Ngữ khí Tô Minh Triết mang theo một tia châm chọc: "Tam thiếu thật là thần thông quản đại. Nói như vậy là ngươi đã biết, chuyện vừa xảy ra nửa giờ trước ở khách sạn Kim Môn."
Vừa rồi rõ ràng Diệp Sở cũng không nói gì, Lục Hoài vậy mà đã biết Tô Minh Triết muốn tìm hắn.
Chuyện hôm nay, vì sao Lục Hoài lại biết nhanh như vậy?
Lục Hoài không phủ nhận: "Thật sự là ta có phái người bảo vệ Diệp Sở."
Lục Hoài đưa cho Diệp Sở nhóm ám vệ kia hành tung cực kỳ bí ẩn, người khác sẽ không phát hiện sự tồn tại của họ.
Huống chi, lúc ấy Tô Minh Triết đang ở trong hiểm cảnh, lại thêm bảo vệ Diệp Sở, làm sao có thể phân thân mà suy nghĩ.
Tô Minh Triết nheo mắt: "Tam thiếu đã sớm đã biết Diệp Sở biết dùng súng, sao ngươi biết được?"
Việc hắn tức giận, Diệp Sở biết dùng súng, Lục Hoài vậy mà biết sớm hơn hắn.
Lục Hoài cười: "Bởi vì thương pháp của nàng là do ta dạy."
Tô Minh Triết nâng cao giọng: "Ngươi dạy thế nào chứ?"
Tuy hắn hiểu rõ tính tình của Lục Hoài, nhưng vẫn còn lòng cảnh giác. Ai biết được Lục Hoài có lén lút tiếp xúc thân mật với nàng hay không chứ?
Ngữ khí Lục Hoài đạm nhiên: "Bắn súng thôi, ngươi nghĩ ta dạy thế nào?"
Tô Minh Triết càng tức giận: "Ngươi.."
Lục Hoài chỉ có thể bổ sung thêm một câu: "Không có tiếp xúc, tuyệt đối chưa từng có."
Những lần tiếp xúc trước chỉ là có lẽ có. (Dã Miêu: Lươn lẹo)
Tô Minh Triết miễn cưỡng mà bình phục cảm xúc.
Lục Hoài trấn định cực kỳ: "Tô Minh Triết, biểu hiện hôm nay của nàng rất tốt."
Tô Minh Triết có chút tức giận: "Nàng chỉ là một nữ sinh, sao ngươi lại dạy nàng dùng súng?"
Từ trước đến nay, Tô Minh Triết luôn để tâm đến Diệp Sở, hắn cũng không muốn để Diệp Sở phải tiếp xúc với những chuyện nguy hiểm.
Giọng nói của Lục Hoài lạnh đi vài phần: "Hành động bảo vệ không biết khống chế cũng là một loại thương tổn."
Tô Minh Triết ngẩn ra một lúc, suy nghĩ của hắn bị Lục Hoài nói trúng, không trả lời.
Lục Hoài tiếp tục nói: "Tô Minh Triết, người có lòng tin mình sẽ bảo vệ được nàng suốt đời hay không?"
Tô Minh Triết trầm mặc. Trong lòng hắn đã hiểu rõ ý của Lục Hoài.
Lục Hoài: "Ta nói rồi, ta sẽ bảo hộ Diệp Sở."
Hắn nói từng câu từng chữ rõ ràng, thái độ cực kỳ nghiêm túc. Thanh tuyến trầm thấp, khiến người khác tin phục.
"Nếu Diệp Sở gặp phải nguy hiểm thật sự, ta hy vọng nàng có năng lực tự bảo vệ mình."
"Tựa như hôm nay như vậy."
"..."
Tâm tư của Lục Hoài, Tô Minh Triết nghe được rõ.
Nếu Diệp Sở chỉ được bao bọc kỹ lưỡng, lại không hề hay biết gì với nguy hiểm bên ngoài. Sau này rời khỏi nhà, nàng nhất định không thể bảo vệ bản thân.
Tô Minh Triết nhìn thoáng qua Diệp Sở, khuôn mặt nàng mỹ lệ, ngũ quan tinh xảo. So với trước đã trưởng thành không ít.
Rất nhanh thôi sẽ đến sinh nhật 17 tuổi của nàng, có lẽ đã đến lúc nàng nên có suy nghĩ của riêng nàng rồi.
Nếu họ vẫn luôn bảo vệ Diệp Sở như thế, nàng vấp ngã, làm sao có thể tự đứng lên được?
Thật ra đời trước, người Diệp gia cũng có thái độ này. Mà sau khi Diệp gia suy tàn, Diệp Sở mới thật sự trưởng thành.
Diệp Sở đứng bên cạnh, nhìn thấy Tô Minh Triết trầm mặc hồi lâu. Tuy không nghe thấy Lục Hoài nói gì ở đầu bên kia. Nhưng nàng biết rằng, hắn đã thuyết phục được biểu ca.
Cơ thể căng chặt của Diệp Sở cuối cùng cũng buông lỏng.
Tô Minh Triết: "Tam thiếu có thể nói rõ hơn được không?"
Bởi vì Diệp Sở đang ở đây, hắn không thể trực tiếp hỏi Lục Hoài.
Tô Minh Triết hiểu, Lục Hoài có thể vì Diệp Sở làm đến bước này, nhất định không đơn giản vì nàng đã cứu hắn một mạng.
Lúc này, Lục Hoài cũng không nói dối Tô Minh Triết.
Thanh tuyến Lục Hoài trầm ổn: "Ta có ý với Diệp Sở, nhưng trước mắt nàng không biết."
Khóe môi Tô Minh Triết cong lên: "Vậy là tốt nhất, nàng không cần biết nhiều như vậy."
Trước khi Tô Minh Triết chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với Lục Hoài, hắn sẽ không để cho Lục Hoài tận dụng một chút cơ hội nào.
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Mấy ngày này Bến Thượng Hải rất loạn, đã lâu rồi ta chưa gặp Diệp Sở."
Tô Minh Triết buông lỏng.
Diệp Sở nói không sai, Lục Hoài bận rộn, hắn không có tới tìm nàng.
Lục Hoài: "Sinh nhật 17 tuổi của Diệp Sở sắp tới rồi. Ta lại không thể gặp nàng, ngươi đến chỗ của ta lấy một phần lễ được không?"
Nhận ra Tô Minh Triết đã mất đi địch ý, Lục Hoài không đổi sắc mặt mà đưa ra một yêu cầu.
Có chuyện hắn không thể làm ở bên ngoài, lần sau cũng có thể nhớ đến Tô Minh Triết hỗ trợ.
Tô Minh Triết không cự tuyệt: "Có thể."
Lục Hoài: "Còn có, nếu người của Diệp gia phát hiện nàng biết dùng súng.."
Tô Minh Triết không nghĩ ngợi: "Ta sẽ nói là ta dạy nàng."
Tuy nói trong lòng của họ có khúc mắc, nhưng không khí giữa hai người họ cũng không còn khẩn trương như trước nữa, nhìn qua như hai bằng hữu nói chuyện phiếm.
Lục Hoài: "Hạ Tuân là bằng hữu của ngươi?"
Ngữ khí của hắn bất chợt nghiêm túc lên.
Tô Minh Triết ngẩn ra: "Chúng ta có quen biết ở Hoa Thương hội, có vài chuyện làm ăn qua lại."
Lục Hoài nghiêm túc: "Có người muốn động tay đến Hoa Thườn hội, ngày sau ngươi cẩn thận một chút."
Tô Minh Triết: "Cảm ơn Tam thiếu."
Nếu Tô Minh Triết đã tin tưởng hắn, Lục Hoài hành động của Lục Hoài cũng không còn kiềm chế như trước nữa.
Lục Hoài chậm rãi mở miệng: "Ta muốn nói vài câu với Diệp Sở."
Tô Minh Triết nhìn Diệp Sở. Điều kỳ quái là, bây giờ hắn cũng không kháng cự chuyện này như trước nữa.
Hắn dùng mắt ra hiệu, bảo nàng đi tới nhận điện thoại.
Diệp Sở đi qua, nhận lấy điện thoại ngay trước mặt Tô Minh Triết. Ở đây còn có người, bọn họ không thể để lộ ra dấu vết.
Thanh âm của Diệp Sở nhu hòa, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng.
"Tam thiếu."
Lục Hoài cười một tiếng: "Ừm, Diệp Sở."
Diệp Sở nói rất nghiêm túc: "Cảm ơn Tâm thiếu đã hỗ trợ hôm nay."
"Không cần." Lục Hoài biết Diệp Sở đang nói cho Tô Minh Triết nghe. Chỉ là, bây giờ hắn còn có chuyện quan trọng hơn.
Vừa rồi rõ ràng Diệp Sở cũng không nói gì, Lục Hoài vậy mà đã biết Tô Minh Triết muốn tìm hắn.
Chuyện hôm nay, vì sao Lục Hoài lại biết nhanh như vậy?
Lục Hoài không phủ nhận: "Thật sự là ta có phái người bảo vệ Diệp Sở."
Lục Hoài đưa cho Diệp Sở nhóm ám vệ kia hành tung cực kỳ bí ẩn, người khác sẽ không phát hiện sự tồn tại của họ.
Huống chi, lúc ấy Tô Minh Triết đang ở trong hiểm cảnh, lại thêm bảo vệ Diệp Sở, làm sao có thể phân thân mà suy nghĩ.
Tô Minh Triết nheo mắt: "Tam thiếu đã sớm đã biết Diệp Sở biết dùng súng, sao ngươi biết được?"
Việc hắn tức giận, Diệp Sở biết dùng súng, Lục Hoài vậy mà biết sớm hơn hắn.
Lục Hoài cười: "Bởi vì thương pháp của nàng là do ta dạy."
Tô Minh Triết nâng cao giọng: "Ngươi dạy thế nào chứ?"
Tuy hắn hiểu rõ tính tình của Lục Hoài, nhưng vẫn còn lòng cảnh giác. Ai biết được Lục Hoài có lén lút tiếp xúc thân mật với nàng hay không chứ?
Ngữ khí Lục Hoài đạm nhiên: "Bắn súng thôi, ngươi nghĩ ta dạy thế nào?"
Tô Minh Triết càng tức giận: "Ngươi.."
Lục Hoài chỉ có thể bổ sung thêm một câu: "Không có tiếp xúc, tuyệt đối chưa từng có."
Những lần tiếp xúc trước chỉ là có lẽ có. (Dã Miêu: Lươn lẹo)
Tô Minh Triết miễn cưỡng mà bình phục cảm xúc.
Lục Hoài trấn định cực kỳ: "Tô Minh Triết, biểu hiện hôm nay của nàng rất tốt."
Tô Minh Triết có chút tức giận: "Nàng chỉ là một nữ sinh, sao ngươi lại dạy nàng dùng súng?"
Từ trước đến nay, Tô Minh Triết luôn để tâm đến Diệp Sở, hắn cũng không muốn để Diệp Sở phải tiếp xúc với những chuyện nguy hiểm.
Giọng nói của Lục Hoài lạnh đi vài phần: "Hành động bảo vệ không biết khống chế cũng là một loại thương tổn."
Tô Minh Triết ngẩn ra một lúc, suy nghĩ của hắn bị Lục Hoài nói trúng, không trả lời.
Lục Hoài tiếp tục nói: "Tô Minh Triết, người có lòng tin mình sẽ bảo vệ được nàng suốt đời hay không?"
Tô Minh Triết trầm mặc. Trong lòng hắn đã hiểu rõ ý của Lục Hoài.
Lục Hoài: "Ta nói rồi, ta sẽ bảo hộ Diệp Sở."
Hắn nói từng câu từng chữ rõ ràng, thái độ cực kỳ nghiêm túc. Thanh tuyến trầm thấp, khiến người khác tin phục.
"Nếu Diệp Sở gặp phải nguy hiểm thật sự, ta hy vọng nàng có năng lực tự bảo vệ mình."
"Tựa như hôm nay như vậy."
"..."
Tâm tư của Lục Hoài, Tô Minh Triết nghe được rõ.
Nếu Diệp Sở chỉ được bao bọc kỹ lưỡng, lại không hề hay biết gì với nguy hiểm bên ngoài. Sau này rời khỏi nhà, nàng nhất định không thể bảo vệ bản thân.
Tô Minh Triết nhìn thoáng qua Diệp Sở, khuôn mặt nàng mỹ lệ, ngũ quan tinh xảo. So với trước đã trưởng thành không ít.
Rất nhanh thôi sẽ đến sinh nhật 17 tuổi của nàng, có lẽ đã đến lúc nàng nên có suy nghĩ của riêng nàng rồi.
Nếu họ vẫn luôn bảo vệ Diệp Sở như thế, nàng vấp ngã, làm sao có thể tự đứng lên được?
Thật ra đời trước, người Diệp gia cũng có thái độ này. Mà sau khi Diệp gia suy tàn, Diệp Sở mới thật sự trưởng thành.
Diệp Sở đứng bên cạnh, nhìn thấy Tô Minh Triết trầm mặc hồi lâu. Tuy không nghe thấy Lục Hoài nói gì ở đầu bên kia. Nhưng nàng biết rằng, hắn đã thuyết phục được biểu ca.
Cơ thể căng chặt của Diệp Sở cuối cùng cũng buông lỏng.
Tô Minh Triết: "Tam thiếu có thể nói rõ hơn được không?"
Bởi vì Diệp Sở đang ở đây, hắn không thể trực tiếp hỏi Lục Hoài.
Tô Minh Triết hiểu, Lục Hoài có thể vì Diệp Sở làm đến bước này, nhất định không đơn giản vì nàng đã cứu hắn một mạng.
Lúc này, Lục Hoài cũng không nói dối Tô Minh Triết.
Thanh tuyến Lục Hoài trầm ổn: "Ta có ý với Diệp Sở, nhưng trước mắt nàng không biết."
Khóe môi Tô Minh Triết cong lên: "Vậy là tốt nhất, nàng không cần biết nhiều như vậy."
Trước khi Tô Minh Triết chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với Lục Hoài, hắn sẽ không để cho Lục Hoài tận dụng một chút cơ hội nào.
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Mấy ngày này Bến Thượng Hải rất loạn, đã lâu rồi ta chưa gặp Diệp Sở."
Tô Minh Triết buông lỏng.
Diệp Sở nói không sai, Lục Hoài bận rộn, hắn không có tới tìm nàng.
Lục Hoài: "Sinh nhật 17 tuổi của Diệp Sở sắp tới rồi. Ta lại không thể gặp nàng, ngươi đến chỗ của ta lấy một phần lễ được không?"
Nhận ra Tô Minh Triết đã mất đi địch ý, Lục Hoài không đổi sắc mặt mà đưa ra một yêu cầu.
Có chuyện hắn không thể làm ở bên ngoài, lần sau cũng có thể nhớ đến Tô Minh Triết hỗ trợ.
Tô Minh Triết không cự tuyệt: "Có thể."
Lục Hoài: "Còn có, nếu người của Diệp gia phát hiện nàng biết dùng súng.."
Tô Minh Triết không nghĩ ngợi: "Ta sẽ nói là ta dạy nàng."
Tuy nói trong lòng của họ có khúc mắc, nhưng không khí giữa hai người họ cũng không còn khẩn trương như trước nữa, nhìn qua như hai bằng hữu nói chuyện phiếm.
Lục Hoài: "Hạ Tuân là bằng hữu của ngươi?"
Ngữ khí của hắn bất chợt nghiêm túc lên.
Tô Minh Triết ngẩn ra: "Chúng ta có quen biết ở Hoa Thương hội, có vài chuyện làm ăn qua lại."
Lục Hoài nghiêm túc: "Có người muốn động tay đến Hoa Thườn hội, ngày sau ngươi cẩn thận một chút."
Tô Minh Triết: "Cảm ơn Tam thiếu."
Nếu Tô Minh Triết đã tin tưởng hắn, Lục Hoài hành động của Lục Hoài cũng không còn kiềm chế như trước nữa.
Lục Hoài chậm rãi mở miệng: "Ta muốn nói vài câu với Diệp Sở."
Tô Minh Triết nhìn Diệp Sở. Điều kỳ quái là, bây giờ hắn cũng không kháng cự chuyện này như trước nữa.
Hắn dùng mắt ra hiệu, bảo nàng đi tới nhận điện thoại.
Diệp Sở đi qua, nhận lấy điện thoại ngay trước mặt Tô Minh Triết. Ở đây còn có người, bọn họ không thể để lộ ra dấu vết.
Thanh âm của Diệp Sở nhu hòa, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng.
"Tam thiếu."
Lục Hoài cười một tiếng: "Ừm, Diệp Sở."
Diệp Sở nói rất nghiêm túc: "Cảm ơn Tâm thiếu đã hỗ trợ hôm nay."
"Không cần." Lục Hoài biết Diệp Sở đang nói cho Tô Minh Triết nghe. Chỉ là, bây giờ hắn còn có chuyện quan trọng hơn.