Tôi nhìn chăm chăm vào mảnh gương vỡ đang lóe ánh bạc trong tay Băng Nhi, nó là một mảnh sắc nhọn tầm khoảng một lòng bàn tay người trưởng thành, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một vật di chuyển theo đường ziczac, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể hình dung ra được điều cô ấy định nói, thế nên đành đứng yên dõi mắt về phía cô, bên tay đang cầm chiếc búa gỗ buông thỏng giữa thinh không.
Băng Nhi khẽ liếc mắt qua tôi, song lại lần lượt rút từ trong túi chiếc áo khoác rộng thình ra thêm vài mảnh gương vỡ giống như thế ra nữa, hết hai bên túi áo khoác lại đến túi của chiếc váy xếp ly đang ôm lấy eo mình, cứ thế để tiếng va chạm chát chúa của những mảnh gương bén nhọn với sàn nhà vang lên khô khốc, những mảnh vỡ va vào nhau rồi cứ thế vỡ tan tành thành từng miếng nhỏ hơn nữa khi chạm đến sàn, kéo theo ánh đỏ bé tí của vết xước trên bàn tay trắng nõn.
Mọi người không ai bảo ai đều chăm chú nhìn vào hành động của Băng Nhi bằng ánh mắt nghi ngờ xen lẫn bất an, trong khi từng mảnh gương một cứ thế rơi xuống, rơi xuống, rơi xuống…
Và đến khi mảnh gương cuối cùng va vào sàn mà vỡ đôi, nụ cười đắc thắng lại hiện rõ lên trên gương mặt lấm tấm mồ hôi của Băng Nhi:
“Chắc là mọi người sẽ ngạc nhiên lắm. Nên là tôi sẽ giải thích ngay bây giờ đây.” Cô cất giọng dõng dạc rồi lại theo thói quen cho đôi tay vẫn còn rớm máu bởi những mảnh gương vỡ vào túi áo khoác, giương đôi mắt nâu đen nhìn xuống từng gương mặt cả mọi người.
“Thật ra cơ cấu quang ziczac này cũng đơn giản như tên của nó thôi, ý nói đến ánh sáng truyền từ nơi này sang nơi khác theo hình ziczac. Và câu hỏi chính là, ta làm sao có thể điều khiển cách chùm sáng đi theo đường ziczac theo ý muốn? Chắc chắn ai cũng có thể đoán ra là nhờ vào những mảnh gương này đây. Chuyện của Thục Trân cũng thế, à không, phải tính luôn chuyện của Kiều Lam nữa, cả hai người đều bị theo dõi bởi cơ cấu quang này.” Nói đoạn, cô thong dong bước qua bãi gương vỡ, nhẹ nhàng lướt đến bên ô cửa sổ bên ngoài, khẽ mở cửa ra để làn gió ảm đạm thổi vào, nhẹ lay làn tóc mềm, đôi mắt cô đang nhìn thẳng vào hàng cây bên ngoài, không đúng, là cô đang nhìn vào vật gì đó lẫn giữa những tán lá xanh rì, một vật rất bé, nhẹ lóe thứ ánh sáng bạc nhàn nhạt, nếu nhìn thật kĩ thì đó chính là… một mảnh gương vỡ!
Trước giờ tôi hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của nó!
Tại sao lại như thế?
Cơ mà… nhiều mảnh gương đến như vậy, thì rốt cuộc cái cơ cấu quang này trải rộng đến nơi nào và tập trung lại ở đâu mới được?
Và ai đã làm nên nó? Liệu Băng Nhi có đủ bằng chứng để chứng minh người làm ra thứ đó không phải là Tịnh Y không? Mọi chuyện hình như càng ngày càng rối rồi. Haizz, thật là khó hiểu quá.
Xem ra đã đoán được mọi người cũng đã nhận ra thứ đó, Băng Nhi bèn tiếp lời:
“Bây giờ mọi người muốn tôi trả lời câu hỏi nào đây? Là cách mà Kiều Lam và Thục Trân bị giết, hay là…” Cô quay lại tựa lưng vào cửa sổ che đi tầm nhìn của mọi người, dùng ánh mắt như đang thách thức cả bóng tối vĩnh hằng nhìn vào chúng tôi. “Hung thủ của vụ án này?”
Đâu đó vang lên tiếng nói đáp lời cô:
“Tôi muốn biết cả hai.”
Là Tử Quân - người đã có ý định giết Tịnh Y vào hôm đó… Ánh tóc đỏ chói rực như máu của cô như muốn thay chủ nhân của nói nói lên ý chí kiên quyết cùng khao khát biết được sự thật của mình.
Lúc này đây như đã hoàn toàn bị cuốn vào lời nói của cô gái tóc đen đeo cái headphone xanh dương sẫm lạnh trên vai đó, mọi người đều thi nhau đáp lời cô.
“Muốn nghe.”
“Cậu nói đi.”
“Mọi người đều muốn nghe ý của cậu mà.”
“Bọn tớ muốn biết sự thật.”
“Nếu cậu cứ khăng khăng đó không phải là ả ta thì mau chứng minh cho bọn tôi nghe thử xem đi chứ.”
“Chị nói đi mà, đừng làm mọi người thêm bất an nữa.”
Bầu không khí vốn ảm đạm đến u uất giờ lại sôi nổi hơn bao giờ hết, có ánh mắt tràn đầy hi vọng của những người đứng về phía Tịnh Y, cũng có ánh mắt đầy rẫy nghi ngờ cùng phảng phất sát ý băng lãnh của những người đang muốn dồn cô vào chân tường, nhưng tất cả, tất cả những ánh mắt đó đều thể hiện một khát khao duy nhất. Và đó chính là…
Khát khao sự thật.
Cái khát khao ấy cháy bỏng, mạnh mẽ đến mức tiếng gõ búa gỗ khô khốc cùng tiếng nói yêu cầu giữ trật tự của hai giáo viên cùng một người đàn ông trên kia cũng không còn đến được tai họ nữa. Mà có lẽ, lời nói hay là phiên tòa xét án này đã không còn cần thiết cho sự thật này nữa rồi, bởi lẽ… Sự thật mà chúng tôi đang tìm kiếm.
Ở ngay kia kìa! Ngay cô gái ấy thôi…
Như thể đã nhìn thấy được điều mình muốn tìm kiếm nhất ở giữa thế giới vô âm này, Băng Nhi chỉ khẽ nở nụ cười - một nụ cười đẹp đẽ và tươi sáng hơn bao giờ hết, một nụ cười đủ để khiến chị Ánh Nguyệt phải đập đầu tức tối vì không kịp chụp lại nó sau khi vụ này kết thúc. Nụ cười đó khiến tất cả đồng loạt im lặng, trật tự như thể cơn kích động vừa nãy chưa hề xảy ra. Họ chỉ im lặng dõi theo, dõi theo và chờ đợi câu trả lời từ phía con người ấy…
Lắng nghe
Tiếng nói của người.
“Chuyện này thật ra cũng đơn giản, chỉ là chúng ta ai cũng để ý kiến cá nhân của mình ảnh hưởng đến khả năng quan sát và suy luận của mình mà thôi. Thật ra cơ cấu quang ấy đã bao trùm cả khu vực này rồi, nó được tính toán một cách vô cùng logic từ hướng sáng, góc đặt và phải đặt ở đâu trong từng căn phòng rồi, và như mọi người thấy, để tạo đường truyền cho tia sáng, những mảnh gương vỡ cũng được bố trí một cách vô cùng khoa học trên những ngọn cây đang bao bọc lấy ngôi trường của chúng ta. Để rồi nơi hợp lại của tất cả chúng là một căn phòng - căn phòng của riêng hung thủ, nơi hắn ta nắm rõ được tất cả hành động của chúng ta dù là nhỏ nhất. Đương nhiên là không thiếu phòng tắm, và cả phòng của nhóm Kiều Lam và Thục Trân nữa. Về cách thức, theo suy luận của riêng tôi thì vào tối hôm đó chính vì thấy Kiều Lam đã ra ngoài nên hắn mới thừa cơ tiến đến tấn công cô ấy từ phía sau bằng một vật cứng, như là rìu chẳng hạn.” Nói rồi cô cầm lấy cây rìu to tướng của mình, làm động tác đập vào gáy một người bằng báng rìu từ đằng sau để minh họa cho lời tái hiện của mình.
“Sau đó hắn sẽ thực hiện hành động thách thức chúng ta - chặt đứt một ngón tay của nạn nhân để chứng tỏ mình đã giết được một người. Đồng thời ngầm để lại cho ta câu hỏi bệnh hoạn: Nhanh chóng tìm ra ta đi, nếu không sẽ đến đứa thứ hai đấy. Và thật sự đã đến phiên Thục Trân - lớp trưởng chín chắn, tốt bụng và cương trực của chúng ta cũng là người yêu thương Kiều Lam nhất phải bỏ mạng. Đó là một căn phòng kín đúng không? Cô ấy đã khóa cửa nhốt mình suốt trong phòng không chịu ra ngoài sau vụ giết hụt Tịnh Y hôm đó đúng không? Và khi phát hiện cái chết của cô ấy cũng không hề có dấu hiệu cạy cửa và còn là trong phòng nữa. Như vậy thì chỉ có nghĩa là thông qua cơ cấu quang hắn đã nắm được mọi hành động của Thục Trân ở trong phòng, vì lúc ấy tâm trạng của cô ấy hoàn toàn rất hỗn loạn nên hắn không dám vội manh động như với Kiều Lam mà chỉ yên tĩnh quan sát, bởi hắn sợ Thục Trân sẽ hét lên, sợ bản thân sẽ không kịp ra tay bởi vì trước đây hắn chưa từng làm thế với người tinh thần không ổn định, sợ cô ấy sẽ làm điều gì đó mà hắn không thể đoán ra được. Thế nên ở trong căn phòng đó, hắn chuẩn bị mọi thứ và quan sát cô, đợi con người ấy vì khóc nhiều đến mệt lả mà thiếp đi, sau đó mới tiến vào ra tay thật gọn rồi mang cô ấy đi.”
“Thế thì tại sao đêm đó Dương Tịnh Y lại có thể vào phòng của Thục Trân? Chuyện đó cậu giải thích thế nào?” Là giọng của Vũ Tuyết, cô vẫn đứng sau vành móng ngựa dành cho nhân chứng, dõi đôi mắt sắc sảo về phía Băng Nhi.
“Đúng rồi, cậu giải thích thế nào đây?”
“Mọi chuyện cậu nói thật hợp lý, nhưng lỡ người làm ra tất cả mọi thứ đó là Tịnh Y thì sao?”
“Đúng vậy, cậu vẫn chưa thể hủy bỏ nghi ngờ của chúng tôi về ả ta được.”
“Sau cùng quả nhiên ả ta vẫn chính là hung thủ.”
Từng câu nói đắng nghét lại như một cơn sóng dấy lên giữa không gian, phe buộc tội Tịnh Y lần này lại lấn át cả nơi đây…
Không thể chịu được nữa!
Tôi không muốn nghe!
Dừng lại đi...
“Đủ rồi! Câm hết đi!” Có thanh âm tức tối trượt ra khỏi cổ họng một người.
“Chẳng phải khi nãy cậu đã bảo là không rõ người đó là ai sao? Vậy thì bây giờ sao lại có thể chắc mẩm người mặc đồ đen đó là Tịnh Y? Lỡ như đó là hung thủ và cậu chỉ nhìn sơ qua nên không thể biết rõ thì sao? Với lại Tịnh Y đang là nghi phạm số một của tất cả mọi người, cậu không thấy việc ra tay trong khi tất cả đều đang chĩa mũi dùi vào mình là rất vô lý sao? Với lại chị ấy đã sát cánh bên các cậu từ rất lâu, vậy thì sao đến gần đây mới ra tay giết dần từng người trong các cậu? Mà…” Như thể dồn nén toàn bộ cảm xúc trong tim mình, đem nó hóa thành lời nói, người đó hét to lên kéo theo giọt nước mắt mặn chát lăn trên đôi gò má. “Chẳng phải muốn ăn thịt các cậu thì chị ấy chỉ cần bước tới xơi tái từng người một là được sao? Các cậu không nghĩ… Không nghĩ đến việc con người đơn thân độc mã giết hàng vạn zombie này chỉ cần muốn là có thể dễ dàng tước đi mạng sống của các cậu sao? Hết người này đến người nọ, cứ đòi chém đòi giết Tịnh Y trong khi chị ấy đang phải gồng mình bảo vệ các cậu, bảo vệ cái trường này khỏi lũ zombie ngoài kia! Các cậu… Thôi ngay việc nghi ngờ chị ấy đi có được không! Chị ấy… Chị ấy…” Người đó nhớ lại nụ cười ôn hòa nhẹ như làn gió xuân xua tan băng giá của cô, nhớ lại giọt nước mắt đau đớn lăn dài trên khóe mi cô, nhớ lại cơn đau nhói không rõ ràng khiến cô phải cào lấy thân xác đến bật máu, nhớ lại cái bóng cô độc dưới ánh chiều tà đỏ rực của người… Để rồi buông ra bốn chữ nhẹ hẫng: “Cũng đau đớn mà…”
Sau khi buông ra những lời đó, tựa như toàn thân như đã mất hết sức lực, người đó quỳ sụp xuống, để mặc từng giọt từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt…
Và người đó…
Là tôi.
Tôi cứ thế mà để mặc mọi cảm xúc bấy lâu vỡ òa thành từng giọt nước mắt mà rơi xuống. Cảnh vật xung quanh tôi cứ thế mà nhòa đi bởi một màn nước mỏng tanh nóng hổi ôm trọn lấy đôi đồng tử thảm hại… Tôi cứ khóc… Cứ khóc mặc kệ bầu không khí thinh lặng xung quanh… Mặc kệ tất cả!
Đến khi cổ họng khàn cả đi, có một… À không, là hai giọng nói đồng loạt vang lên bên tai tôi. Một giọng ấm áp như lửa đỏ, giọng còn lại thì lạnh lẽo tựa băng sơn:
“Hung thủ là… thầy.”
Đương nhiên không cần hỏi tôi cũng biết đó chính là Băng Nhi và Tịnh Y. Nhưng bởi vì quá bất ngờ bởi câu nói đó, nên chính tôi cũng ngừng khóc khi nào không hay... Chỉ biết ngẩng mặt lên nhìn hai người họ, còn nơi mà ánh mắt của họ hướng tới thì chính là... thầy hiệu phó!
Còn mọi người bên dưới thì kinh hãi đến chết trân tại chỗ, ai nấy đều kinh ngạc đến mức cả ba chữ “Không thể nào!” cũng không thể bật ra được, im lặng đến nghẹt thở, có người đứng bật dậy, cũng có người quỳ sụp xuống tê tái…
Câu nói đó… Khác gì một mũi tên đắng ngắt đâm sâu vào tim mỗi người cơ chứ…
Thật tàn nhẫn!
Sự kinh ngạc này còn chưa dứt, Tịnh Y - người vốn im lặng như thể không tồn tại nơi đây lại cất câu nói thứ hai:
“Đã có… ba người phải chết.” Đáy mắt của cô hiện rõ nét trống rỗng đến vô hồn, nhưng ẩn trong đó còn phảng phất sự căm ghét tột độ của người ban án tử cho kẻ làm hại gia đình của mình nữa.
Như thế này, nghĩa là… Dương Tịnh Y - người lạnh lùng hơn ai hết, vô cảm hơn ai hết... Nổi giận thật rồi!
Như thể bị bóp nghẹt bởi ánh mắt kinh ngạc, thất vọng đến tột độ cùng ánh mắt căm phẫn của Băng Nhi và Tịnh Y, thầy hiệu phó rốt cuộc cũng không thể bịt tai che mắt xem như không có chuyện gì nữa, bèn đứng dậy, cố gắng cất giọng ôn tồn hết mức:
“Thôi nào, tôi biết là các em không muốn phải nghi ngờ bạn bè của mình nữa. Nhưng như thế đâu có nghĩa là các em được phép buộc tội tôi, đúng không nào? Còn nữa, rõ là nạn nhân chỉ có hai người, làm gì còn người nào khác nữa? Ăn nói phải biết suy nghĩ trước sau đấy!
Băng Nhi xoay người đóng cửa sổ lại rồi tiến vào, trên môi nở một nụ cười khinh bỉ:
“Thế, thầy có thể trả lời em hiện tại thầy Thiên đang ở đâu không ạ?”
Đến đây tôi mới giật bắn mình phát giác, rằng sau đêm đó… Cái đêm trước ngày Kiều Lam bị sát hại, là lần cuối cùng tôi trông thấy thầy ấy!
Sau đó cũng có vài người bảo rằng dạo này thầy Thiên không ăn uống gì cả, bởi vì bình thường ăn xong thầy ấy sẽ đẩy đĩa rỗng ra ngoài, còn gần đây mỗi lần đẩy đồ ăn vào thì đĩa rỗng đều không xuất hiện qua khe cửa nữa, cũng không còn ai nghe tiếng rên rỉ “Cứu tôi với” đặc hữu của thầy ấy nữa. Nhưng mọi người, kể cả tôi đều bị xoay như chong chóng bởi cái chết của hai người kia nên tuyệt nhiên không ai để ý đến sứ quái lạ ở nơi đó…
Đúng hơn là… Chúng tôi bỏ qua!
Bởi vì thầy Thiên là người điên và thật sự vô cùng mờ nhạt, thế nên chúng tôi đã bỏ qua!
Không thể nào…
“...Em hỏi gì lạ vậy? Không phải cậu ấy vẫn…” Gương mặt hiện rõ những nếp nhăn năm tháng của người đàn ông kia hơi tái đi, đôi vai ông hiện rõ nét run rẩy. Nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh mà thốt ra câu nói đó.
“Không còn. Thầy ấy đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.”
Băng Nhi khẽ liếc mắt qua tôi, song lại lần lượt rút từ trong túi chiếc áo khoác rộng thình ra thêm vài mảnh gương vỡ giống như thế ra nữa, hết hai bên túi áo khoác lại đến túi của chiếc váy xếp ly đang ôm lấy eo mình, cứ thế để tiếng va chạm chát chúa của những mảnh gương bén nhọn với sàn nhà vang lên khô khốc, những mảnh vỡ va vào nhau rồi cứ thế vỡ tan tành thành từng miếng nhỏ hơn nữa khi chạm đến sàn, kéo theo ánh đỏ bé tí của vết xước trên bàn tay trắng nõn.
Mọi người không ai bảo ai đều chăm chú nhìn vào hành động của Băng Nhi bằng ánh mắt nghi ngờ xen lẫn bất an, trong khi từng mảnh gương một cứ thế rơi xuống, rơi xuống, rơi xuống…
Và đến khi mảnh gương cuối cùng va vào sàn mà vỡ đôi, nụ cười đắc thắng lại hiện rõ lên trên gương mặt lấm tấm mồ hôi của Băng Nhi:
“Chắc là mọi người sẽ ngạc nhiên lắm. Nên là tôi sẽ giải thích ngay bây giờ đây.” Cô cất giọng dõng dạc rồi lại theo thói quen cho đôi tay vẫn còn rớm máu bởi những mảnh gương vỡ vào túi áo khoác, giương đôi mắt nâu đen nhìn xuống từng gương mặt cả mọi người.
“Thật ra cơ cấu quang ziczac này cũng đơn giản như tên của nó thôi, ý nói đến ánh sáng truyền từ nơi này sang nơi khác theo hình ziczac. Và câu hỏi chính là, ta làm sao có thể điều khiển cách chùm sáng đi theo đường ziczac theo ý muốn? Chắc chắn ai cũng có thể đoán ra là nhờ vào những mảnh gương này đây. Chuyện của Thục Trân cũng thế, à không, phải tính luôn chuyện của Kiều Lam nữa, cả hai người đều bị theo dõi bởi cơ cấu quang này.” Nói đoạn, cô thong dong bước qua bãi gương vỡ, nhẹ nhàng lướt đến bên ô cửa sổ bên ngoài, khẽ mở cửa ra để làn gió ảm đạm thổi vào, nhẹ lay làn tóc mềm, đôi mắt cô đang nhìn thẳng vào hàng cây bên ngoài, không đúng, là cô đang nhìn vào vật gì đó lẫn giữa những tán lá xanh rì, một vật rất bé, nhẹ lóe thứ ánh sáng bạc nhàn nhạt, nếu nhìn thật kĩ thì đó chính là… một mảnh gương vỡ!
Trước giờ tôi hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của nó!
Tại sao lại như thế?
Cơ mà… nhiều mảnh gương đến như vậy, thì rốt cuộc cái cơ cấu quang này trải rộng đến nơi nào và tập trung lại ở đâu mới được?
Và ai đã làm nên nó? Liệu Băng Nhi có đủ bằng chứng để chứng minh người làm ra thứ đó không phải là Tịnh Y không? Mọi chuyện hình như càng ngày càng rối rồi. Haizz, thật là khó hiểu quá.
Xem ra đã đoán được mọi người cũng đã nhận ra thứ đó, Băng Nhi bèn tiếp lời:
“Bây giờ mọi người muốn tôi trả lời câu hỏi nào đây? Là cách mà Kiều Lam và Thục Trân bị giết, hay là…” Cô quay lại tựa lưng vào cửa sổ che đi tầm nhìn của mọi người, dùng ánh mắt như đang thách thức cả bóng tối vĩnh hằng nhìn vào chúng tôi. “Hung thủ của vụ án này?”
Đâu đó vang lên tiếng nói đáp lời cô:
“Tôi muốn biết cả hai.”
Là Tử Quân - người đã có ý định giết Tịnh Y vào hôm đó… Ánh tóc đỏ chói rực như máu của cô như muốn thay chủ nhân của nói nói lên ý chí kiên quyết cùng khao khát biết được sự thật của mình.
Lúc này đây như đã hoàn toàn bị cuốn vào lời nói của cô gái tóc đen đeo cái headphone xanh dương sẫm lạnh trên vai đó, mọi người đều thi nhau đáp lời cô.
“Muốn nghe.”
“Cậu nói đi.”
“Mọi người đều muốn nghe ý của cậu mà.”
“Bọn tớ muốn biết sự thật.”
“Nếu cậu cứ khăng khăng đó không phải là ả ta thì mau chứng minh cho bọn tôi nghe thử xem đi chứ.”
“Chị nói đi mà, đừng làm mọi người thêm bất an nữa.”
Bầu không khí vốn ảm đạm đến u uất giờ lại sôi nổi hơn bao giờ hết, có ánh mắt tràn đầy hi vọng của những người đứng về phía Tịnh Y, cũng có ánh mắt đầy rẫy nghi ngờ cùng phảng phất sát ý băng lãnh của những người đang muốn dồn cô vào chân tường, nhưng tất cả, tất cả những ánh mắt đó đều thể hiện một khát khao duy nhất. Và đó chính là…
Khát khao sự thật.
Cái khát khao ấy cháy bỏng, mạnh mẽ đến mức tiếng gõ búa gỗ khô khốc cùng tiếng nói yêu cầu giữ trật tự của hai giáo viên cùng một người đàn ông trên kia cũng không còn đến được tai họ nữa. Mà có lẽ, lời nói hay là phiên tòa xét án này đã không còn cần thiết cho sự thật này nữa rồi, bởi lẽ… Sự thật mà chúng tôi đang tìm kiếm.
Ở ngay kia kìa! Ngay cô gái ấy thôi…
Như thể đã nhìn thấy được điều mình muốn tìm kiếm nhất ở giữa thế giới vô âm này, Băng Nhi chỉ khẽ nở nụ cười - một nụ cười đẹp đẽ và tươi sáng hơn bao giờ hết, một nụ cười đủ để khiến chị Ánh Nguyệt phải đập đầu tức tối vì không kịp chụp lại nó sau khi vụ này kết thúc. Nụ cười đó khiến tất cả đồng loạt im lặng, trật tự như thể cơn kích động vừa nãy chưa hề xảy ra. Họ chỉ im lặng dõi theo, dõi theo và chờ đợi câu trả lời từ phía con người ấy…
Lắng nghe
Tiếng nói của người.
“Chuyện này thật ra cũng đơn giản, chỉ là chúng ta ai cũng để ý kiến cá nhân của mình ảnh hưởng đến khả năng quan sát và suy luận của mình mà thôi. Thật ra cơ cấu quang ấy đã bao trùm cả khu vực này rồi, nó được tính toán một cách vô cùng logic từ hướng sáng, góc đặt và phải đặt ở đâu trong từng căn phòng rồi, và như mọi người thấy, để tạo đường truyền cho tia sáng, những mảnh gương vỡ cũng được bố trí một cách vô cùng khoa học trên những ngọn cây đang bao bọc lấy ngôi trường của chúng ta. Để rồi nơi hợp lại của tất cả chúng là một căn phòng - căn phòng của riêng hung thủ, nơi hắn ta nắm rõ được tất cả hành động của chúng ta dù là nhỏ nhất. Đương nhiên là không thiếu phòng tắm, và cả phòng của nhóm Kiều Lam và Thục Trân nữa. Về cách thức, theo suy luận của riêng tôi thì vào tối hôm đó chính vì thấy Kiều Lam đã ra ngoài nên hắn mới thừa cơ tiến đến tấn công cô ấy từ phía sau bằng một vật cứng, như là rìu chẳng hạn.” Nói rồi cô cầm lấy cây rìu to tướng của mình, làm động tác đập vào gáy một người bằng báng rìu từ đằng sau để minh họa cho lời tái hiện của mình.
“Sau đó hắn sẽ thực hiện hành động thách thức chúng ta - chặt đứt một ngón tay của nạn nhân để chứng tỏ mình đã giết được một người. Đồng thời ngầm để lại cho ta câu hỏi bệnh hoạn: Nhanh chóng tìm ra ta đi, nếu không sẽ đến đứa thứ hai đấy. Và thật sự đã đến phiên Thục Trân - lớp trưởng chín chắn, tốt bụng và cương trực của chúng ta cũng là người yêu thương Kiều Lam nhất phải bỏ mạng. Đó là một căn phòng kín đúng không? Cô ấy đã khóa cửa nhốt mình suốt trong phòng không chịu ra ngoài sau vụ giết hụt Tịnh Y hôm đó đúng không? Và khi phát hiện cái chết của cô ấy cũng không hề có dấu hiệu cạy cửa và còn là trong phòng nữa. Như vậy thì chỉ có nghĩa là thông qua cơ cấu quang hắn đã nắm được mọi hành động của Thục Trân ở trong phòng, vì lúc ấy tâm trạng của cô ấy hoàn toàn rất hỗn loạn nên hắn không dám vội manh động như với Kiều Lam mà chỉ yên tĩnh quan sát, bởi hắn sợ Thục Trân sẽ hét lên, sợ bản thân sẽ không kịp ra tay bởi vì trước đây hắn chưa từng làm thế với người tinh thần không ổn định, sợ cô ấy sẽ làm điều gì đó mà hắn không thể đoán ra được. Thế nên ở trong căn phòng đó, hắn chuẩn bị mọi thứ và quan sát cô, đợi con người ấy vì khóc nhiều đến mệt lả mà thiếp đi, sau đó mới tiến vào ra tay thật gọn rồi mang cô ấy đi.”
“Thế thì tại sao đêm đó Dương Tịnh Y lại có thể vào phòng của Thục Trân? Chuyện đó cậu giải thích thế nào?” Là giọng của Vũ Tuyết, cô vẫn đứng sau vành móng ngựa dành cho nhân chứng, dõi đôi mắt sắc sảo về phía Băng Nhi.
“Đúng rồi, cậu giải thích thế nào đây?”
“Mọi chuyện cậu nói thật hợp lý, nhưng lỡ người làm ra tất cả mọi thứ đó là Tịnh Y thì sao?”
“Đúng vậy, cậu vẫn chưa thể hủy bỏ nghi ngờ của chúng tôi về ả ta được.”
“Sau cùng quả nhiên ả ta vẫn chính là hung thủ.”
Từng câu nói đắng nghét lại như một cơn sóng dấy lên giữa không gian, phe buộc tội Tịnh Y lần này lại lấn át cả nơi đây…
Không thể chịu được nữa!
Tôi không muốn nghe!
Dừng lại đi...
“Đủ rồi! Câm hết đi!” Có thanh âm tức tối trượt ra khỏi cổ họng một người.
“Chẳng phải khi nãy cậu đã bảo là không rõ người đó là ai sao? Vậy thì bây giờ sao lại có thể chắc mẩm người mặc đồ đen đó là Tịnh Y? Lỡ như đó là hung thủ và cậu chỉ nhìn sơ qua nên không thể biết rõ thì sao? Với lại Tịnh Y đang là nghi phạm số một của tất cả mọi người, cậu không thấy việc ra tay trong khi tất cả đều đang chĩa mũi dùi vào mình là rất vô lý sao? Với lại chị ấy đã sát cánh bên các cậu từ rất lâu, vậy thì sao đến gần đây mới ra tay giết dần từng người trong các cậu? Mà…” Như thể dồn nén toàn bộ cảm xúc trong tim mình, đem nó hóa thành lời nói, người đó hét to lên kéo theo giọt nước mắt mặn chát lăn trên đôi gò má. “Chẳng phải muốn ăn thịt các cậu thì chị ấy chỉ cần bước tới xơi tái từng người một là được sao? Các cậu không nghĩ… Không nghĩ đến việc con người đơn thân độc mã giết hàng vạn zombie này chỉ cần muốn là có thể dễ dàng tước đi mạng sống của các cậu sao? Hết người này đến người nọ, cứ đòi chém đòi giết Tịnh Y trong khi chị ấy đang phải gồng mình bảo vệ các cậu, bảo vệ cái trường này khỏi lũ zombie ngoài kia! Các cậu… Thôi ngay việc nghi ngờ chị ấy đi có được không! Chị ấy… Chị ấy…” Người đó nhớ lại nụ cười ôn hòa nhẹ như làn gió xuân xua tan băng giá của cô, nhớ lại giọt nước mắt đau đớn lăn dài trên khóe mi cô, nhớ lại cơn đau nhói không rõ ràng khiến cô phải cào lấy thân xác đến bật máu, nhớ lại cái bóng cô độc dưới ánh chiều tà đỏ rực của người… Để rồi buông ra bốn chữ nhẹ hẫng: “Cũng đau đớn mà…”
Sau khi buông ra những lời đó, tựa như toàn thân như đã mất hết sức lực, người đó quỳ sụp xuống, để mặc từng giọt từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt…
Và người đó…
Là tôi.
Tôi cứ thế mà để mặc mọi cảm xúc bấy lâu vỡ òa thành từng giọt nước mắt mà rơi xuống. Cảnh vật xung quanh tôi cứ thế mà nhòa đi bởi một màn nước mỏng tanh nóng hổi ôm trọn lấy đôi đồng tử thảm hại… Tôi cứ khóc… Cứ khóc mặc kệ bầu không khí thinh lặng xung quanh… Mặc kệ tất cả!
Đến khi cổ họng khàn cả đi, có một… À không, là hai giọng nói đồng loạt vang lên bên tai tôi. Một giọng ấm áp như lửa đỏ, giọng còn lại thì lạnh lẽo tựa băng sơn:
“Hung thủ là… thầy.”
Đương nhiên không cần hỏi tôi cũng biết đó chính là Băng Nhi và Tịnh Y. Nhưng bởi vì quá bất ngờ bởi câu nói đó, nên chính tôi cũng ngừng khóc khi nào không hay... Chỉ biết ngẩng mặt lên nhìn hai người họ, còn nơi mà ánh mắt của họ hướng tới thì chính là... thầy hiệu phó!
Còn mọi người bên dưới thì kinh hãi đến chết trân tại chỗ, ai nấy đều kinh ngạc đến mức cả ba chữ “Không thể nào!” cũng không thể bật ra được, im lặng đến nghẹt thở, có người đứng bật dậy, cũng có người quỳ sụp xuống tê tái…
Câu nói đó… Khác gì một mũi tên đắng ngắt đâm sâu vào tim mỗi người cơ chứ…
Thật tàn nhẫn!
Sự kinh ngạc này còn chưa dứt, Tịnh Y - người vốn im lặng như thể không tồn tại nơi đây lại cất câu nói thứ hai:
“Đã có… ba người phải chết.” Đáy mắt của cô hiện rõ nét trống rỗng đến vô hồn, nhưng ẩn trong đó còn phảng phất sự căm ghét tột độ của người ban án tử cho kẻ làm hại gia đình của mình nữa.
Như thế này, nghĩa là… Dương Tịnh Y - người lạnh lùng hơn ai hết, vô cảm hơn ai hết... Nổi giận thật rồi!
Như thể bị bóp nghẹt bởi ánh mắt kinh ngạc, thất vọng đến tột độ cùng ánh mắt căm phẫn của Băng Nhi và Tịnh Y, thầy hiệu phó rốt cuộc cũng không thể bịt tai che mắt xem như không có chuyện gì nữa, bèn đứng dậy, cố gắng cất giọng ôn tồn hết mức:
“Thôi nào, tôi biết là các em không muốn phải nghi ngờ bạn bè của mình nữa. Nhưng như thế đâu có nghĩa là các em được phép buộc tội tôi, đúng không nào? Còn nữa, rõ là nạn nhân chỉ có hai người, làm gì còn người nào khác nữa? Ăn nói phải biết suy nghĩ trước sau đấy!
Băng Nhi xoay người đóng cửa sổ lại rồi tiến vào, trên môi nở một nụ cười khinh bỉ:
“Thế, thầy có thể trả lời em hiện tại thầy Thiên đang ở đâu không ạ?”
Đến đây tôi mới giật bắn mình phát giác, rằng sau đêm đó… Cái đêm trước ngày Kiều Lam bị sát hại, là lần cuối cùng tôi trông thấy thầy ấy!
Sau đó cũng có vài người bảo rằng dạo này thầy Thiên không ăn uống gì cả, bởi vì bình thường ăn xong thầy ấy sẽ đẩy đĩa rỗng ra ngoài, còn gần đây mỗi lần đẩy đồ ăn vào thì đĩa rỗng đều không xuất hiện qua khe cửa nữa, cũng không còn ai nghe tiếng rên rỉ “Cứu tôi với” đặc hữu của thầy ấy nữa. Nhưng mọi người, kể cả tôi đều bị xoay như chong chóng bởi cái chết của hai người kia nên tuyệt nhiên không ai để ý đến sứ quái lạ ở nơi đó…
Đúng hơn là… Chúng tôi bỏ qua!
Bởi vì thầy Thiên là người điên và thật sự vô cùng mờ nhạt, thế nên chúng tôi đã bỏ qua!
Không thể nào…
“...Em hỏi gì lạ vậy? Không phải cậu ấy vẫn…” Gương mặt hiện rõ những nếp nhăn năm tháng của người đàn ông kia hơi tái đi, đôi vai ông hiện rõ nét run rẩy. Nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh mà thốt ra câu nói đó.
“Không còn. Thầy ấy đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.”
/47
|