Lục Hoài chẳng qua chỉ là muốn giúp Diệp Sở một chút, không ngờ rằng phải ứng của nàng lại lớn như vậy.
Khó có thể nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Diệp Sở, hắn cảm thấy có chút muốn cười.
Chỉ là, bây giờ Tô Lan đang ở trong phòng, Lục Hoài tất nhiên phải biết đúng mực.
Hắn thản nhiên buông tay ra.
Nếu Tô Lan mà biết Lục Hoài đêm khuya lẻn vào Diệp Công Quán, trong lòng bà chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, lúc đó sẽ rất khó mà giải thích với bà.
Như đang sợ Tô Lan nghi ngờ đến, Diệp Sở vội nâng cao giọng: "Tìm được rồi."
Nàng nhanh tay gạt tóc ra.
Mái tóc đen dài của Diệp Sở vừa hay che đi che đi đôi tai đang phiến hồng.
Hương thơm tỏa ra từ trong tóc lại nhẹ nhàng mà bay đến chỗ của Lục Hoài, bộ sườn xám kia bị Diệp Sở kéo lại, rời khỏi tay của hắn.
Diệp Sở nắm chặt bộ sườn xám trắng, đầu ngón tay của hai người vừa chạm phải khôi phục lại cảm giác lành lạnh.
Trong tích tắc khi mang bộ sườn xám ra ngoài, Diệp Sở nhanh chóng đóng cửa tủ lại.
Lục Hoài còn chưa nhìn thấy mặt Diệp Sở, đã nghe tiếng cửa đóng lại rồi, ánh sáng biến mất, hắn một lần nữa ở trong bóng tối.
Lục Hoài nhếch miệng cười một tiếng, nàng đúng thật là rất cảnh giác.
Ánh đèn trong phòng theo khe hở giữa hai cánh cửa mà tiến vào, mơ hồ có một chùm sáng nhỏ, mặc dù có sáng, nhưng vẫn không thể thấy rõ hết cảnh tượng bên ngoài.
Lục Hoài chỉ nghe âm thanh của Tô Lan, nghe có chút xa.
Tô Lan nói với Diệp Sở: "Đầu tiên cởi váy ngoại ra đã, thay bộ sườn xám này vào."
Lục Hoài ngẩn ra vài giây, nhớ lại chuyện ban nãy. Vừa rồi Tô Lan bảo Diệp Sở lấy đồ, là muốn phối với vòng cổ ngọc bích.
Rõ ràng nơi này mờ tối, gì cũng không thể nhìn rõ, nhưng Lục Hoài vẫn dời tầm mắt, đặt vào trong góc tối.
Nghe lời nói của Tô Lan, Diệp Sở theo bản năng mà liếc tủ quần áo một cái.
Tủ quần áo đóng chặt, giữa cánh cửa chỉ có một khe hở duy nhất.
Nàng hiểu rõ tính tình của Lục Hoài. Mặc dù hắn có ở trong phòng, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lén.
Chỉ là mặt Diệp Sở không kìm được mà có chút hồng lên, hơi nóng ửng lên hai gò má.
Nàng đặt bộ sườn xám kia xuống, cởi váy ngoại ra.
Cách một cánh cửa tủ bằng gỗ, Lục Hoài ở trong, Diệp Sở ở ngoài.
Hắn chỉ nghe thấy tiếng sột soạt khi nàng cởi quần áo.
Động tác của nàng nhanh hơn, nhanh chóng mặc bộ sườn xám trắng kia vào.
Nút áo cuối cùng được Diệp Sở gài lại, trong lòng nàng dần bình tĩnh xuống.
Tô Lan cũng không nhận ra Diệp Sở có gì khác thường, nàng cầm vòng ngọc bích rồi giúp Diệp Sở đeo vào.
Ngọc là do đích thân Tô Lan chọn, độ tinh khiết rất cao. Làn da của Diệp Sở vốn trắng nõn, bây giờ đeo thêm một vòng ngọc bích, lại càng trở nên sáng hơn.
Tô Lan nở nụ cười.
Bà đưa Diệp Sở đến trước gương, để Diệp Sở ngắm thật kỹ.
Trong gương là một cô gái với bộ sườn xám trắng, tóc dài xõa bên vai, đôi mắt đen có thần, mặt mày tinh xảo như vẽ.
Tô Lan nhìn Diệp Sở: "Hôm nay A Sở đã mười bảy tuổi, đã trưởng thành rồi."
Không biết tại sao, khi nhìn Diệp Sở trong gương, Tô Lan bỗng nhiên có chút xúc động. Buổi tối hôm nay, bà có rất nhiều lời muốn nói.
Tô Lan: "Ta thường xuyên nghĩ, nếu sau này ngươi gả cho người.."
Diệp Sở nhanh chóng mở miệng: "Mẫu thân suy nghĩ nhiều rồi, chuyện này còn lâu lắm."
Lúc này, nàng vậy mà không nhịn được mà dùng dư quang nhìn về phía tủ quần áo.
Không biết Lục Hoài có nghe thấy hay không nữa.
Diệp Sở nhanh chóng thu hồi tầm mắt, làm bộ như không có chuyện gì.
Tô Lan ngẩn ra: "Nói đến cũng thật là, bây giờ là thời đại mới, không giống lúc trước, ngươi cũng nhận được giáo dục kiểu mới."
Tô Lan cũng rất hiểu đạo lý: "Dù là hôn nhân, cũng phải là từ tâm ý của mình."
Diệp Sở nhìn Tô Lan, những ý nghĩ đó của mẫu thân chưa từng nói với nàng.
Cánh mũi của nàng không khỏi chua xót.
Tô Lan tiếp tục: "A Sở, từ trước đến nay đều là người có chủ kiến."
"Ta cũng tin rằng, trong chuyện này, ngươi cũng sẽ có lựa chọn tốt."
Ở thời đại trước, rất nhiều nữ tử không thể tự mình lựa chọn, cuộc hôn nhân của các nàng đều là vì gia tộc mà hy sinh.
Mà ở thời đại mới này, Bến Thượng Hải cực kỳ phồn hoa, lòng người xốc nổi, nhiều người không nhìn thấy rõ, chọn sai bạn đời.
Kén vợ gả chồng là một chuyện phải rất thận trọng, cần phải suy tính rất kỹ.
Nhưng ở buổi tối nay, Diệp Sở mười bảy tuổi.
Tô Lan muốn cho nàng thấy thái độ của bà, hôn nhân đại sự tương lai của Diệp Sở, bà cũng sẽ không can thiệp vào lựa chọn của Diệp Sở.
Trong lòng Diệp Sở cảm thấy ấm áp.
Khi Tô Lan rời đi, còn cùng Diệp Sở nói chúc ngủ ngon.
Diệp Sở đóng cửa phòng, nhanh chóng khóa cửa, dường như có chút đăm chiêu. Lát sau, nàng mới nhớ trong tủ quần áo còn giấu một người.
Diệp sở đến trước cửa tủ, nhẹ nhàng mở cửa.
Ánh sáng đột nhiên ập vào tủ, Diệp Sở nhìn hắn: "Mấu thân ta đi rồi."
Khi Lục Hoài bước ra, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Sở.
Trên người nàng vẫn là bộ sườn xám thuần trắng, trên cổ vẫn còn đeo chiếc vòng ngọc bích, trong không khí vẫn loáng thoáng mùi hương dịu mát.
Làn da của Diệp Sở đã trắng, vẻ mặt như ngọc, trong đáy mắt lại có vẻ trầm tĩnh không hợp tuổi.
Vẻ đẹp hoàn mỹ.
Đoạn đối thoại vừa rồi hắn đều nghe được, Lục Hoài mơ hồ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.
Hắn cũng không nói, trầm mặc ngắm nhìn khuôn mặt nàng, đáy mắt không rõ nông sâu.
Khó có thể nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Diệp Sở, hắn cảm thấy có chút muốn cười.
Chỉ là, bây giờ Tô Lan đang ở trong phòng, Lục Hoài tất nhiên phải biết đúng mực.
Hắn thản nhiên buông tay ra.
Nếu Tô Lan mà biết Lục Hoài đêm khuya lẻn vào Diệp Công Quán, trong lòng bà chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, lúc đó sẽ rất khó mà giải thích với bà.
Như đang sợ Tô Lan nghi ngờ đến, Diệp Sở vội nâng cao giọng: "Tìm được rồi."
Nàng nhanh tay gạt tóc ra.
Mái tóc đen dài của Diệp Sở vừa hay che đi che đi đôi tai đang phiến hồng.
Hương thơm tỏa ra từ trong tóc lại nhẹ nhàng mà bay đến chỗ của Lục Hoài, bộ sườn xám kia bị Diệp Sở kéo lại, rời khỏi tay của hắn.
Diệp Sở nắm chặt bộ sườn xám trắng, đầu ngón tay của hai người vừa chạm phải khôi phục lại cảm giác lành lạnh.
Trong tích tắc khi mang bộ sườn xám ra ngoài, Diệp Sở nhanh chóng đóng cửa tủ lại.
Lục Hoài còn chưa nhìn thấy mặt Diệp Sở, đã nghe tiếng cửa đóng lại rồi, ánh sáng biến mất, hắn một lần nữa ở trong bóng tối.
Lục Hoài nhếch miệng cười một tiếng, nàng đúng thật là rất cảnh giác.
Ánh đèn trong phòng theo khe hở giữa hai cánh cửa mà tiến vào, mơ hồ có một chùm sáng nhỏ, mặc dù có sáng, nhưng vẫn không thể thấy rõ hết cảnh tượng bên ngoài.
Lục Hoài chỉ nghe âm thanh của Tô Lan, nghe có chút xa.
Tô Lan nói với Diệp Sở: "Đầu tiên cởi váy ngoại ra đã, thay bộ sườn xám này vào."
Lục Hoài ngẩn ra vài giây, nhớ lại chuyện ban nãy. Vừa rồi Tô Lan bảo Diệp Sở lấy đồ, là muốn phối với vòng cổ ngọc bích.
Rõ ràng nơi này mờ tối, gì cũng không thể nhìn rõ, nhưng Lục Hoài vẫn dời tầm mắt, đặt vào trong góc tối.
Nghe lời nói của Tô Lan, Diệp Sở theo bản năng mà liếc tủ quần áo một cái.
Tủ quần áo đóng chặt, giữa cánh cửa chỉ có một khe hở duy nhất.
Nàng hiểu rõ tính tình của Lục Hoài. Mặc dù hắn có ở trong phòng, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lén.
Chỉ là mặt Diệp Sở không kìm được mà có chút hồng lên, hơi nóng ửng lên hai gò má.
Nàng đặt bộ sườn xám kia xuống, cởi váy ngoại ra.
Cách một cánh cửa tủ bằng gỗ, Lục Hoài ở trong, Diệp Sở ở ngoài.
Hắn chỉ nghe thấy tiếng sột soạt khi nàng cởi quần áo.
Động tác của nàng nhanh hơn, nhanh chóng mặc bộ sườn xám trắng kia vào.
Nút áo cuối cùng được Diệp Sở gài lại, trong lòng nàng dần bình tĩnh xuống.
Tô Lan cũng không nhận ra Diệp Sở có gì khác thường, nàng cầm vòng ngọc bích rồi giúp Diệp Sở đeo vào.
Ngọc là do đích thân Tô Lan chọn, độ tinh khiết rất cao. Làn da của Diệp Sở vốn trắng nõn, bây giờ đeo thêm một vòng ngọc bích, lại càng trở nên sáng hơn.
Tô Lan nở nụ cười.
Bà đưa Diệp Sở đến trước gương, để Diệp Sở ngắm thật kỹ.
Trong gương là một cô gái với bộ sườn xám trắng, tóc dài xõa bên vai, đôi mắt đen có thần, mặt mày tinh xảo như vẽ.
Tô Lan nhìn Diệp Sở: "Hôm nay A Sở đã mười bảy tuổi, đã trưởng thành rồi."
Không biết tại sao, khi nhìn Diệp Sở trong gương, Tô Lan bỗng nhiên có chút xúc động. Buổi tối hôm nay, bà có rất nhiều lời muốn nói.
Tô Lan: "Ta thường xuyên nghĩ, nếu sau này ngươi gả cho người.."
Diệp Sở nhanh chóng mở miệng: "Mẫu thân suy nghĩ nhiều rồi, chuyện này còn lâu lắm."
Lúc này, nàng vậy mà không nhịn được mà dùng dư quang nhìn về phía tủ quần áo.
Không biết Lục Hoài có nghe thấy hay không nữa.
Diệp Sở nhanh chóng thu hồi tầm mắt, làm bộ như không có chuyện gì.
Tô Lan ngẩn ra: "Nói đến cũng thật là, bây giờ là thời đại mới, không giống lúc trước, ngươi cũng nhận được giáo dục kiểu mới."
Tô Lan cũng rất hiểu đạo lý: "Dù là hôn nhân, cũng phải là từ tâm ý của mình."
Diệp Sở nhìn Tô Lan, những ý nghĩ đó của mẫu thân chưa từng nói với nàng.
Cánh mũi của nàng không khỏi chua xót.
Tô Lan tiếp tục: "A Sở, từ trước đến nay đều là người có chủ kiến."
"Ta cũng tin rằng, trong chuyện này, ngươi cũng sẽ có lựa chọn tốt."
Ở thời đại trước, rất nhiều nữ tử không thể tự mình lựa chọn, cuộc hôn nhân của các nàng đều là vì gia tộc mà hy sinh.
Mà ở thời đại mới này, Bến Thượng Hải cực kỳ phồn hoa, lòng người xốc nổi, nhiều người không nhìn thấy rõ, chọn sai bạn đời.
Kén vợ gả chồng là một chuyện phải rất thận trọng, cần phải suy tính rất kỹ.
Nhưng ở buổi tối nay, Diệp Sở mười bảy tuổi.
Tô Lan muốn cho nàng thấy thái độ của bà, hôn nhân đại sự tương lai của Diệp Sở, bà cũng sẽ không can thiệp vào lựa chọn của Diệp Sở.
Trong lòng Diệp Sở cảm thấy ấm áp.
Khi Tô Lan rời đi, còn cùng Diệp Sở nói chúc ngủ ngon.
Diệp Sở đóng cửa phòng, nhanh chóng khóa cửa, dường như có chút đăm chiêu. Lát sau, nàng mới nhớ trong tủ quần áo còn giấu một người.
Diệp sở đến trước cửa tủ, nhẹ nhàng mở cửa.
Ánh sáng đột nhiên ập vào tủ, Diệp Sở nhìn hắn: "Mấu thân ta đi rồi."
Khi Lục Hoài bước ra, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Sở.
Trên người nàng vẫn là bộ sườn xám thuần trắng, trên cổ vẫn còn đeo chiếc vòng ngọc bích, trong không khí vẫn loáng thoáng mùi hương dịu mát.
Làn da của Diệp Sở đã trắng, vẻ mặt như ngọc, trong đáy mắt lại có vẻ trầm tĩnh không hợp tuổi.
Vẻ đẹp hoàn mỹ.
Đoạn đối thoại vừa rồi hắn đều nghe được, Lục Hoài mơ hồ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.
Hắn cũng không nói, trầm mặc ngắm nhìn khuôn mặt nàng, đáy mắt không rõ nông sâu.