Chương 1: Khế ước tình nhân
Hôm nay là ngày Thương tiên sinh đi công tác về, Tô Oánh sớm đã nhờ dì giúp việc làm một bàn những món Thương tiên sinh thích, chờ anh về.
Lúc này là giữa trưa, nhắc đến cũng thật kỳ lạ, trước đó Thương tiên sinh chưa bao giờ báo cô biết khi nào mình trở về, cũng sẽ không nói cô chuẩn bị đồ ăn.
Nhưng lần này lại gọi điện thoại, tuy người thông báo là trợ lý của anh.
Tô Oánh không phải người tò mò, nếu Thương tiên sinh bảo cô chuẩn bị, vậy cô chuẩn bị là được.
Dù sao, cô cũng chỉ là người phụ nữ dưới thân Thương tiên sinh mà thôi.
Không hơn.
Trong lòng Tô Oánh rất rõ, giữa cô và Thương tiên sinh chỉ có quan hệ giao dịch. Cô đủ sạch sẽ, mà đối phương vừa lúc cần một tình nhân.
Nhìn hoa hồng bị gió thổi lay động bên ngoài, Tô Oánh mơ màng.
Cô nghĩ đến thời điểm lần đầu gặp Thương tiên sinh, khi ấy ba cô vừa qua đời, trong nhà vì ba bệnh mà nợ rất nhiều, cho nên khi mẹ khóc lóc nói với cô những kẻ đó lại đến đòi tiền, cô không thể không cúi đầu đến vũ trường làm thêm.
Vừa vào làm liền bị gây khó dễ. Đó không phải lỗi của cô, là đối phương nhất thời nảy lòng tham, ngăn cản không cho cô đi, thậm chí còn động tay động chân.
Tô Oánh giãy giụa, muốn gọi quản lý, nhưng hình như đối phương có chút địa vị, quản lý cũng không dám ra mặt, mọi người chỉ lạnh lùng nhìn, dù sao việc này không hề liên quan tới họ.
Ngay thời điểm Tô Oánh tuyệt vọng nghĩ, nếu mình chết, một mình mẹ có phải sẽ cô đơn không, thì giây tiếp theo, Thương tiên sinh xuất hiện.
Dăm ba câu liền dễ dàng giải vây giúp cô, sau đó cô mới biết thì ra vũ trường này là của anh, hôm đó vừa lúc anh tới giám sát, thấy Tô Oánh gặp nạn nên ra tay.
Tô Oánh cảm ơn không ngừng, nhưng dù nói cảm ơn vẫn không biết phải báo đáp thế nào. Đối phương nghe vậy nhìn cô một lúc, nửa đùa nửa giỡn nói.
"Muốn cảm ơn tôi như vậy, làm tình nhân của tôi, thế nào?"
Tô Oánh sửng sốt hồi lâu.
Thấy phản ứng của cô, Thương tiên sinh bật cười nói bản thân chỉ vui đùa một chút, sau đó cho cô danh thiếp, rồi cứ thế mà rời đi.
Sau ngày ấy, vì kẻ đòi nợ lại tới, Tô Oanh buộc phải làm công khắp nơi, lần nữa gặp được Thương tiên sinh.
Cô liền trở thành tình nhân của anh, tình nhân duy nhất.
Tới hiện tại, Tô Oánh vẫn ở biệt thự Thương tiên sinh mua. Còn về món nợ trong nhà, tất cả Thương tiên sinh đều đã trả giúp.
"Thương tiên sinh đúng là người tốt!"
Đây là đánh giá của mẹ Tô Oánh, thời điểm biết nợ đã trả hết, mẹ cô vui vẻ kẻ mình đang yêu, không hề quan tâm việc con gái mình phải đi làm tình nhân cho người khác.
Từ đó về sau, Tô Oanh không còn đi thăm mẹ mình.
Nhưng mỗi tháng đúng giờ vẫn sẽ có người gọi điện đòi tiền.
Đang nghĩ ngợi, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Tô Oánh hoàn hồn, nhìn đồng hồ mới phát hiện đã tới giờ Thương tiên sinh nói. Cô đứng dậy xuống lầu, vừa xuống đã nghe thấy động tĩnh.
"Tiên sinh đã về."
Là tiếng của dì giúp việc, theo tiếng nhìn qua, một bóng hình xuất hiện ngay trước mắt Tô Oánh.
Là Thương tiên sinh.
"Oánh Oánh."
Thương Tiên Sinh gọi cô.
Tô Oánh đi lên giúp anh cầm áo khoác, mùi nước hoa nhè nhẹ quanh quẩn, là mùi anh quen dùng.
"Tiên sinh hình như đang rất vui."
Nghe Tô Oanh nói, Thương tiên sinh mỉm cười, duỗi tay ôm lấy cô, cúi đầu ngửi ngửi, lúc này mới nói: "Nghĩ đến việc có thể lập tức thấy em, tôi đương nhiên vui vui vẻ."
Lời nói như thật như giả khiến trái tim Tô Oánh đập loạn nhịp.
/37
|