Bóng đêm dần sâu hơn, một tầng vải đen bao phủ không trung, không khí lạnh lẽo cực kỳ.
Dung Mộc ngồi trong phòng, trong phòng mở đèn. Ánh đèn trắng như tuyết chiếu xuống, càng tô cho hắt ta vẻ thanh nhã.
Một tên thủ hạ đi đến, mở miệng: "Chủ tử, giám ngục ở Hán Dương đã xảy ra chuyện."
Trong chớp mắt kia, hơi thở của Dung Mộc lạnh lẽo cực kỳ, nhưng hắn ta không nói gì.
Thủ hạ tiếp tục nói: "Ngụy Tranh bị người khác cướp đi. Có một tên tội phạm hành tung bất định ở trong nhà tù, hắn ở ngục giam mấy ngày, cùng Ngụy Tranh rời đi."
Ánh mắt Dung Mộc trở nên âm lãnh, giám ngục ở Hán Dương quản lý nghiêm ngặt. Người nọ có thể mang theo Ngụy Tranh rời ngục giam, rất có khả năng là người của Ám Các.
Ám Các có thể yên lặng không tiếng động mà lẻn vào nơi, giết chết mục tiêu. Tất nhiên cũng có thể vào một nơi phòng bị nghiêm ngặt như nhà tù Hán Dương cứu người.
Ngụy Tranh từng là người Ám Các, y bị kẻ thù đưa vào, ở ngục giam một thời gian rồi.
Dung Mộc vẫn luôn biết, Ngụy Tranh không rời khỏi ngục giam là bởi vì y không còn tâm tư này.
Hiện giờ, người nọ có thể thuyết phục Ngụy Tranh, khiến Ngụy Tranh cam tâm tình nguyện cùng hắn vượt ngục, người nọ nhất định có xuất thân từ Ám Các.
Bất quá, Ngụy Tranh đối với Dung Mộc mà nói, không có tác dụng gì.
Dung Mộc tuy có biết kẻ thù của Ngụy Tranh. Nhưng hắn ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của người khác.
Người của Ám Các muốn cứu y rời đi, vậy thì cứ đi đi.
Dung Mộc từ trước đến nay đều không dính dáng đến Ám Các, Ám Các không cản đường Dung Mộc. Hắn ta cũng không để ý chuyện này.
Thứ Dung Mộc quan tâm là chuyện khác.
Thanh âm của hắn ta có vài phần khàn khàn: "Tình huống khách sạn bên kia như thế nào?"
Thủ hạ: "Khách sạn bên kia không có chuyện gì, kẻ liên lạc* vẫn báo cáo về, tất cả đều bình thường."
*kẻ liên lạc (线人): Ở trong baidu mình tra ra phim 《kẻ chỉ điểm》 ().
Tất cả đều bình thường đó chính là không có dị động, đây là chuyện tốt nhất.
Dung Mộc chỉ để ý việc địa đạo kia có bị phát hiện hay không. Nếu chuyện địa đạo bị lộ ra, rất nhiều chuyện sẽ bị lôi ra theo, chỉ có thể một lần nữa bố trí từ đầu.
Hắn ta không cho phép xuất hiện tình huống như vậy.
Ngữ khí Dung Mộc rét lạnh: "Để người của ngục giam và người của khách sạn quan sát thật tốt."
Tuy nói chuyện Ngụy Tranh biến mất không có ảnh hưởng đến Dung Mộc. Nhưng y vẫn biến mất vô tung vô ảnh dưới mí mắt hắn ta, Dung Mộc vẫn là bị ném đi mặt mũi.
Dung Mộc lạnh băng mà nói: "Nếu như người của ngục giam lại ít thêm nữa, thuốc giải các người không cần lấy nữa."
Đây là một cái cảnh cáo.
Người thất bại trong nhiệm vụ, không tư cách sống thêm.
Không khí trong phòng tràn đầy áp lực.
Thủ hạ cúi đầu ứng thanh là, sau đó lui xuống.
* * *
Hôm nay, Lục Hoài muốn đi đến họa lang trên đường White một chuyến.
Lục Hoài có chuyện phải làm, nhưng để không bị phát hiện, hắn không muốn dùng người của mình.
Vả lại, Lục Hoài cùng Ám Các đã có quan hệ hợp tác, Giang tiên sinh đã đề nghị nhiều lần muốn giúp hắn.
Chút chuyện nhỏ này, Lục Hoài tin tưởng Giang tiên sinh sẽ làm rất tốt, cũng có lợi cho việc xúc tiến quan hệ hợp tác của họ.
Lúc trước, Lục Hoài đã cùng Giang tiên sinh nói qua, Giang tiên sinh sẽ ở hành lang vẽ tranh chờ hắn.
Lục Hoài đã ngụy trang, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Họa lang.
Lục Hoài đi vào trong, đưa mắt nhìn qua. Nơi này không có nhiều người, cực kỳ quạnh quẽ.
Lục Hoài tùy ý nhìn vài vòng, nhận ra Ngụy Tranh cũng không ở họa lang. Nói vậy nghĩa là y ở trong nhà của Giang tiên sinh.
Tuy nói Ngụy Tranh đã rời khỏi giang hồ nhiều năm. Nhưng chỉ cần có người nhận ra y, mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức.
Vẻ mặt Lục Hoài nhàn nhạt, tầm mắt bỗng lướt qua một người.
Một nam nhân ngồi ở kia, khuôn mặt xa lạ, khí chất ấm áp thanh nhã.
Lục Hoài đã biết, hắn chính là Giang tiên sinh.
Lục Hoài chậm rãi đi qua, mở miệng: "Giang tiên sinh."
Nam nhân kia nhìn lại, đứng lên, ngữ khí khiêm tốn: "Tam thiếu."
Giang tiên sinh dịch dung, ở họa lang chờ Lục Hoài đi đến. Lúc này, vừa thấy Lục Hoài, Giang tiên sinh đã mở miệng.
"Tam thiếu, chúng ta vào bên trong nói."
Lục Hoài hơi gật đầu.
Bọn họ đi vào một phòng an tĩnh.
Lục Hoài mở miệng: "Giang tiên sinh, lúc trước ta đến nhà tù Hán Dương, là dùng thân phận của một tù nhân đi vào."
"Vậy tên tù phạm kia giao cho Giang tiên sinh vậy."
Lục Hoài dùng thân phận của tên tù nhân kia, trước lúc tiến vào nhà tù, ám vệ đã khống chế được người kia. Hiện giờ, Lục Hoài đã rời khỏi ngục giam, tên tù phạm kia vẫn bị trông coi.
Giang tiên sinh: "Ta hiểu được, Tam thiếu, Ám Các sẽ giải quyết tốt hậu quả."
Tác phong làm việc của tên kia rất kém, vốn cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Huống chi sự tồn tại của tên tù phạm kia, chính là một tai họa ngầm.
Ám Các sẽ xử lý chuyện này một cách thích đáng.
Sau đó, Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng: "Giang tiên sinh, lần này tới tìm ngươi là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp."
Giang tiên sinh: "Tam thiếu có yêu cầu gì, cứ việc nói."
Không nói tới chuyện Ám Các cùng Lục Hoài đã có quan hệ hợp tác, chỉ bằng Lục Hoài đưa Ngụy Tranh từ nhà tù Hán Dương ra. Giang tiên sinh đều sẽ dốc hết sức lực trợ giúp hắn.
Lục Hoài: "Ta muốn nhờ ngươi theo dõi một người."
Giang tiên sinh hỏi: "Người nào?"
Lục Hoài trầm giọng nói: "Thượng gia đại tiểu thư, Thượng Yên."
Thượng Yên là thủ hạ của Dung Mộc, nàng ta có kỹ xảo phản truy tung. Nếu người bình thường đi theo đằng sau nàng rất dễ bị nàng phát hiện.
Bối cảnh Thượng gia hùng hậu, Dung Mộc nghĩ muốn nhờ vào thế lực của Thượng gia, làm ra một số chuyện tại Thượng Hải. Lục Hoài tất nhiên sẽ không để hắn ta như nguyện.
Lục Hoài sẽ vạch trần gương mặt thật của Thượng Yên, để cho người Thượng gia hoàn toàn thất vọng đối với Thượng Yên. Kể từ đó, Thượng Yên với Dung Mộc mà nói, sẽ không còn bất cứ tác dụng gì.
Nếu người của Lục Hoài muốn nhúng tay vào chuyện này, rất dễ khiến cho Dung Mộc chú ý. Cho nên, để cho người của Ám Các theo dõi Thượng Yên là nhất thích hợp.
Giang tiên sinh đã nghe nói tới người tên Thượng Yên. Biết nàng mới quay về Thượng Hải, trước mắt nàng ta đang có danh tiếng.
Thượng Yên rời khỏi nhà nhiều năm, lần này trở về Thượng gia, người của Thượng gia tất nhiên sẽ rất chú ý đến nàng.
Một tiểu thư nhà giàu như vậy, không hiểu nỗi Lục Hoài vì sao phải tra nàng.
Lục Hoài tất nhiên hiểu suy nghĩ của Giang tiên sinh, giọng nói trầm thấp: "Trên người nàng có bí mật ta muốn."
Thứ khác Lục Hoài cũng không muốn nói nhiều.
Giang tiên sinh cũng không hỏi, rất nhanh đã đồng ý chuyện này.
Lục Hoài làm như vậy, nhất định có đạo lý của hắn.
Huống hồ, đối với người Ám Các mà nói, theo dõi Thượng Yên là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Hai người đã hoàn thành hợp tác, Lục Hoài nhanh chóng rời khỏi họa lang.
* * *
Một chiếc ô tô dừng lại, một nam nhân từ trên xe đi xuống.
Hắn mặc tây trang tối màu, thắt một chiếc cà vạt bằng gấm, chậm rãi đi tới cửa hàng đồ cổ trên đường Smith.
Lúc này, trong tiệm không có khách, chỉ có một nhân viên cửa hàng, dáng người cao gầy, là Mạnh Ngũ.
Mạnh Ngũ nhìn thấy có người đẩy cửa tiến vào, hắn ngẩng đầu lên, ngay sau đó cung kính mà gọi một tiếng: "Giang tiên sinh."
Giang tiên sinh đi đến trước mặt Mạnh Ngũ, dừng bước chân.
Giang tiên sinh gật đầu, ngữ khí văn nhã: "Bảo Mạnh Lục đến đây, ta tìm hắn có việc."
Sau khi nói xong, Giang tiên sinh xoay người đi vào mật thất.
Không bao lâu, Mạnh Lục đã nhanh chóng tới mật thất, phát hiện Giang tiên sinh đang chờ hắn.
Giang tiên sinh để tay sau người, đưa lưng về phía Mạnh Lục, giống như đang đắm chìm trong suy nghĩ.
"Giang tiên sinh." Mạnh Lục lên tiếng, ngữ khí cung kính khiêm tốn.
Giang tiên sinh xoay người lại, nhìn Mạnh Lục.
Hắn không lan man dài dòng, trực tiếp đi vào chủ đề: "Bây giờ người không có nhiệm vụ có bao nhiêu thành viên?"
Mạnh Lục suy tư một lát, trả lời vấn đề của Giang tiên sinh: "Bao gồm cả ta, tổng cộng có năm người."
Dung Mộc ngồi trong phòng, trong phòng mở đèn. Ánh đèn trắng như tuyết chiếu xuống, càng tô cho hắt ta vẻ thanh nhã.
Một tên thủ hạ đi đến, mở miệng: "Chủ tử, giám ngục ở Hán Dương đã xảy ra chuyện."
Trong chớp mắt kia, hơi thở của Dung Mộc lạnh lẽo cực kỳ, nhưng hắn ta không nói gì.
Thủ hạ tiếp tục nói: "Ngụy Tranh bị người khác cướp đi. Có một tên tội phạm hành tung bất định ở trong nhà tù, hắn ở ngục giam mấy ngày, cùng Ngụy Tranh rời đi."
Ánh mắt Dung Mộc trở nên âm lãnh, giám ngục ở Hán Dương quản lý nghiêm ngặt. Người nọ có thể mang theo Ngụy Tranh rời ngục giam, rất có khả năng là người của Ám Các.
Ám Các có thể yên lặng không tiếng động mà lẻn vào nơi, giết chết mục tiêu. Tất nhiên cũng có thể vào một nơi phòng bị nghiêm ngặt như nhà tù Hán Dương cứu người.
Ngụy Tranh từng là người Ám Các, y bị kẻ thù đưa vào, ở ngục giam một thời gian rồi.
Dung Mộc vẫn luôn biết, Ngụy Tranh không rời khỏi ngục giam là bởi vì y không còn tâm tư này.
Hiện giờ, người nọ có thể thuyết phục Ngụy Tranh, khiến Ngụy Tranh cam tâm tình nguyện cùng hắn vượt ngục, người nọ nhất định có xuất thân từ Ám Các.
Bất quá, Ngụy Tranh đối với Dung Mộc mà nói, không có tác dụng gì.
Dung Mộc tuy có biết kẻ thù của Ngụy Tranh. Nhưng hắn ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của người khác.
Người của Ám Các muốn cứu y rời đi, vậy thì cứ đi đi.
Dung Mộc từ trước đến nay đều không dính dáng đến Ám Các, Ám Các không cản đường Dung Mộc. Hắn ta cũng không để ý chuyện này.
Thứ Dung Mộc quan tâm là chuyện khác.
Thanh âm của hắn ta có vài phần khàn khàn: "Tình huống khách sạn bên kia như thế nào?"
Thủ hạ: "Khách sạn bên kia không có chuyện gì, kẻ liên lạc* vẫn báo cáo về, tất cả đều bình thường."
*kẻ liên lạc (线人): Ở trong baidu mình tra ra phim 《kẻ chỉ điểm》 ().
Tất cả đều bình thường đó chính là không có dị động, đây là chuyện tốt nhất.
Dung Mộc chỉ để ý việc địa đạo kia có bị phát hiện hay không. Nếu chuyện địa đạo bị lộ ra, rất nhiều chuyện sẽ bị lôi ra theo, chỉ có thể một lần nữa bố trí từ đầu.
Hắn ta không cho phép xuất hiện tình huống như vậy.
Ngữ khí Dung Mộc rét lạnh: "Để người của ngục giam và người của khách sạn quan sát thật tốt."
Tuy nói chuyện Ngụy Tranh biến mất không có ảnh hưởng đến Dung Mộc. Nhưng y vẫn biến mất vô tung vô ảnh dưới mí mắt hắn ta, Dung Mộc vẫn là bị ném đi mặt mũi.
Dung Mộc lạnh băng mà nói: "Nếu như người của ngục giam lại ít thêm nữa, thuốc giải các người không cần lấy nữa."
Đây là một cái cảnh cáo.
Người thất bại trong nhiệm vụ, không tư cách sống thêm.
Không khí trong phòng tràn đầy áp lực.
Thủ hạ cúi đầu ứng thanh là, sau đó lui xuống.
* * *
Hôm nay, Lục Hoài muốn đi đến họa lang trên đường White một chuyến.
Lục Hoài có chuyện phải làm, nhưng để không bị phát hiện, hắn không muốn dùng người của mình.
Vả lại, Lục Hoài cùng Ám Các đã có quan hệ hợp tác, Giang tiên sinh đã đề nghị nhiều lần muốn giúp hắn.
Chút chuyện nhỏ này, Lục Hoài tin tưởng Giang tiên sinh sẽ làm rất tốt, cũng có lợi cho việc xúc tiến quan hệ hợp tác của họ.
Lúc trước, Lục Hoài đã cùng Giang tiên sinh nói qua, Giang tiên sinh sẽ ở hành lang vẽ tranh chờ hắn.
Lục Hoài đã ngụy trang, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Họa lang.
Lục Hoài đi vào trong, đưa mắt nhìn qua. Nơi này không có nhiều người, cực kỳ quạnh quẽ.
Lục Hoài tùy ý nhìn vài vòng, nhận ra Ngụy Tranh cũng không ở họa lang. Nói vậy nghĩa là y ở trong nhà của Giang tiên sinh.
Tuy nói Ngụy Tranh đã rời khỏi giang hồ nhiều năm. Nhưng chỉ cần có người nhận ra y, mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức.
Vẻ mặt Lục Hoài nhàn nhạt, tầm mắt bỗng lướt qua một người.
Một nam nhân ngồi ở kia, khuôn mặt xa lạ, khí chất ấm áp thanh nhã.
Lục Hoài đã biết, hắn chính là Giang tiên sinh.
Lục Hoài chậm rãi đi qua, mở miệng: "Giang tiên sinh."
Nam nhân kia nhìn lại, đứng lên, ngữ khí khiêm tốn: "Tam thiếu."
Giang tiên sinh dịch dung, ở họa lang chờ Lục Hoài đi đến. Lúc này, vừa thấy Lục Hoài, Giang tiên sinh đã mở miệng.
"Tam thiếu, chúng ta vào bên trong nói."
Lục Hoài hơi gật đầu.
Bọn họ đi vào một phòng an tĩnh.
Lục Hoài mở miệng: "Giang tiên sinh, lúc trước ta đến nhà tù Hán Dương, là dùng thân phận của một tù nhân đi vào."
"Vậy tên tù phạm kia giao cho Giang tiên sinh vậy."
Lục Hoài dùng thân phận của tên tù nhân kia, trước lúc tiến vào nhà tù, ám vệ đã khống chế được người kia. Hiện giờ, Lục Hoài đã rời khỏi ngục giam, tên tù phạm kia vẫn bị trông coi.
Giang tiên sinh: "Ta hiểu được, Tam thiếu, Ám Các sẽ giải quyết tốt hậu quả."
Tác phong làm việc của tên kia rất kém, vốn cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Huống chi sự tồn tại của tên tù phạm kia, chính là một tai họa ngầm.
Ám Các sẽ xử lý chuyện này một cách thích đáng.
Sau đó, Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng: "Giang tiên sinh, lần này tới tìm ngươi là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp."
Giang tiên sinh: "Tam thiếu có yêu cầu gì, cứ việc nói."
Không nói tới chuyện Ám Các cùng Lục Hoài đã có quan hệ hợp tác, chỉ bằng Lục Hoài đưa Ngụy Tranh từ nhà tù Hán Dương ra. Giang tiên sinh đều sẽ dốc hết sức lực trợ giúp hắn.
Lục Hoài: "Ta muốn nhờ ngươi theo dõi một người."
Giang tiên sinh hỏi: "Người nào?"
Lục Hoài trầm giọng nói: "Thượng gia đại tiểu thư, Thượng Yên."
Thượng Yên là thủ hạ của Dung Mộc, nàng ta có kỹ xảo phản truy tung. Nếu người bình thường đi theo đằng sau nàng rất dễ bị nàng phát hiện.
Bối cảnh Thượng gia hùng hậu, Dung Mộc nghĩ muốn nhờ vào thế lực của Thượng gia, làm ra một số chuyện tại Thượng Hải. Lục Hoài tất nhiên sẽ không để hắn ta như nguyện.
Lục Hoài sẽ vạch trần gương mặt thật của Thượng Yên, để cho người Thượng gia hoàn toàn thất vọng đối với Thượng Yên. Kể từ đó, Thượng Yên với Dung Mộc mà nói, sẽ không còn bất cứ tác dụng gì.
Nếu người của Lục Hoài muốn nhúng tay vào chuyện này, rất dễ khiến cho Dung Mộc chú ý. Cho nên, để cho người của Ám Các theo dõi Thượng Yên là nhất thích hợp.
Giang tiên sinh đã nghe nói tới người tên Thượng Yên. Biết nàng mới quay về Thượng Hải, trước mắt nàng ta đang có danh tiếng.
Thượng Yên rời khỏi nhà nhiều năm, lần này trở về Thượng gia, người của Thượng gia tất nhiên sẽ rất chú ý đến nàng.
Một tiểu thư nhà giàu như vậy, không hiểu nỗi Lục Hoài vì sao phải tra nàng.
Lục Hoài tất nhiên hiểu suy nghĩ của Giang tiên sinh, giọng nói trầm thấp: "Trên người nàng có bí mật ta muốn."
Thứ khác Lục Hoài cũng không muốn nói nhiều.
Giang tiên sinh cũng không hỏi, rất nhanh đã đồng ý chuyện này.
Lục Hoài làm như vậy, nhất định có đạo lý của hắn.
Huống hồ, đối với người Ám Các mà nói, theo dõi Thượng Yên là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Hai người đã hoàn thành hợp tác, Lục Hoài nhanh chóng rời khỏi họa lang.
* * *
Một chiếc ô tô dừng lại, một nam nhân từ trên xe đi xuống.
Hắn mặc tây trang tối màu, thắt một chiếc cà vạt bằng gấm, chậm rãi đi tới cửa hàng đồ cổ trên đường Smith.
Lúc này, trong tiệm không có khách, chỉ có một nhân viên cửa hàng, dáng người cao gầy, là Mạnh Ngũ.
Mạnh Ngũ nhìn thấy có người đẩy cửa tiến vào, hắn ngẩng đầu lên, ngay sau đó cung kính mà gọi một tiếng: "Giang tiên sinh."
Giang tiên sinh đi đến trước mặt Mạnh Ngũ, dừng bước chân.
Giang tiên sinh gật đầu, ngữ khí văn nhã: "Bảo Mạnh Lục đến đây, ta tìm hắn có việc."
Sau khi nói xong, Giang tiên sinh xoay người đi vào mật thất.
Không bao lâu, Mạnh Lục đã nhanh chóng tới mật thất, phát hiện Giang tiên sinh đang chờ hắn.
Giang tiên sinh để tay sau người, đưa lưng về phía Mạnh Lục, giống như đang đắm chìm trong suy nghĩ.
"Giang tiên sinh." Mạnh Lục lên tiếng, ngữ khí cung kính khiêm tốn.
Giang tiên sinh xoay người lại, nhìn Mạnh Lục.
Hắn không lan man dài dòng, trực tiếp đi vào chủ đề: "Bây giờ người không có nhiệm vụ có bao nhiêu thành viên?"
Mạnh Lục suy tư một lát, trả lời vấn đề của Giang tiên sinh: "Bao gồm cả ta, tổng cộng có năm người."