Diệp Sở cười cười: "Cảm ơn lời chúc của hắn."
Tuy Diệp Sở không nói, nhưng Tô Minh Triết hiểu, nàng muốn nhờ hắn truyền đạt lại câu này.
Tô Minh Triết cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không nói gì thêm.
"Trước tiên đặt lễ xuống đã, để ta đưa muội đến tiệm cơm Hoa Mậu trước đã."
"Được, chờ muội một chút."
Hôm nay là ngày rất quan trọng với Diệp Sở, Tô Minh Triết tất nhiên muốn đích thân đưa Diệp Sở tới tiệm cơm Hoa Mậu.
Tô Lan biết quan hệ anh em giữa Diệp Sở và Tô Minh Triết rất tốt, nàng đương nhiên yên tâm giao Diệp Sở cho Tô Minh Triết.
Diệp Sở sửa sang lại xong, liền theo Tô Minh Triết đi khỏi Diệp Công Quán.
Không nghĩ tới, bên ngoài Diệp Công Quán đã có chiếc ô tô màu đen đậu ở đó.
Chiếc xe kia là của Diệp Dịch Tu. Làm đường ca, từ trước đến nay đều rất chiếu cố Diệp Sở.
Diệp Dịch Tu đang ở chờ Diệp Sở, mà mục đích của hắn giống Tô Minh Triết.
Trên đường đi, Diệp Dịch Tu gặp một chút chuyện phải trì hoãn. Cho nên mới đến trễ hơn so với Tô Minh Triết một bước.
Hắn cũng tới đón Diệp Sở.
Diệp Dịch Tu xuống xe, hắn đang chuẩn bị đi vào trong, vừa lúc nhìn thấy Tô Minh Triết và Diệp Sở đi ra.
Tô Minh Triết cũng ngẩng đầu, nhìn Diệp Dịch Tu.
Tầm mắt hai người gặp nhau.
Tô Minh Triết kéo khóe môi, cười một chút. May mà hắn đi tới Diệp Công Quán sớm hơn, Diệp Sở đã đồng ý sẽ đi cùng hắn.
Diệp Dịch Tu ngẩn vài giây, hắn cũng không có đoán được, Tô Minh Triết đến sớm hơn hắn lâu như vậy.
"Đường ca." Diệp Sở nhìn thấy Diệp Dịch Tu đứng ở cửa, cười với hắn.
Diệp Sở bước lại gần Diệp Dịch Tu.
Ánh mắt Tô Minh Triết tối sầm lại, đi theo sau Diệp Sở.
"Sinh nhật vui vẻ." Diệp Dịch Tu xoa xoa đầu Diệp Sở, cười rất nho nhã.
Diệp Dịch Tu nhanh chóng nói tiếp: "Ta đưa ngươi đến tiệm cơm Hoa Mậu?"
Sau khi nói xong, Diệp Dịch Tu lập tức mở cửa xe, ý bảo Diệp Sở ngồi vào trong xe.
Tô Minh Triết nhẹ nhàng tiến lên, không dấu vết mà đóng cửa xe.
Tô Minh Triết: "Không cần phiền toái, xe của ta đậu ở cách đây không xa, ta đưa A Sở đi là được."
Diệp Dịch Tu cùng Tô Minh Triết đứng đối diện nhau. Hai người tuy đang cười, nhưng tâm tư khác nhau.
Diệp Dịch Tu vẫn duy trì nụ cười khéo léo: "Không phiền, A Sở cũng là muội muội của ta, ta vốn là nên làm như vậy."
Tô Minh Triết trước sau đều đứng chắn trước xe: "Chỉ là, t đã hỏi qua A Sở, nàng cũng đã đồng ý với ta."
Ngữ khí Tô Minh Triết ôn hòa, nhưng trong lời nói vẫn quyết tuyệt.
Diệp Dịch Tu nhìn Tô Minh Triết một cái: "Ta vẫn luôn ở Oxford, chỉ năm nay mới gặp lại A Sở."
Diệp Dịch Tu ý muốn để Tô Minh Triết rời đi. Trên mặt Tô Minh Triết mang theo cười, không hề biến sắc mà tránh ra.
Hai người không ai nhường ai, trước sau đều kiên trì ý của chính mình.
Nhìn thấy hành vi bọn họ có chút ấu trĩ, Diệp Sở không khỏi cười.
Nàng suýt chút nữa đã quên, mỗi lần Tô Minh Triết và Diệp Dịch Tu cùng đến Diệp Công Quán, lúc nào cũng có thể gợi lên tranh chấp như vậy.
Nhưng bây giờ cũng đã có người đến tiệm cơm Hoa Mậu. Nếu là bọn họ tiếp tục giằng co, không biết khi nào mới có thể đến nơi
Diệp Sở mở miệng: "Ta ngồi xe của Diệp Công Quán, các ngươi lái xe theo sau là được."
Hai người đồng thời cự tuyệt lời đề nghị của Diệp Sở.
Cuộc tranh luận này nhanh chóng phân thắng bại, cuối cùng vẫn là Diệp Dịch Tu đưa Diệp Sở qua.
Bởi vì mấy năm trước, Diệp Dịch Tu du học ở đại học Oxford. Tuy rằng quà sinh nhật lúc nào cũng đúng giờ đưa đến, nhưng là hắn lại không có biện pháp tới dự yến hội.
Tô Minh Triết lớn hơn Diệp Dịch Tu vài tuổi, nhường một chút cũng không sao.
* * *
Trước cửa tiệm cơm Hoa Mậu, xe của Diệp Dịch Tu chậm rãi dừng lại, Diệp Sở từ trên xe đi xuống.
Xe của Tô Minh Triết cũng dừng ở phía sau.
Hai người mang theo Diệp Sở, cùng bước vào tiệm cơm Hoa Mậu. Đây là yến hội sinh nhật của Diệp Sở, Diệp gia đã kiểm tra nhiều lần, nhất định sẽ không có bất kỳ sai sót nào
Nhân viên tạp vụ của tiệm cơm Hoa Mậu đang đón khách, hắn biết Diệp Sở là vai chính của yến tiệc hôm nay.
Nhân viên tạp vụ nói: "Diệp tiên sinh cùng Diệp thái thái đã tới rồi."
Tô Lan cùng Diệp Quân Chiêu đang chờ họ ở sảnh Cửu Tiêu*.
*Chi tiết: 和平饭店九霄厅 (第1页) - 图说健康 (nhưng không hiểu sao mình tra lại ra khách sạn hòa bình: }}})
Diệp Quân Chiêu đang nói chuyện cùng quyền quý phú thương, Tô Lan lại đang đứng chùng những thái thái khác.
Ai ai cũng biết, Diệp nhị tiểu thư là cô nương được sủng ái nâng trong tay mà lớn lên của Diệp gia.
Sinh nhật mười bảy tuổi của nàng, tất nhiên sẽ tổ chức thật tốt.
Diệp Sở vào sảnh yến hội, đã nhanh chóng bị Tô Lan kêu đến. Những thái thái đứng cùng Tô Lan đều muốn gặp Diệp Sở.
Kỳ thật, Diệp Sở không thích cùng người khác xã giao, nhưng trên mặt nàng vẫn mang ý cười, cư xử rất nghiêm túc.
Diệp Sở cùng Tô Lan gật đầu: "Mẫu thân."
Tô Lan hướng mọi người giới thiệu: "Tiểu nữ Diệp Sở."
Hạ thái thái cười: "Mấy năm không gặp, không nghĩ tới Diệp Sở trổ mã đẹp như vậy."
Người nói là bà chủ của cửa hàng thực phẩm Thuận Nam, cũng chính là mẫu thân của Hạ Tuân. Ngày thường bà ấy rất bận, buổi tối dứt ra để tụ họp lại là dáng vẻ xinh đẹp ngăn nắp.
Hạ thái thái là một nữ nhân Thượng Hải điển hình, sống rất tinh tế.
Đôi mày của bà hơi nhíu lại, chuyện khiến bà phát sầu chỉ duy nhất là việc Hạ Tuân biến mất. Yến hội tối hôm nay, không hiểu nổi Hạ Tuân lại đi đến chỗ nào rồi.
Nhưng là chỉ cần Hạ Tuân bình bình an an là được, Hạ thái thái cũng không đi quản hắn.
Tống thái thái cũng nói: "Nghe nói thành tích cũng rất tốt."
Nghiêm thái thái: "Mạn Mạn nói, Diệp Sở nhân duyên cũng không tệ."
Mười dặm đô thị có nhiều người nước ngoài ở người, tâm tư mỗi người đều hiểu, sẽ dùng lời hay để nói, đặc biệt đây là sinh nhật của Diệp Sở, lời nói của mỗi người đều phá lệ mà rất êm tai.
Những lời này nghe một chút lên ổn thôi, Diệp Sở cũng không để ở trong lòng.
Các tân khách cũng rất nhiệt tình, tặng rất nhiều lễ, thành ý mười phần, lễ vật sẽ để ở một phòng khác. Đợi khi bọn họ trở về Diệp Công Quán, lại đem những lễ vật đó thu lại.
Tuy Diệp Sở không nói, nhưng Tô Minh Triết hiểu, nàng muốn nhờ hắn truyền đạt lại câu này.
Tô Minh Triết cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không nói gì thêm.
"Trước tiên đặt lễ xuống đã, để ta đưa muội đến tiệm cơm Hoa Mậu trước đã."
"Được, chờ muội một chút."
Hôm nay là ngày rất quan trọng với Diệp Sở, Tô Minh Triết tất nhiên muốn đích thân đưa Diệp Sở tới tiệm cơm Hoa Mậu.
Tô Lan biết quan hệ anh em giữa Diệp Sở và Tô Minh Triết rất tốt, nàng đương nhiên yên tâm giao Diệp Sở cho Tô Minh Triết.
Diệp Sở sửa sang lại xong, liền theo Tô Minh Triết đi khỏi Diệp Công Quán.
Không nghĩ tới, bên ngoài Diệp Công Quán đã có chiếc ô tô màu đen đậu ở đó.
Chiếc xe kia là của Diệp Dịch Tu. Làm đường ca, từ trước đến nay đều rất chiếu cố Diệp Sở.
Diệp Dịch Tu đang ở chờ Diệp Sở, mà mục đích của hắn giống Tô Minh Triết.
Trên đường đi, Diệp Dịch Tu gặp một chút chuyện phải trì hoãn. Cho nên mới đến trễ hơn so với Tô Minh Triết một bước.
Hắn cũng tới đón Diệp Sở.
Diệp Dịch Tu xuống xe, hắn đang chuẩn bị đi vào trong, vừa lúc nhìn thấy Tô Minh Triết và Diệp Sở đi ra.
Tô Minh Triết cũng ngẩng đầu, nhìn Diệp Dịch Tu.
Tầm mắt hai người gặp nhau.
Tô Minh Triết kéo khóe môi, cười một chút. May mà hắn đi tới Diệp Công Quán sớm hơn, Diệp Sở đã đồng ý sẽ đi cùng hắn.
Diệp Dịch Tu ngẩn vài giây, hắn cũng không có đoán được, Tô Minh Triết đến sớm hơn hắn lâu như vậy.
"Đường ca." Diệp Sở nhìn thấy Diệp Dịch Tu đứng ở cửa, cười với hắn.
Diệp Sở bước lại gần Diệp Dịch Tu.
Ánh mắt Tô Minh Triết tối sầm lại, đi theo sau Diệp Sở.
"Sinh nhật vui vẻ." Diệp Dịch Tu xoa xoa đầu Diệp Sở, cười rất nho nhã.
Diệp Dịch Tu nhanh chóng nói tiếp: "Ta đưa ngươi đến tiệm cơm Hoa Mậu?"
Sau khi nói xong, Diệp Dịch Tu lập tức mở cửa xe, ý bảo Diệp Sở ngồi vào trong xe.
Tô Minh Triết nhẹ nhàng tiến lên, không dấu vết mà đóng cửa xe.
Tô Minh Triết: "Không cần phiền toái, xe của ta đậu ở cách đây không xa, ta đưa A Sở đi là được."
Diệp Dịch Tu cùng Tô Minh Triết đứng đối diện nhau. Hai người tuy đang cười, nhưng tâm tư khác nhau.
Diệp Dịch Tu vẫn duy trì nụ cười khéo léo: "Không phiền, A Sở cũng là muội muội của ta, ta vốn là nên làm như vậy."
Tô Minh Triết trước sau đều đứng chắn trước xe: "Chỉ là, t đã hỏi qua A Sở, nàng cũng đã đồng ý với ta."
Ngữ khí Tô Minh Triết ôn hòa, nhưng trong lời nói vẫn quyết tuyệt.
Diệp Dịch Tu nhìn Tô Minh Triết một cái: "Ta vẫn luôn ở Oxford, chỉ năm nay mới gặp lại A Sở."
Diệp Dịch Tu ý muốn để Tô Minh Triết rời đi. Trên mặt Tô Minh Triết mang theo cười, không hề biến sắc mà tránh ra.
Hai người không ai nhường ai, trước sau đều kiên trì ý của chính mình.
Nhìn thấy hành vi bọn họ có chút ấu trĩ, Diệp Sở không khỏi cười.
Nàng suýt chút nữa đã quên, mỗi lần Tô Minh Triết và Diệp Dịch Tu cùng đến Diệp Công Quán, lúc nào cũng có thể gợi lên tranh chấp như vậy.
Nhưng bây giờ cũng đã có người đến tiệm cơm Hoa Mậu. Nếu là bọn họ tiếp tục giằng co, không biết khi nào mới có thể đến nơi
Diệp Sở mở miệng: "Ta ngồi xe của Diệp Công Quán, các ngươi lái xe theo sau là được."
Hai người đồng thời cự tuyệt lời đề nghị của Diệp Sở.
Cuộc tranh luận này nhanh chóng phân thắng bại, cuối cùng vẫn là Diệp Dịch Tu đưa Diệp Sở qua.
Bởi vì mấy năm trước, Diệp Dịch Tu du học ở đại học Oxford. Tuy rằng quà sinh nhật lúc nào cũng đúng giờ đưa đến, nhưng là hắn lại không có biện pháp tới dự yến hội.
Tô Minh Triết lớn hơn Diệp Dịch Tu vài tuổi, nhường một chút cũng không sao.
* * *
Trước cửa tiệm cơm Hoa Mậu, xe của Diệp Dịch Tu chậm rãi dừng lại, Diệp Sở từ trên xe đi xuống.
Xe của Tô Minh Triết cũng dừng ở phía sau.
Hai người mang theo Diệp Sở, cùng bước vào tiệm cơm Hoa Mậu. Đây là yến hội sinh nhật của Diệp Sở, Diệp gia đã kiểm tra nhiều lần, nhất định sẽ không có bất kỳ sai sót nào
Nhân viên tạp vụ của tiệm cơm Hoa Mậu đang đón khách, hắn biết Diệp Sở là vai chính của yến tiệc hôm nay.
Nhân viên tạp vụ nói: "Diệp tiên sinh cùng Diệp thái thái đã tới rồi."
Tô Lan cùng Diệp Quân Chiêu đang chờ họ ở sảnh Cửu Tiêu*.
*Chi tiết: 和平饭店九霄厅 (第1页) - 图说健康 (nhưng không hiểu sao mình tra lại ra khách sạn hòa bình: }}})
Diệp Quân Chiêu đang nói chuyện cùng quyền quý phú thương, Tô Lan lại đang đứng chùng những thái thái khác.
Ai ai cũng biết, Diệp nhị tiểu thư là cô nương được sủng ái nâng trong tay mà lớn lên của Diệp gia.
Sinh nhật mười bảy tuổi của nàng, tất nhiên sẽ tổ chức thật tốt.
Diệp Sở vào sảnh yến hội, đã nhanh chóng bị Tô Lan kêu đến. Những thái thái đứng cùng Tô Lan đều muốn gặp Diệp Sở.
Kỳ thật, Diệp Sở không thích cùng người khác xã giao, nhưng trên mặt nàng vẫn mang ý cười, cư xử rất nghiêm túc.
Diệp Sở cùng Tô Lan gật đầu: "Mẫu thân."
Tô Lan hướng mọi người giới thiệu: "Tiểu nữ Diệp Sở."
Hạ thái thái cười: "Mấy năm không gặp, không nghĩ tới Diệp Sở trổ mã đẹp như vậy."
Người nói là bà chủ của cửa hàng thực phẩm Thuận Nam, cũng chính là mẫu thân của Hạ Tuân. Ngày thường bà ấy rất bận, buổi tối dứt ra để tụ họp lại là dáng vẻ xinh đẹp ngăn nắp.
Hạ thái thái là một nữ nhân Thượng Hải điển hình, sống rất tinh tế.
Đôi mày của bà hơi nhíu lại, chuyện khiến bà phát sầu chỉ duy nhất là việc Hạ Tuân biến mất. Yến hội tối hôm nay, không hiểu nổi Hạ Tuân lại đi đến chỗ nào rồi.
Nhưng là chỉ cần Hạ Tuân bình bình an an là được, Hạ thái thái cũng không đi quản hắn.
Tống thái thái cũng nói: "Nghe nói thành tích cũng rất tốt."
Nghiêm thái thái: "Mạn Mạn nói, Diệp Sở nhân duyên cũng không tệ."
Mười dặm đô thị có nhiều người nước ngoài ở người, tâm tư mỗi người đều hiểu, sẽ dùng lời hay để nói, đặc biệt đây là sinh nhật của Diệp Sở, lời nói của mỗi người đều phá lệ mà rất êm tai.
Những lời này nghe một chút lên ổn thôi, Diệp Sở cũng không để ở trong lòng.
Các tân khách cũng rất nhiệt tình, tặng rất nhiều lễ, thành ý mười phần, lễ vật sẽ để ở một phòng khác. Đợi khi bọn họ trở về Diệp Công Quán, lại đem những lễ vật đó thu lại.