Chương 2: Thật muốn được lấp đầy (Hơi H)
"Hôm nay sao không mặc bộ đồ tôi mua?"
Đang thân thiết, Thương tiên sinh đột nhiên hỏi một câu như vậy. Tô Oánh vốn còn mơ màng chìm trong dục vọng, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp ngập nước nhìn Thương tiên sinh, qua một lúc lâu, cô mới có phản ứng lại.
"Em nhờ dì đi giặt sạch rồi."
Tô Oánh chột dạ tuỳ tiện tìm một cái cớ qua loa có lệ, bộ nội y kia cô chưa từng nhờ dì giúp việc giặt, bởi vì kiểu dáng của nó quá nóng bỏng.
Cũng may Thương tiên sinh không so đo chuyện này, anh hơi đứng dậy, từ trên nhìn xuống đánh giá cách ăn mặc của cô đêm nay. Ánh mắt kia như mang theo độ ấm, mỗi khi dừng lại ở nơi nào, nơi đó liền nóng lên.
Nóng đến Tô Oánh không nhịn được mà run rẩy, cơ thể cũng có chút phản ứng.
Thương tiên sinh đương nhiên không bỏ qua phản ứng của cô, khẽ cười, đôi tay đột nhiên dừng trên bầu ngữ sữa đẫy đà, tùy ý xoa bóp, biến hai nơi mềm mại thành đủ loại hình dạng.
"Tiên sinh!"
Cô rên rỉ gọi một tiếng, thật sự không chịu nổi kích thích như vậy, không thể không vặn vẹo, muốn trốn khỏi đôi tay tràn ngập ma lực kia.
Nhưng đối phương không cho cô như ý, không chỉ không buông tha, ngược lại còn làm càn, nhìn Tô Oánh dưới thân vì nhiễm dục vọng mà vặn vẹo, cự long ngủ đông đã lâu bắt đầu ngẩng đầu.
"Bảo bối, để tôi xem bên dưới của em có nhớ tôi không!"
Nói rồi, bàn tay to trực tiếp đẩy áo ngủ tơ lụa ra, đưa vào dò xét trong quần.
Bàn tay mang theo độ ấm lướt qua bụng nhỏ, xuyên qua rừng cây rậm rạp tới nơi nó muốn tới.
Ngón tay xẹt qua âm hộ mấp máy phía trước, không biết là vô tình hay cố ý mà chạm đến âm đế. Mẫn cảm khiến Tô Oánh không nhịn được mà run rẩy, từ đôi môi tràn ra một câu rên rỉ.
Bên dưới đã ướt.
Sờ đến phản ứng mình muốn, Thương tiên sinh đương nhiên vừa lòng.
Lại cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại kia, dịu dàng như mạnh mẽ dùng đầu lưỡi cậy mở hàm răng cắn chặt, cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương bên trong.
Tô Oánh chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, đầu lưỡi cứ bị dùng sức liếm mút như vậy, cảm giác tê dại từ da đầu khiến cô khó có thể tự giữ, thậm chí càng muốn được yêu thương.
Kỹ thuật hôn của Thương tiên sinh vô cùng thành thạo, một cô gái như trang giấy trắng như Tô Oánh ở trước mặt anh căn bản không có năng lực chống cự, chỉ có thể tùy ý để đối phương làm bậy.
Mà Thương tiên sinh xác thật đã làm thế.
Môi anh dần di chuyển xuống dưới, đi vào khe vú, vùi đầu vào trong một lúc lâu. Ngay sau đó, mỗi bên nụ hoa cắn một cái.
Giống như ăn sơn hào hải vị, anh dùng sức hút, giống như từ trong đó có thể hút ra sữa tươi ngon ngọt.
"A..."
Tô Oánh kêu một tiếng.
"Thật đáng tiếc, nơi này của bảo bối không có dòng sữa ngọt ngào."
Ngữ điệu tiếc nuối, Tô Oánh nghe vào tai không khỏi mặt đỏ tai hồng, mà bên dưới không biết cố gắng khép mở, chất lỏng chảy ra ngày nhiều như muốn tuyên cáo bản thân đang vội vàng và khó nhịn."
"Có điều chỗ này của em lớn như vậy, nếu thật sự có sữa, khẳng định sẽ chảy ra không ngừng."
Cảm giác thẹn thùng vẫn tiếp tục, Thương tiên sinh vừa nói vừa dùng sức hút. Tô Oánh thậm chí còn nghe thấy tiếng chép miệng, cái miệng nhỏ bên dưới càng không thành thật, không ngừng trào ra mật dịch như muốn khiến drap trải giường mới thay ướt đẫm.
Thật muốn!
Thật muốn được lấp đầy!
Ông trời như nghe được tiếng lòng của cô, giây tiếp theo, một ngón tay thô ráp đột nhiên chọc vào.
/37
|