Tuy nói đang là mùa đông, nhưng việc làm ăn ở phòng ca vũ của Đại Đô Hội lại ngày càng tốt.
Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất của Đại Đô Hội. Gần đây nàng nhận một phim, thường xuyên tới công ty điện ảnh đóng phim.
Tiến độ quay phim nhanh, việc ca hát ở Đại Đô Hội lại chậm, chuyện cả hai bên nàng đều không thể tập trung chỉ một. Nhưng chỉ cần có thời gian, Đinh Nguyệt Toàn vẫn sẽ đến Đại Đô Hội.
Có lẽ là ai cũng muốn đêm đông bớt đi vài phần lạnh lẽo, mặc dù Dạ Lai Hương rất ít biểu diễn, nhưng Đại Đô Hội vẫn phồn hoa náo nhiệt.
Tiếng ca động lòng người của nhóm ca nữ, điệu Waltz ưu nhã cùng cực. Tất cả đều khiến người ta quên đi những u tối trong cuộc sống nhanh chóng.
Người của Hồng Môn tạm thời không dám đến gây sự, sản nghiệp phía dưới của Thanh Hội quản lý cũng không có chuyện gì lớn. Thẩm Cửu cũng không còn bận rộn như trước nữa.
Chỉ cần có thời gian, hắn sẽ chạy tới Đốc Quân phủ.
Sáng hôm nay, thời tiết lạnh lẽo, trên cành cây còn treo sương trắng.
Thẩm Cửu tới Đốc Quân phủ, nữ quản gia nói với hắn, Lục Hoài đã ở khách sạn Hòa Bình cả đêm qua, vẫn chưa trở về, hắn có thể đến thư phòng ngồi chờ.
Người có thể tiến vào thư phòng của Lục Hoài cũng không có mấy. Thẩm Cửu là một trong số đó.
Lục Hoài cực kỳ bận rộn, Thẩm Cửu đã quen rồi. Hắn ngồi ngay kia, trên bàn là ấm trà ngon mới pha, hắn phiền chán mà gõ nhịp lên mặt bàn.
Trong thư phòng trống không.
Lục Hoài không ở đây, Thẩm Cửu không có sự cho phép của hắn thì không thể gặp A Cửu.
Không biết A Cửu mấy ngày này như thế nào?
Mùa đông lạnh như vậy, nàng có tự chăm sóc bản thân tốt hay không?
Rất ít người của Đốc Quân phủ biết thủ ngữ, có người nào cùng A Cửu nói chuyện phiếm không đây?
* * *
Thẩm Cửu vừa suy nghĩ một đống chuyện, lại vừa cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi. Lục Hoài là ca ca của A Cửu, tất nhiên sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
Nhưng đây đều là chuyện liên quan đến A Cửu. Đối với Thẩm Cửu mà nói, mấy vấn đề này có rất nhiều, gần như bất tận, nghĩ mãi không hết.
Thẩm Cửu cầm chung trà, hắn chợt nhớ, lúc trước hắn đã từng gặp A Cửu ở vườn hoa.
Hơi nóng của nuocs trà bốc lên, hắn đặt ly lại chỗ cũ.
Thẩm Cửu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, hắn biết từ đó có thể nhìn thấy cảnh tượng của vườn hoa.
Thẩm Cửu đứng lại, trên của kính có một tầng khơi nước trắng xóa.
Hán chỉ theo bản năng mà liếc mắt qua.
Có một cô gái đứng trong hoa viên, nàng chầm chậm mà đi đến bên của của Đốc Quân phủ.
Bóng lưng của nàng cực kỳ an tĩnh.
Thẩm Cửu hơi cứng người, nhìn chăm chú về phía nàng.
Bước chân của A Cửu rất chậm.
Giống như mỗi bước chân đều nhỏ bé yếu ớt tựa như nàng vậy.
Mãi đến khi bóng dáng nàng biến mất, Thẩm Cửu vẫn luôn nhìn về phương hướng kia. Giống như khi làm vậy, hắn có thể nắm giữ khoảnh khắc kia.
Một lát sau, phía sau vang lên vài tiếng động.
Lục Hoài đẩy cửa đi vào thư phòng, nhìn thấy cảnh Thẩm Cửu đứng ngây ra, thuận miệng hỏi một câu.
"Đang nhìn cái gì?" Giọng nói của Lục Hoài trầm thấp.
Thẩm Cửu chợt hồi thần, xoay người nhìn về phía Lục Hoài.
"Không có gì." Hắn không chút dấu viết mà che dấu tâm tư của mình.
Lục Hoài đã đoán được gì đó, hắn cũng không mở miệng.
* * *
Thẩm Cửu quay về Đại Đô Hội. Ô tô màu đen dừng lại, hắn bước trên hành lang dài.
Ban ngày, Đại Đô Hội không có nhiều người. Nhưng những ca nữ có suất diễn đều sẽ nghiêm túc luyện tập.
Có một ca nữ cung cung kính kính gọi một tiếng: "Cửu gia."
Trong tay ca nữ kia cầm một cuốn tiểu thuyết.
Thẩm Cửu liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy bìa sách làm rất đẹp
Thẩm Cửu thu tầm mắt, trong lòng nghĩ ra một ý.
Nếu hắn có thể biết một chút về tâm tư thiếu nữ, nói không chừng có chỗ hữu dụng.
Thẩm Cửu hỏi: "Trong tay ngươi đang cầm cái gì?"
Ca nữ nắm chặt cuốn tiểu thuyết trong tay, có phải vì nàng không luyện tập chăm chỉ thừa lúc rảnh rỗi đọc tiểu thuyết khiến Cửu gia nổi giận rồi?
Ca nữ: "Cửu gia, ta chỉ là nhân lúc nhàn rỗi.."
Thẩm Cửu giơ tay, cản lại lời xin lỗi kế tiếp.
Tào An lập tức hiểu ý của Thẩm Cửu, Cửu gia chỉ lad thuận miệng hỏi thôi.
Tào An: "《Nghi Quân》 là tiểu thuyết nổi nhất hiện nay, nghe nói tác giả là người Thượng Hải."
"Nữ giới ở Bến Thượng Hải đều thích đọc."
Tào An tuy không hiểu biết văn hóa nhiều, nhưng vì muốn khiến Cửu gia vui vẻ, hắn đã bổ túc không ít công khóa*.
*công khóa: Dạng giống kiểu nhue môn học, bài học, bài tập..
Từ giai thoại về những kẻ có thế lực, cho đến bát quái trên phố, ở Bến Thượng Hải này không có chuyện gì Tào An không biết.
Nếu như nữ giới đều thích đọc 《nghi quân》, khẳng định câu chuyện này nhất định viết rất khá.
Thẩm Cửu trầm tư thêm một chút. Nếu biến vài việc trở thành chuyện xưa, càng dễ khiến cho con người ta đồng cảm.
Tầm mắt của hắn đặt trên tên tác giả của cuốn tiểu thuyết kia.
Quý Nghi.
* * *
Mấy hôm nay, tác giả của 《Nghi Quân》, Quý Nghi trở về Thượng Hải.
Quý Nghi là người Thượng Hải, đã từng học ở trường Truyền Giáo Mỹ Quốc, sau lại đến trường đại học Bắc Bình quốc lập học tập.
Quý Nghi ngày thường cũng có công việc, thời gian rảnh rỗi cũng có viết bản thảo. Tiểu thuyết của nàng vẫn mãi không nổi lên được, đối với tiểu thuyết 《Nghi Quân》 này, nhà xuất bản cũng không ôm kỳ vọng quá lớn.
Không nghĩ tới, khi 《Nghi Quân》 xuất bản, lại đạt đến thành công ngoài ý muốn. Quý Nghi cũng một bước trở thành một tác giả lớn trong diễn đàn văn học.
Thẳng một đường bay từ Paris đến Thượng Hải, một thiếu nữ trang điểm thanh tú bước xuống.
Quý Nghi nghỉ việc từ lâu, nàng đến Cao đẳng Sư Phạm Paris để nghiên cứu văn học Pháp, bây giờ vừa mới về nước.
Quý Nghi ở có một phòng chung cư cao cấp ở Tô Giới* Pháp. Khi nàng còn ở Thượng Hải, đều sẽ ở đó.
*Tô giới: Một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân. Trong trường hợp này là đất của Trung Quốc nơi bị thực dân Pháp cai quản.
Nàng mang theo hành lý đến trước cửa, mở cửa đi vào.
Quý Nghi đi đến huyền quan*, nàng nghe thấy tiếng động từ trong truyền ra.
*huyền quan: Một khoảng trống giữa cửa và phòng khách (không phải là sân) có diện tích nhỏ.
Điện thoại màu đen vang lên không ngừng.
Trong căn phòng yên tĩnh, chuông điện thoại reo lên thoại có vẻ ầm ỹ.
Đã lâu rồi nàng không ở trong nước, hoặc là tòa soạn giục bản thảo, hoặc là bằng hữu hẹn gặp.
Quý Nghi đặt hành lý xuống, bước qua, nhận điện thoại: "Xin chào."
Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất của Đại Đô Hội. Gần đây nàng nhận một phim, thường xuyên tới công ty điện ảnh đóng phim.
Tiến độ quay phim nhanh, việc ca hát ở Đại Đô Hội lại chậm, chuyện cả hai bên nàng đều không thể tập trung chỉ một. Nhưng chỉ cần có thời gian, Đinh Nguyệt Toàn vẫn sẽ đến Đại Đô Hội.
Có lẽ là ai cũng muốn đêm đông bớt đi vài phần lạnh lẽo, mặc dù Dạ Lai Hương rất ít biểu diễn, nhưng Đại Đô Hội vẫn phồn hoa náo nhiệt.
Tiếng ca động lòng người của nhóm ca nữ, điệu Waltz ưu nhã cùng cực. Tất cả đều khiến người ta quên đi những u tối trong cuộc sống nhanh chóng.
Người của Hồng Môn tạm thời không dám đến gây sự, sản nghiệp phía dưới của Thanh Hội quản lý cũng không có chuyện gì lớn. Thẩm Cửu cũng không còn bận rộn như trước nữa.
Chỉ cần có thời gian, hắn sẽ chạy tới Đốc Quân phủ.
Sáng hôm nay, thời tiết lạnh lẽo, trên cành cây còn treo sương trắng.
Thẩm Cửu tới Đốc Quân phủ, nữ quản gia nói với hắn, Lục Hoài đã ở khách sạn Hòa Bình cả đêm qua, vẫn chưa trở về, hắn có thể đến thư phòng ngồi chờ.
Người có thể tiến vào thư phòng của Lục Hoài cũng không có mấy. Thẩm Cửu là một trong số đó.
Lục Hoài cực kỳ bận rộn, Thẩm Cửu đã quen rồi. Hắn ngồi ngay kia, trên bàn là ấm trà ngon mới pha, hắn phiền chán mà gõ nhịp lên mặt bàn.
Trong thư phòng trống không.
Lục Hoài không ở đây, Thẩm Cửu không có sự cho phép của hắn thì không thể gặp A Cửu.
Không biết A Cửu mấy ngày này như thế nào?
Mùa đông lạnh như vậy, nàng có tự chăm sóc bản thân tốt hay không?
Rất ít người của Đốc Quân phủ biết thủ ngữ, có người nào cùng A Cửu nói chuyện phiếm không đây?
* * *
Thẩm Cửu vừa suy nghĩ một đống chuyện, lại vừa cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi. Lục Hoài là ca ca của A Cửu, tất nhiên sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
Nhưng đây đều là chuyện liên quan đến A Cửu. Đối với Thẩm Cửu mà nói, mấy vấn đề này có rất nhiều, gần như bất tận, nghĩ mãi không hết.
Thẩm Cửu cầm chung trà, hắn chợt nhớ, lúc trước hắn đã từng gặp A Cửu ở vườn hoa.
Hơi nóng của nuocs trà bốc lên, hắn đặt ly lại chỗ cũ.
Thẩm Cửu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, hắn biết từ đó có thể nhìn thấy cảnh tượng của vườn hoa.
Thẩm Cửu đứng lại, trên của kính có một tầng khơi nước trắng xóa.
Hán chỉ theo bản năng mà liếc mắt qua.
Có một cô gái đứng trong hoa viên, nàng chầm chậm mà đi đến bên của của Đốc Quân phủ.
Bóng lưng của nàng cực kỳ an tĩnh.
Thẩm Cửu hơi cứng người, nhìn chăm chú về phía nàng.
Bước chân của A Cửu rất chậm.
Giống như mỗi bước chân đều nhỏ bé yếu ớt tựa như nàng vậy.
Mãi đến khi bóng dáng nàng biến mất, Thẩm Cửu vẫn luôn nhìn về phương hướng kia. Giống như khi làm vậy, hắn có thể nắm giữ khoảnh khắc kia.
Một lát sau, phía sau vang lên vài tiếng động.
Lục Hoài đẩy cửa đi vào thư phòng, nhìn thấy cảnh Thẩm Cửu đứng ngây ra, thuận miệng hỏi một câu.
"Đang nhìn cái gì?" Giọng nói của Lục Hoài trầm thấp.
Thẩm Cửu chợt hồi thần, xoay người nhìn về phía Lục Hoài.
"Không có gì." Hắn không chút dấu viết mà che dấu tâm tư của mình.
Lục Hoài đã đoán được gì đó, hắn cũng không mở miệng.
* * *
Thẩm Cửu quay về Đại Đô Hội. Ô tô màu đen dừng lại, hắn bước trên hành lang dài.
Ban ngày, Đại Đô Hội không có nhiều người. Nhưng những ca nữ có suất diễn đều sẽ nghiêm túc luyện tập.
Có một ca nữ cung cung kính kính gọi một tiếng: "Cửu gia."
Trong tay ca nữ kia cầm một cuốn tiểu thuyết.
Thẩm Cửu liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy bìa sách làm rất đẹp
Thẩm Cửu thu tầm mắt, trong lòng nghĩ ra một ý.
Nếu hắn có thể biết một chút về tâm tư thiếu nữ, nói không chừng có chỗ hữu dụng.
Thẩm Cửu hỏi: "Trong tay ngươi đang cầm cái gì?"
Ca nữ nắm chặt cuốn tiểu thuyết trong tay, có phải vì nàng không luyện tập chăm chỉ thừa lúc rảnh rỗi đọc tiểu thuyết khiến Cửu gia nổi giận rồi?
Ca nữ: "Cửu gia, ta chỉ là nhân lúc nhàn rỗi.."
Thẩm Cửu giơ tay, cản lại lời xin lỗi kế tiếp.
Tào An lập tức hiểu ý của Thẩm Cửu, Cửu gia chỉ lad thuận miệng hỏi thôi.
Tào An: "《Nghi Quân》 là tiểu thuyết nổi nhất hiện nay, nghe nói tác giả là người Thượng Hải."
"Nữ giới ở Bến Thượng Hải đều thích đọc."
Tào An tuy không hiểu biết văn hóa nhiều, nhưng vì muốn khiến Cửu gia vui vẻ, hắn đã bổ túc không ít công khóa*.
*công khóa: Dạng giống kiểu nhue môn học, bài học, bài tập..
Từ giai thoại về những kẻ có thế lực, cho đến bát quái trên phố, ở Bến Thượng Hải này không có chuyện gì Tào An không biết.
Nếu như nữ giới đều thích đọc 《nghi quân》, khẳng định câu chuyện này nhất định viết rất khá.
Thẩm Cửu trầm tư thêm một chút. Nếu biến vài việc trở thành chuyện xưa, càng dễ khiến cho con người ta đồng cảm.
Tầm mắt của hắn đặt trên tên tác giả của cuốn tiểu thuyết kia.
Quý Nghi.
* * *
Mấy hôm nay, tác giả của 《Nghi Quân》, Quý Nghi trở về Thượng Hải.
Quý Nghi là người Thượng Hải, đã từng học ở trường Truyền Giáo Mỹ Quốc, sau lại đến trường đại học Bắc Bình quốc lập học tập.
Quý Nghi ngày thường cũng có công việc, thời gian rảnh rỗi cũng có viết bản thảo. Tiểu thuyết của nàng vẫn mãi không nổi lên được, đối với tiểu thuyết 《Nghi Quân》 này, nhà xuất bản cũng không ôm kỳ vọng quá lớn.
Không nghĩ tới, khi 《Nghi Quân》 xuất bản, lại đạt đến thành công ngoài ý muốn. Quý Nghi cũng một bước trở thành một tác giả lớn trong diễn đàn văn học.
Thẳng một đường bay từ Paris đến Thượng Hải, một thiếu nữ trang điểm thanh tú bước xuống.
Quý Nghi nghỉ việc từ lâu, nàng đến Cao đẳng Sư Phạm Paris để nghiên cứu văn học Pháp, bây giờ vừa mới về nước.
Quý Nghi ở có một phòng chung cư cao cấp ở Tô Giới* Pháp. Khi nàng còn ở Thượng Hải, đều sẽ ở đó.
*Tô giới: Một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân. Trong trường hợp này là đất của Trung Quốc nơi bị thực dân Pháp cai quản.
Nàng mang theo hành lý đến trước cửa, mở cửa đi vào.
Quý Nghi đi đến huyền quan*, nàng nghe thấy tiếng động từ trong truyền ra.
*huyền quan: Một khoảng trống giữa cửa và phòng khách (không phải là sân) có diện tích nhỏ.
Điện thoại màu đen vang lên không ngừng.
Trong căn phòng yên tĩnh, chuông điện thoại reo lên thoại có vẻ ầm ỹ.
Đã lâu rồi nàng không ở trong nước, hoặc là tòa soạn giục bản thảo, hoặc là bằng hữu hẹn gặp.
Quý Nghi đặt hành lý xuống, bước qua, nhận điện thoại: "Xin chào."