, nhưng vừa định mở miệng hỏi thì An Nhiên ở bên cạnh bỗng mỉm cười, kéo kéo tay khiến em ấy đành tạm chấp nhận câu trả lời đó, ngoan ngoãn ngồi xuống. Sau đó tay lại như cũ đan vào tay An Nhiên, giữ chặt lấy không rời.
Vài giây sau khi An Vũ ngồi xuống, thầy hiệu phó liền đão mắt một lượt khắp phòng:
“Còn ai có ý kiến gì không?”
“...” Mọi người im lặng thay cho câu trả lời.
“Tốt, vậy thì phiên tòa phán xét em Dương Tịnh Y, lớp 12A1 bắt đầu.”
Thầy điềm tĩnh nói rồi huých nhẹ vai chú Trương vốn ngơ ngác nãy giờ, khiến chú ấy giật nảy mình mà vội gõ búa lên miếng gỗ đỡ.
Tiếng gõ đầu tiên khô khốc vang lên. Kim giây cũng vừa nhích sang số 12.
9:00 am, phiên tòa chính thức bắt đầu!
Người gọi tên các nhân chứng là cô Trịnh.
Nhân chứng thứ nhất: Vân Vân.
Sau khi cô Trịnh gọi tên, Vân Vân liền đứng dậy đi về phía ba người họ, đứng cách chiếc bàn gỗ khoảng năm, sáu bước chân, vừa điềm tĩnh lại vừa tỏ vẻ sợ sệt liếc mắt sang Tịnh Y, rồi lại bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm cho run bắn, chỉ biết hơi cúi đầu nghe câu hỏi của quan tòa tạm thời - chú Trương.
Nhưng có lẽ ông vì lần đầu tiên được chọn làm quan tòa nên cứ luống cuống, ấp a ấp úng mãi, đến mức lâu thật lâu vẫn chưa hỏi được một câu ra hồn, khiến vốn Băng Nhi đang nén đi sự khó chịu mà nghe nhạc bên cạnh tôi cũng không chịu được mà tháo headphone ra, cất giọng cáu gắt:
“Này lão khọm, ông rốt cuộc có biết cách tra hỏi nhân chứng không vậy?”
Tiêu rồi...
Tôi liền kéo kéo tay cô theo phản xạ, miệng lí nhí: “Băng Nhi… Cậu không được thất kính với người lớn…”
Hai chữ “như vậy” còn chưa kịp thoát khỏi miệng tôi, đã thấy chú Trương cúi gằm mặt, đôi mày đen dày nhíu chặt lại còn thầy hiệu phó thì nổi giận, nói:
“Trần Băng Nhi, ở đây chưa đến lượt em nói! Mau im miệng!”
Hình như ba ngày nay đã có quá nhiều áp lực, lại thêm câu nói vô phép của cô nên thầy hiệu phó đã không nhịn được mà gắt gỏng thấy rõ.
“Geez.” Băng Nhi khó chịu gạt tay tôi ra, đứng bật dậy. “Có quan tòa nào vô dụng như ông ta không? Cả nửa ngày trời mà vẫn chưa hỏi được một câu trọn vẹn. Cứ thế này mãi thì biết bao giờ mới kết thúc đây?”
Ánh mắt cô hiện rõ lửa giận, giống như là muốn xông lên quẳng chú Trương sang một bên để làm quan tòa, nhằm mau chóng kết thúc cái phiền tòa phiền phức này vậy.
“Em mau ngồi xuống cho tôi!” Cô Trịnh xen vào.
“Người như ông ta làm sao có tư cách phán xét Tịnh Y chứ? Ông ta chẳng đáng tin tí nào.”
“Cô…” Chú Trương rốt cuộc cũng không chịu được mà đứng bật dậy, run run chỉ ngón trỏ về phía Băng Nhi, tức giận quát: “Rốt cuộc rác rưởi cũng chỉ là rác rưởi mà thôi! Chả hiểu sao hiệu trưởng lại tha đứa bất trị như cô về đây nữa!”
“Chú Trương!” Nhận thấy ông đã quá lời, cô Trịnh liền cất tiếng nhắc nhở, khiến chú Trương thoáng bối rối vì mình quá lời, nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ, nghiêm mặt nhìn cô.
Rác… Rác rưởi? Đứa bất trị?
Tôi nhíu mày nhìn sang phía Băng Nhi, còn mọi người thì vừa nghe xong câu đó, ai nấy đều trưng ra ánh mắt phức tạp thấy rõ, có người còn hơi mím môi run rẩy. Ngay cả Tịnh Y trên kia cũng không giấu được sự dao động trong đáy mắt.
Duy chỉ có tôi là ngơ ngác không biết gì…
Vậy… Vậy là sao?
Nhưng còn chưa đợi con ngốc như tôi thắc mắc, Băng Nhi đã điên tiết lao về phía ba người họ như một con hổ dữ xổng chuồng.
“Ông dám nói tôi là rác rưởi? Vậy thì tôi rác rưởi cho ông xem!”
Nhận thấy sự bất thường của Băng Nhi, tôi thậm chí còn chưa kịp nghĩ gì đã lao nhanh ra, ôm cứng lấy cô từ phía sau, hét lên:
“Tớ không biết chuyện quái gì đang diễn ra nhưng cậu thôi đi Băng Nhi! Đừng gây sự nữa…”
Băng Nhi thoáng bất ngờ bởi cái ôm bất chợt của tôi, xong lại gắt:
“Không liên quan đến cậu!” Vừa nói, cố vừa cố gắng giãy khỏi tôi. “Buông ra!”
“Cậu thôi đi… Mà…” Tôi ôm siết lấy eo cô hơn.
Nhưng đứa yếu ớt như tôi sao có thể giữ cô được? Vậy nên rất nhanh đã bị cô đẩy ra, lưng va mạnh vào thành bàn, đau rát…
Còn chú Trương thì đã trốn ra sau lưng thầy hiệu phó tự bao giờ, nhưng vẫn không quên rống lên:
“R... Rác rưởi! Đừng có đến đây!”
“Băng Nhi!” Tôi mặc kệ chú Trương lẫn cái lưng đau rát, cố gắng gọi tên cô.
Đây không phải là Trần Băng Nhi dịu dàng mà tôi biết, không phải là người luôn cố gắng cứu sống tôi khỏi lũ zombie! Mà chính là một con quỷ dữ dễ dàng bị người khác khiêu khích! Tôi biết Băng Nhi của tôi chắc chắn không phải là người dễ nổi giận như vậy. Chắc chắn đây không phải là cô ấy! Vậy nên tôi phải mang cô trở về!
Tuy nhiên, người muốn Băng Nhi trở lại như cũ không phải chỉ riêng tôi, mà còn có… Hân Hân.
Bởi lẽ cô đã... gọi tên Băng Nhi cùng lúc với tôi!
Trong lúc tôi vẫn đang khó hiểu, Hân Hân đã chạy thật nhanh đến, kịp thời cầm lấy cánh tay đang giơ lên của Băng Nhi, sau đó dùng hết sức kéo cô xoay mặt đối diện mình rồi không do dự tát mạnh vào gò má trắng hồng đẹp như thủy tinh của cô.
Tiếng “chát” khô khốc vang lên, kéo đôi đồng tử của tôi mở to, mọi người ai nấy cũng đều không tránh khỏi ngỡ ngàng, kể cả người bị tát là Băng Nhi. Tuy nhiên Tịnh Y vẫn như cũ, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía đó...
Triệu Hân Hân! Sao cô… dám…
“Trần Băng Nhi, cậu là đồ thất hứa!” Hân Hân yếu ớt gắt lên, rất nhanh cũng đã bật khóc…
“...” Băng Nhi lau đi tia máu bé tí đọng trên khóe môi, tuy nhiên chỉ im lặng không đáp…
“Cậu rũ bỏ tớ vì tớ có lỗi, vì tới đã phản bội cậu! Cậu căm ghét và kinh tởm tớ… Hành hạ tớ… Như vậy cũng được thôi… Nhưng cậu tuyệt đối không được thất hứa!” Nói rồi Hân Hân chợt ôm lấy Băng Nhi trước mắt tôi mặc cho nước mắt đã tạo nên vệt đen dài trên gương mặt, run rẩy nói. “Cậu đã hứa là sẽ không đánh nhau nữa, sẽ không quan tâm người khác nói gì về mình nữa mà. Chẳng lẽ bây giờ chỉ vì một kẻ không đáng mà ngay cả lời hứa duy nhất còn sót lại của chúng ta… Cậu cũng tàn nhẫn phá nát?...”
Tất cả những lời đó, từng lời từng lời cứ thế mà đi vào tai Băng Nhi, khiến cô bỗng chốc ngây người còn lòng tôi thì dâng lên một cảm giác khó tả, ngực thì nhói nhưng cơ thể thì chỉ muốn đứng đực ra đó.
Thời gian cứ thế trôi đi…
Một lúc lâu sau, cô mới hít một hơi thật sâu rồi đẩy Hân Hân ra, hướng mắt về phía cô Trịnh vẫn đang trầm ngâm nãy giờ, xong lại cất giọng lơ đễnh như thể chuyện khi nãy chỉ là một giấc mơ hoang đường:
“Em muốn tìm thêm bằng chứng chứng minh Dương Tịnh Y vô tội, phiền cô chuyển tên em xuống cuối danh sách.” Xong lại nhìn chăm chăm vào đôi mắt mỏng như sợi chỉ của chú Trương. “Em sẽ quay lại sau giờ giải lao.”
Nói rồi cô nhìn lướt qua giọt nước mắt của Hân Hân bằng ánh mắt phức tạp, đôi môi đỏ mọng, mềm mại tựa cánh hoa cũng khẽ mấp máy những câu từ tưởng như vô âm, vì kẻ đứng một bên như tôi chắc chắn không thể nghe thấy, dù có cố gắng thế nào…
Sau đó, mắt cô lưu lại trên người tôi đúng một giây..
Rồi lẳng lặng rời đi.
Lúc này cô Trịnh mới nói với theo:
“Trần Băng Nhi, em không được phép ra khỏi đây khi phiên tòa chưa kết thúc!”
“...” Cô không đáp mà chỉ đút hai tay vào túi áo khoác mà tiếp tục đi, để mặc cái bóng xám đen u uất của mình trải dài trên sàn.
“Băng Nhi! Băng Nhi! Em không quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến với Dương Tịnh Y sao?”
Cô Trịnh không cam tâm để Băng Nhi đi, liền hướng bờ vai mềm mại của cô nói với theo.
Cô ngưng lại khi mũi giày đã chạm đến cửa, vẫn không buồn quay lại mà chỉ cất giọng nhàn nhạt:
“Em sẽ không bỏ lỡ...” Khẽ quay đầu lại, nhếch môi cười: “Giây phút KẺ TẦM THƯỜNG phán xét một người phi thường đâu.”
Và khuất bóng ngay sau đó…
“... Đồ rác rưởi.” Khi Băng Nhi đi mất, chú Trương mới đứng thẳng người dậy, chỉnh lại áo ngay ngắn rồi mới ngồi xuống.
Tôi không quan tâm ba chữ đó, chỉ thừ người ra nhìn về phía cửa với hàng ngàn cảm xúc đan xen trong lòng… Sao chú Trương - người luôn luôn tươi cười, dễ chịu lại có thể nói ra những lời hèn hạ như vậy với Băng Nhi? Vì sao Băng Nhi - người luôn dịu dàng, tốt với ấtt cả mọi người, người làm cho tim tôi đập lệch nhịp bởi nụ hôn hôm đó lại có thể nổi nóng đến mức muốn đánh người như vậy? Rác rưởi là sao? Kẻ bất trị là gì? Lại còn lời hứa với Hân Hân nữa?
Sao… Sao… Sao tôi lại chẳng biết cái quái gì thế này?
Tự nhận là thích Băng Nhi nhưng ốt cuộc tôi hiểu gì về cô ấy chứ? Tự nhận Băng Nhi là của mình nhưng tôi có từng nghĩ cho cô ấy không?
…
CHƯA TỪNG!
Ngay cả việc cô chưa từng đặt chân vào lớp 11B2 hay nhắc đến chú Trương tôi cũng không hề biết!
Ngay cả việc cô ấy từng đánh nhau và bị gọi là “rác rưởi” tôi cũng… Không biết…
Rốt cuộc… Tôi… Biết gì về người đây?
Không gì cả…
…
Tiếng búa gỗ vang lên giữa không gian u tịch, cắt đứt chuỗi suy nghĩ không đâu vào đâu của tôi, kế đó là cái giọng ồm ồm của chú Trương:
“Diệp Gia Ái, Triệu Hân Hân, hai đứa mau về chỗ, chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ!”
“...” Tôi lia mắt sang Hân Hân, sau đó cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ trở về vị trí của mình.
Bên cạnh tôi xuất hiện một chỗ trống…
Ở trên kia, đáy mắt Tịnh Y lại trở về với vẻ lãnh tàn thường trực, cô đã không nói gì khi Băng Nhi đột nhiên nổi nóng, có lẽ vì cô biết hoặc là tôi, hoặc là Hân Hân nhất định sẽ cản cô lại… Có lẽ vậy…
Và rồi trong ánh mắt phức tạp có, sợ sệt có, căm ghét có của chúng tôi, phiên tòa một lần nữa bắt đầu.
Vân Vân khi được gọi tên lần thứ hai mới hoàn hồn, vội trở lại vị trí. Lần này có vẻ đã được thầy hiệu phó nhắc sơ nên chú Trương không còn lắp bắp nữa mà nghiêm giọng hẳn, cũng không quên hắng giọng ra uy:
“Ngô Vân, xin hãy lắng nghe thật kỹ câu hỏi của tôi. Cô có nghĩ Dương Tịnh Y chính là hung thủ đã sát hại Trương Kiều Lam và Hoàng Thục Trân không?”
Vân Vân lia ánh mắt giận dữ sang Tịnh Y, xong liền quả quyết:
“Có ạ!”
/47
|