Trong lòng Tô Minh Triết cả kinh, dư quang của hắn nhìn qua vẻ bình tĩnh của Diệp Sở.
Từ khi nào Diệp Sở lại biết dùng súng? Hơn nữa thương pháp của nàng rất chuẩn.
Diệp Sở trấn tĩnh dị thường, không hề giống như là lần đầu nổ súng.
Ngay lúc nguy hiểm thật sự xuất hiện, vậy mà Diệp Sở cũng không cảm thấy sợ hãi.
Chỉ trong nháy mắt, tâm tư của Tô Minh Triết thiên hồi bách chuyển*, suy nghĩ hỗn loạn.
*thiên hồi bách chuyển (千回百转): Mình tra thì thấy trên mạng ghi là vòng lặp, quẩn quanh. Nếu đưa vào ngữ cảnh này thì chắc là xoay chuyển liên tục ().
Diệp Sở nhìn thấy biểu tình của Tô Minh Triết, nàng hiểu hắn đang nghĩ gì.
Nhưng tình cảnh lúc này đang rất khẩn cấp, bốn bề đều là địch. Bọn họ cần phải tập trung cao độ.
Diệp Sở nhanh chóng nói: "Biểu ca, lát nữa ta sẽ giải thích với ngươi sau."
Tô Minh Triết không trả lời, sắc mặt lạnh lùng.
Một viên đạn bay về phía Tô Minh Triết, động tác của hắn nhanh chóng, hơi nghiêng người, bảo vệ Diệp Sở ở phía sau.
Nhìn qua, lời Diệp Sở nói vẫn chưa thể trấn an được Tô Minh Triết, hắn vẫn dẩu môi, vẻ mặt không vui.
Bọn họ không thể nói chuyện, đặt tất cả chú ý lên người nhóm sát thủ.
Ba người dựa lưng vào nhau, tạo thành một vòng tròn chặt chẽ.
Mỗi người cầm chắc một khẩu súng, nét mặt cảnh giác, quan sát động tĩnh chung quanh.
Trong lòng Diệp Sở hiểu rõ, những ám vệ của Lục Hoài cũng đang trợ giúp bọn họ.
Người bên ngoài hiển nhiên là không nghĩ đến chuyện này. Mấy người ở bên trong không ngờ vậy mà lại mang theo súng tùy thân
Tiếng súng nghỉ vài giây, khắp nơi khôi phục lại vẻ an tĩnh.
Nhóm người này nhận nhiệm vụ là khiến cho họ bị thương. Dù có ảnh hưởng đến hai nhà Hạ Tô cũng không sao.
Tên đầu lĩnh nhanh chóng ra lệnh, không cho phép ngừng lại, tiếp tục nổ súng công kích.
Những tên sát thủ mới đến tiếp ứng tiến vào trong sảnh khách sạn từ các góc tối.
Hạ Tuân nheo mắt, cẩn thận phân biệt tiếng bước chân của người mới tới. Rất nhanh, hắn đã xác định xong.
Hạ Tuân mở miệng: "Nhóm vừa tới khoảng mười mấy người."
Bọn họ có ba khẩu súng, tuy chỉ còn lại vài băng đạn, nhưng đối phó với mấy tên ở đây cũng đủ rồi.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, lập tức đề ra phương án đối phó.
Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết phụ trách ứng phó với người hai bên sườn, Diệp Sở phụ trách ngăn cản những sơ hở của hai người.
Ngay lúc này, sự yên tĩnh ở đây xuất hiện một khe nứt.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng thủy tinh vỡ vụn, tiếng bước chân nặng nề, đoitj nhiên tiếng súng vang lên..
Các loại âm thanh hỗn loạn đè lên, mãnh liệt cực kỳ, giống như tiếng sấm gầm gừ, vang vọng bốn phía!
Từ khắp bốn phương tám hướng đều có đạn bay đến, trông không khí tràn ngập hơi thở tiêu điều của cái chết!
Diệp Sở, Hạ Tuân và Tô Minh Triết, thần sắc ba người lạnh lùng, mặt không biểu cảm mà bóp cò súng.
Người bên ngoài cũng phân công nhau mà tràn vào trong, đánh bộc vào vị trí của ba người.
Sảnh là trung tâm của một trận đấu súng kịch liệt, hai bên không ai nhường ai!
Diệp Sở nhắm vào một nhóm mục tiêu, nắm chắc súng trong tay, tiếng súng không ngừng vang lên.
Viên đạn sượt qua mặt nàng, để lại một vệt máu
Cơn đau rát nhói lên, Diệp Sở lại như không cảm thấy gì.
Đáy mắt Hạ Tuân rét lạnh, hắn không ý thức mà nổ súng.
Hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng đánh trúng những sát thủ tới gần.
Giống như có người điều khiển tay của hắn, thay hắn giải quyết từng mục tiêu một.
Tô Minh Triết chỉ lo bảo vệ Diệp Sở, một viên đạn bay về phía hắn.
Viên đạn nhanh chóng sượt qua tay áo của Tô Minh Triết, đau đớn ập đến, vết thương nhanh chóng chảy máu.
Hắn chỉ hơi chau mày, tiếp tục động cò súng.
Bọn họ nhanh chóng giải quyết xong trò đấu súng này.
Nhóm sát thủ bước chân vào sảnh khách sạn không một ai sống sót.
Toàn quân bị diệt.
Khi tiếng súng biết mất, khách sạn sớm đã thành một mảnh hỗn độn.
Khách sạn Kim Môn nổi tiếng ở Bến Thượng Hải.
Mà giờ phút này, đại sảnh trang trí trang nhã lại để lại đầy dấu vết của cuộc đọ súng.
Lúc đầu là nơi tràn ngập hương vị nhạt nhẽo cũng đã bị mùi thuốc súng mạnh mẽ thay thế.
Chung quanh đã khôi phục lại an tĩnh, nguy hiểm cũng đã biến mất.
Trái tim của ba người cuối cùng cũng hạ xuống.
Hạ Tuân chợt hồi thần, hắn nắm chặt súng trong tay, có chút hoảng hốt.
Hắn khẽ buông tay, thanh súng ngắn Colt suýt nữa đã rơi xuống sàn.
Hắn nhớ rất rõ, bản thân không thể có được thương pháp chuẩn như vậy được.
Hạ Tuân biết sự tồn tại của người kia, hắn mượn cái tay này, giúp mình.
Nhưng Hạ Tuân muốn bị người khác phát hiện, hắn cần phải làm chút gì đó để che lấp.
Rất nhanh sau đó, Hạ Tuân lại khôi phục bộ dạng tùy tính trước kia.
Hắn nhìn vào súng trong tay Diệp Sở: "Ta không nghĩ tới Diệp nhị tiểu thư còn có một mặt này."
Diệp Sở cười lạnh một tiếng: "Hạ giáo đổng cũng không kém, ngươi chỉ tới câu lạc bộ kiếm Tây Dương, vậy mà giờ đến súng cũng biết cầm."
Diệp Sở châm chọc Hạ Tuân cũng có bí mật của hắn, hơn nữa dấu cũng rất tốt.
Tô Minh Triết cảm thấy kỳ quái: "Hai người các ngươi sao lại có quen biết?"
Hắn không biết Diệp Sở vì sao lại biết Hạ Tuân m.
Hạ Tuân không đáp, hắn nhìn về phía Diệp Sở, xem nàng tiếp chiêu thế nào.
Diệp Sở cười cười với Tô Minh Triết: "Hắn là giáo đổng của Trung Học Tín Lễ."
Tô Minh Triết bán tín bán nghi: "Phải không?"
Hắn vẫn cảm thấy hai người này có gì đó giấu hắn
Nếu Hạ Tuân đã sớm biết muội muội, lại ra vẻ không quen, vậy thì tâm tư của hắn không giống người thường.
Ánh mắt Tô Minh Triết lạnh xuống.
Hạ Tuân câu miệng nói: "Tô Minh Triết, kỹ thuật diễn của muội muội của ngươi rất tốt, ở trường diễn kịch không khác gì diễn viên nữ chính."
Diệp Sở giải thích nói: "Ta chỉ là cùng với đồng học diễn tập thôi."
Xem ra Hạ Tuân vẫn còn biết chút chuyện của Trung Học Tín Lễ, lòng nghi ngờ của Tô Minh Triết buông xuống vài phần.
Từ khi nào Diệp Sở lại biết dùng súng? Hơn nữa thương pháp của nàng rất chuẩn.
Diệp Sở trấn tĩnh dị thường, không hề giống như là lần đầu nổ súng.
Ngay lúc nguy hiểm thật sự xuất hiện, vậy mà Diệp Sở cũng không cảm thấy sợ hãi.
Chỉ trong nháy mắt, tâm tư của Tô Minh Triết thiên hồi bách chuyển*, suy nghĩ hỗn loạn.
*thiên hồi bách chuyển (千回百转): Mình tra thì thấy trên mạng ghi là vòng lặp, quẩn quanh. Nếu đưa vào ngữ cảnh này thì chắc là xoay chuyển liên tục ().
Diệp Sở nhìn thấy biểu tình của Tô Minh Triết, nàng hiểu hắn đang nghĩ gì.
Nhưng tình cảnh lúc này đang rất khẩn cấp, bốn bề đều là địch. Bọn họ cần phải tập trung cao độ.
Diệp Sở nhanh chóng nói: "Biểu ca, lát nữa ta sẽ giải thích với ngươi sau."
Tô Minh Triết không trả lời, sắc mặt lạnh lùng.
Một viên đạn bay về phía Tô Minh Triết, động tác của hắn nhanh chóng, hơi nghiêng người, bảo vệ Diệp Sở ở phía sau.
Nhìn qua, lời Diệp Sở nói vẫn chưa thể trấn an được Tô Minh Triết, hắn vẫn dẩu môi, vẻ mặt không vui.
Bọn họ không thể nói chuyện, đặt tất cả chú ý lên người nhóm sát thủ.
Ba người dựa lưng vào nhau, tạo thành một vòng tròn chặt chẽ.
Mỗi người cầm chắc một khẩu súng, nét mặt cảnh giác, quan sát động tĩnh chung quanh.
Trong lòng Diệp Sở hiểu rõ, những ám vệ của Lục Hoài cũng đang trợ giúp bọn họ.
Người bên ngoài hiển nhiên là không nghĩ đến chuyện này. Mấy người ở bên trong không ngờ vậy mà lại mang theo súng tùy thân
Tiếng súng nghỉ vài giây, khắp nơi khôi phục lại vẻ an tĩnh.
Nhóm người này nhận nhiệm vụ là khiến cho họ bị thương. Dù có ảnh hưởng đến hai nhà Hạ Tô cũng không sao.
Tên đầu lĩnh nhanh chóng ra lệnh, không cho phép ngừng lại, tiếp tục nổ súng công kích.
Những tên sát thủ mới đến tiếp ứng tiến vào trong sảnh khách sạn từ các góc tối.
Hạ Tuân nheo mắt, cẩn thận phân biệt tiếng bước chân của người mới tới. Rất nhanh, hắn đã xác định xong.
Hạ Tuân mở miệng: "Nhóm vừa tới khoảng mười mấy người."
Bọn họ có ba khẩu súng, tuy chỉ còn lại vài băng đạn, nhưng đối phó với mấy tên ở đây cũng đủ rồi.
Bọn họ trao đổi ánh mắt, lập tức đề ra phương án đối phó.
Hạ Tuân cùng Tô Minh Triết phụ trách ứng phó với người hai bên sườn, Diệp Sở phụ trách ngăn cản những sơ hở của hai người.
Ngay lúc này, sự yên tĩnh ở đây xuất hiện một khe nứt.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng thủy tinh vỡ vụn, tiếng bước chân nặng nề, đoitj nhiên tiếng súng vang lên..
Các loại âm thanh hỗn loạn đè lên, mãnh liệt cực kỳ, giống như tiếng sấm gầm gừ, vang vọng bốn phía!
Từ khắp bốn phương tám hướng đều có đạn bay đến, trông không khí tràn ngập hơi thở tiêu điều của cái chết!
Diệp Sở, Hạ Tuân và Tô Minh Triết, thần sắc ba người lạnh lùng, mặt không biểu cảm mà bóp cò súng.
Người bên ngoài cũng phân công nhau mà tràn vào trong, đánh bộc vào vị trí của ba người.
Sảnh là trung tâm của một trận đấu súng kịch liệt, hai bên không ai nhường ai!
Diệp Sở nhắm vào một nhóm mục tiêu, nắm chắc súng trong tay, tiếng súng không ngừng vang lên.
Viên đạn sượt qua mặt nàng, để lại một vệt máu
Cơn đau rát nhói lên, Diệp Sở lại như không cảm thấy gì.
Đáy mắt Hạ Tuân rét lạnh, hắn không ý thức mà nổ súng.
Hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng đánh trúng những sát thủ tới gần.
Giống như có người điều khiển tay của hắn, thay hắn giải quyết từng mục tiêu một.
Tô Minh Triết chỉ lo bảo vệ Diệp Sở, một viên đạn bay về phía hắn.
Viên đạn nhanh chóng sượt qua tay áo của Tô Minh Triết, đau đớn ập đến, vết thương nhanh chóng chảy máu.
Hắn chỉ hơi chau mày, tiếp tục động cò súng.
Bọn họ nhanh chóng giải quyết xong trò đấu súng này.
Nhóm sát thủ bước chân vào sảnh khách sạn không một ai sống sót.
Toàn quân bị diệt.
Khi tiếng súng biết mất, khách sạn sớm đã thành một mảnh hỗn độn.
Khách sạn Kim Môn nổi tiếng ở Bến Thượng Hải.
Mà giờ phút này, đại sảnh trang trí trang nhã lại để lại đầy dấu vết của cuộc đọ súng.
Lúc đầu là nơi tràn ngập hương vị nhạt nhẽo cũng đã bị mùi thuốc súng mạnh mẽ thay thế.
Chung quanh đã khôi phục lại an tĩnh, nguy hiểm cũng đã biến mất.
Trái tim của ba người cuối cùng cũng hạ xuống.
Hạ Tuân chợt hồi thần, hắn nắm chặt súng trong tay, có chút hoảng hốt.
Hắn khẽ buông tay, thanh súng ngắn Colt suýt nữa đã rơi xuống sàn.
Hắn nhớ rất rõ, bản thân không thể có được thương pháp chuẩn như vậy được.
Hạ Tuân biết sự tồn tại của người kia, hắn mượn cái tay này, giúp mình.
Nhưng Hạ Tuân muốn bị người khác phát hiện, hắn cần phải làm chút gì đó để che lấp.
Rất nhanh sau đó, Hạ Tuân lại khôi phục bộ dạng tùy tính trước kia.
Hắn nhìn vào súng trong tay Diệp Sở: "Ta không nghĩ tới Diệp nhị tiểu thư còn có một mặt này."
Diệp Sở cười lạnh một tiếng: "Hạ giáo đổng cũng không kém, ngươi chỉ tới câu lạc bộ kiếm Tây Dương, vậy mà giờ đến súng cũng biết cầm."
Diệp Sở châm chọc Hạ Tuân cũng có bí mật của hắn, hơn nữa dấu cũng rất tốt.
Tô Minh Triết cảm thấy kỳ quái: "Hai người các ngươi sao lại có quen biết?"
Hắn không biết Diệp Sở vì sao lại biết Hạ Tuân m.
Hạ Tuân không đáp, hắn nhìn về phía Diệp Sở, xem nàng tiếp chiêu thế nào.
Diệp Sở cười cười với Tô Minh Triết: "Hắn là giáo đổng của Trung Học Tín Lễ."
Tô Minh Triết bán tín bán nghi: "Phải không?"
Hắn vẫn cảm thấy hai người này có gì đó giấu hắn
Nếu Hạ Tuân đã sớm biết muội muội, lại ra vẻ không quen, vậy thì tâm tư của hắn không giống người thường.
Ánh mắt Tô Minh Triết lạnh xuống.
Hạ Tuân câu miệng nói: "Tô Minh Triết, kỹ thuật diễn của muội muội của ngươi rất tốt, ở trường diễn kịch không khác gì diễn viên nữ chính."
Diệp Sở giải thích nói: "Ta chỉ là cùng với đồng học diễn tập thôi."
Xem ra Hạ Tuân vẫn còn biết chút chuyện của Trung Học Tín Lễ, lòng nghi ngờ của Tô Minh Triết buông xuống vài phần.