Lần trước, Kiều Vân Sanh tìm người tới Đại Đô Hội bắt cóc Đinh Nguyệt Toàn. Bởi vì có Tần Kiêu ra tay, Kiều Vân Sanh không thể bắt được.
Hai người bị Tần Kiêu khống chế, bị đưa đến trước mặt Thẩm Cửu. Thẩm Cửu vì muốn cho Kiều Vân Sanh một lời cảnh cáo, đi đến Tiên Nhạc Cung gây chút chuyện.
Mấy ngày gần đây, Hồng Môn an phân không ít, không có người nào đến Đại Đô Hội.
Tuy nói Kiều Vân Sanh chỉ là tạm thời nghỉ ngơi, nhưng vậy còn tốt hơn người Hồng Môn mỗi ngày đều tới tìm việc.
Đinh Nguyệt Toàn đã đồng ý lời đề nghị của người ở công ty điện ảnh, nàng sẽ diễn vai nữ ngôi sao ca nhạc kia. Vì vậy nàng chuẩn bị một ít thời gian.
Mặt trời hôm nay tựa như bị che phủ bởi một lớp sương mù, khiến người khác mơ màng muốn ngủ.
Vừa sáng Đinh Nguyệt Toàn đã ra cửa, trước cửa có một chiếc ô tô màu đen.
Tần Kiêu đang đợi nàng.
Đinh Nguyệt Toàn mở cửa xe, ngồi xuống.
Hai người đều không nhiều lời.
Một lát sau, chiếc xe vững vàng chạy tới công ty điện ảnh.
Xe chậm rãi dừng cửa công ty.
Công ty minh tinh điện ảnh biết hôm nay Đinh Nguyệt Toàn muốn tới đây đóng phim, vì biểu đạt thành ý của họ, nhà làm phim vẫn luôn đợi nàng.
Đinh Nguyệt Toàn xuống xe, nhìn Trần tiên sinh đứng ở cửa công ty điện ảnh.
Trần tiên sinh nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn bước xuống, hướng nàng gật đầu.
Hôm nay có cảnh quay trong phòng, hai người cùng nhau đi tới phim trường.
Trần tiên sinh chào hỏi một tiếng: "Đinh tiểu thư."
Đinh Nguyệt Toàn cười cười: "Trần tiên sinh, chào ngài."
Trần tiên sinh nhìn thoáng qua phía sau Đinh Nguyệt Toàn, bước chân ngừng lại.
Bên đó là một nam nhân.
Trần tiên sinh chưa gặp mặt Tần Kiêu, với hắn mà nói, Tần Kiêu là gương mặt mới.
Trần tiên sinh hỏi một câu: "Người đằng sau là bảo tiêu của Đinh tiểu thư sao?"
Trần tiên sinh làm nghề điện ảnh này, đọc qua rất nhiều báo giấy tạp chí, cũng không nhớ rõ chuyện luận võ chợ đen.
Hắn tất nhiên cũng nhớ không thân phận của nam nhân kia, Tần Kiêu là quán quân luận võ chợ đen.
Rốt cuộc Bến Thượng Hải luôn có nhiều chuyện mới như vậy, riêng giới điện ảnh đã rung chuyển vài lần.
Đinh Nguyệt Toàn nhìn theo tầm mắt Trần tiên sinh, ánh mắt dừng trên người Tần Kiêu.
Nghe thấy Trần tiên sinh lời nói, đồng tử của Đinh Nguyệt Toàn tối lại vài phần, giống như có chút không cao hứng.
Ý cười của Đinh Nguyệt Toàn phai nhạt chút, giải thích: "Không, là bằng hữu."
Trần tiên sinh nhận ra được cảm xúc của Đinh Nguyệt Toàn có chút không đúng, hắn làm việc ở công ty điện ảnh nhiều năm như vậy, đã sớm thành tinh rồi.
Hắn hiểu được lời vừa rồi khiến cảm xúc của Đinh Nguyệt Toàn không tốt.
Trần tiên sinh cười chút: "Phải không?"
Đinh Nguyệt Toàn nhấp miệng, nhợt nhạt cười: "Hắn là quán quân luận võ chợ đen. Mấy ngày trước Đại Đô Hội có việc, Thẩm Cửu gia mời hắn tới bảo hộ ta."
Đinh Nguyệt Toàn cố ý nâng Thẩm Cửu ra, nàng muốn cho Trần tiên sinh biết Tần Kiêu là bằng hữu của Thẩm Cửu.
Vừa dứt lời, Trần tiên sinh đã hiểu rõ.
Trần tiên sinh tự biết vừa rồi nói lỡ, bổ sung một câu: "Đinh tiểu thư, có muốn gọi bạn của ngươi tới không?"
Đinh Nguyệt Toàn không do dự, gật đầu.
Tần Kiêu vẫn luôn đứng ở bên ngoài, vẫn duy trì khoảng cách với Đinh Nguyệt Toàn.
Bởi vì Tần Kiêu ít nói, lúc trước Đinh Nguyệt Toàn cũng ngượng ngùng nói quá nhiều với Tần Kiêu.
Bây giờ, Đinh Nguyệt Toàn cuối cùng cũng tìm được lý do nói chuyện với hắn.
Đinh Nguyệt Toàn xoay người, nhìn Tần Kiêu.
Tầm mắt nàng đặt trên người Tần Kiêu, tầm mắt hắn cũng nhìn lại.
Vừa rồi hắn vẫn luôn nhìn nàng.
Mỗi nét trên khuôn mặt của Tần Kiêu rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, dáng người của hắn kiên nghị, giống như trên đời này không gì có thể khiến hắn sợ hãi.
Hắn là người đầy dũng khí nhưng rất đơn thuần.
Không lâu trước sương mù đã lặng lẽ tan đi, ánh mặt trời chạm nhẹ lên mặt đất, không không khí hòa qua chút bụi.
Đinh Nguyệt Toàn đứng ở chỗ tối, ánh mặt trời chỉ chiếu đến một chút.
Tần Kiêu đứng dưới ánh nắng, cái bóng của hắn hiện lên trên đất.
Cách một tầng ánh sáng, Tần Kiêu vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Đinh Nguyệt Toàn nói câu: "Tần Kiêu, bên ngoài lạnh, vào phim trường đi."
Tần Kiêu do dự, hắn đứng tại chỗ, không động bước chân, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đinh Nguyệt Toàn hướng hắn vẫy vẫy tay, lộ ra một nụ cười, vừa sạch sẽ lại thuần túy.
Tần Kiêu không hề do dự, bắt đầu buocs đến chỗ nàng
* * *
Vào phim trường, khung cảnh đã dựng xong, Đinh Nguyệt Toàn bắt đầu đóng phim, bây giờ nàng đang diễn cảnh ngôi sao ca nhạc luyện ca.
Lúc trước Đinh Nguyệt Toàn đã luyện tập qua nhiều lần, nàng có thể nhẹ nhàng nắm giữ biểu tình của nàng.
Đạo diễn cùng nhân viên đoàn phim nhìn, cũng cảm thấy nàng diễn không khác gì với diễn viên chuyên nghiệp.
Tần Kiêu đứng ở một bên nhìn, khoảng cách đến chỗ hán không tính là gần. Nhưng vừa lúc có thể thấy rõ tình hình của Đinh Nguyệt Toàn.
Ánh sáng yếu ớt chạm nhẹ lên người Tần Kiêu, sống lưng hắn thẳng tắp, biểu tình kiên nghị, giống với mọi ngày.
Người ở phim trường cũng thấy Tần Kiêu, bọn họ thấy Tần Kiêu là bằng hữu của Dạ Lai Hương, tất cả đều đối xử với hắn giữ ba phần lễ, không chậm trễ.
Dạ Lai Hương là diễn viên chính của bộ điện ảnh này, mọi người tất nhiên sẽ cực kỳ chú ý đến Dạ Lai Hương. Đối với người có liên quan đến Dạ Lai Hương, bọn họ cũng sẽ chú ý hơn một chút.
Vì thế, có vài người đi tới bên cạnh Tần Kiêu, tò mò hỏi vài câu.
"Ta có biết ngươi, ngươi là quán quân luận võ chợ đen Tần Kiêu đúng không?"
Người mới nói chuyện là người đã thấy Tần Kiêu qua báo, cảm thấy gương mặt Tần Kiêu có vài phần quen mắt.
Tần Kiêu gật đầu.
Nghe thấy mấy chữ luận võ chợ đen, có người cảm thấy trong lòng sợ hãi. Bọn họ nghe nói qua ở đó chém giết rất tàn nhẫn.
Nhưng cũng có vài người không khỏi tò mò lên, sôi nổi mở miệng.
"Ngươi vạch trần nội tình luận võ chợ đen, mấy lời đồn đó là thật sao?"
"Ngươi cùng Dạ Lai Hương làm sao mà quên biết được?"
"..."
Mấy lớp âm thanh dày đặc tiến vào trong tai Tần Kiêu. Tần Kiêu ẩn ẩn cảm thấy không thoải mái, nhưng sắc mặt hắn lại không lộ ra nửa phần.
Hai người bị Tần Kiêu khống chế, bị đưa đến trước mặt Thẩm Cửu. Thẩm Cửu vì muốn cho Kiều Vân Sanh một lời cảnh cáo, đi đến Tiên Nhạc Cung gây chút chuyện.
Mấy ngày gần đây, Hồng Môn an phân không ít, không có người nào đến Đại Đô Hội.
Tuy nói Kiều Vân Sanh chỉ là tạm thời nghỉ ngơi, nhưng vậy còn tốt hơn người Hồng Môn mỗi ngày đều tới tìm việc.
Đinh Nguyệt Toàn đã đồng ý lời đề nghị của người ở công ty điện ảnh, nàng sẽ diễn vai nữ ngôi sao ca nhạc kia. Vì vậy nàng chuẩn bị một ít thời gian.
Mặt trời hôm nay tựa như bị che phủ bởi một lớp sương mù, khiến người khác mơ màng muốn ngủ.
Vừa sáng Đinh Nguyệt Toàn đã ra cửa, trước cửa có một chiếc ô tô màu đen.
Tần Kiêu đang đợi nàng.
Đinh Nguyệt Toàn mở cửa xe, ngồi xuống.
Hai người đều không nhiều lời.
Một lát sau, chiếc xe vững vàng chạy tới công ty điện ảnh.
Xe chậm rãi dừng cửa công ty.
Công ty minh tinh điện ảnh biết hôm nay Đinh Nguyệt Toàn muốn tới đây đóng phim, vì biểu đạt thành ý của họ, nhà làm phim vẫn luôn đợi nàng.
Đinh Nguyệt Toàn xuống xe, nhìn Trần tiên sinh đứng ở cửa công ty điện ảnh.
Trần tiên sinh nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn bước xuống, hướng nàng gật đầu.
Hôm nay có cảnh quay trong phòng, hai người cùng nhau đi tới phim trường.
Trần tiên sinh chào hỏi một tiếng: "Đinh tiểu thư."
Đinh Nguyệt Toàn cười cười: "Trần tiên sinh, chào ngài."
Trần tiên sinh nhìn thoáng qua phía sau Đinh Nguyệt Toàn, bước chân ngừng lại.
Bên đó là một nam nhân.
Trần tiên sinh chưa gặp mặt Tần Kiêu, với hắn mà nói, Tần Kiêu là gương mặt mới.
Trần tiên sinh hỏi một câu: "Người đằng sau là bảo tiêu của Đinh tiểu thư sao?"
Trần tiên sinh làm nghề điện ảnh này, đọc qua rất nhiều báo giấy tạp chí, cũng không nhớ rõ chuyện luận võ chợ đen.
Hắn tất nhiên cũng nhớ không thân phận của nam nhân kia, Tần Kiêu là quán quân luận võ chợ đen.
Rốt cuộc Bến Thượng Hải luôn có nhiều chuyện mới như vậy, riêng giới điện ảnh đã rung chuyển vài lần.
Đinh Nguyệt Toàn nhìn theo tầm mắt Trần tiên sinh, ánh mắt dừng trên người Tần Kiêu.
Nghe thấy Trần tiên sinh lời nói, đồng tử của Đinh Nguyệt Toàn tối lại vài phần, giống như có chút không cao hứng.
Ý cười của Đinh Nguyệt Toàn phai nhạt chút, giải thích: "Không, là bằng hữu."
Trần tiên sinh nhận ra được cảm xúc của Đinh Nguyệt Toàn có chút không đúng, hắn làm việc ở công ty điện ảnh nhiều năm như vậy, đã sớm thành tinh rồi.
Hắn hiểu được lời vừa rồi khiến cảm xúc của Đinh Nguyệt Toàn không tốt.
Trần tiên sinh cười chút: "Phải không?"
Đinh Nguyệt Toàn nhấp miệng, nhợt nhạt cười: "Hắn là quán quân luận võ chợ đen. Mấy ngày trước Đại Đô Hội có việc, Thẩm Cửu gia mời hắn tới bảo hộ ta."
Đinh Nguyệt Toàn cố ý nâng Thẩm Cửu ra, nàng muốn cho Trần tiên sinh biết Tần Kiêu là bằng hữu của Thẩm Cửu.
Vừa dứt lời, Trần tiên sinh đã hiểu rõ.
Trần tiên sinh tự biết vừa rồi nói lỡ, bổ sung một câu: "Đinh tiểu thư, có muốn gọi bạn của ngươi tới không?"
Đinh Nguyệt Toàn không do dự, gật đầu.
Tần Kiêu vẫn luôn đứng ở bên ngoài, vẫn duy trì khoảng cách với Đinh Nguyệt Toàn.
Bởi vì Tần Kiêu ít nói, lúc trước Đinh Nguyệt Toàn cũng ngượng ngùng nói quá nhiều với Tần Kiêu.
Bây giờ, Đinh Nguyệt Toàn cuối cùng cũng tìm được lý do nói chuyện với hắn.
Đinh Nguyệt Toàn xoay người, nhìn Tần Kiêu.
Tầm mắt nàng đặt trên người Tần Kiêu, tầm mắt hắn cũng nhìn lại.
Vừa rồi hắn vẫn luôn nhìn nàng.
Mỗi nét trên khuôn mặt của Tần Kiêu rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, dáng người của hắn kiên nghị, giống như trên đời này không gì có thể khiến hắn sợ hãi.
Hắn là người đầy dũng khí nhưng rất đơn thuần.
Không lâu trước sương mù đã lặng lẽ tan đi, ánh mặt trời chạm nhẹ lên mặt đất, không không khí hòa qua chút bụi.
Đinh Nguyệt Toàn đứng ở chỗ tối, ánh mặt trời chỉ chiếu đến một chút.
Tần Kiêu đứng dưới ánh nắng, cái bóng của hắn hiện lên trên đất.
Cách một tầng ánh sáng, Tần Kiêu vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Đinh Nguyệt Toàn nói câu: "Tần Kiêu, bên ngoài lạnh, vào phim trường đi."
Tần Kiêu do dự, hắn đứng tại chỗ, không động bước chân, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đinh Nguyệt Toàn hướng hắn vẫy vẫy tay, lộ ra một nụ cười, vừa sạch sẽ lại thuần túy.
Tần Kiêu không hề do dự, bắt đầu buocs đến chỗ nàng
* * *
Vào phim trường, khung cảnh đã dựng xong, Đinh Nguyệt Toàn bắt đầu đóng phim, bây giờ nàng đang diễn cảnh ngôi sao ca nhạc luyện ca.
Lúc trước Đinh Nguyệt Toàn đã luyện tập qua nhiều lần, nàng có thể nhẹ nhàng nắm giữ biểu tình của nàng.
Đạo diễn cùng nhân viên đoàn phim nhìn, cũng cảm thấy nàng diễn không khác gì với diễn viên chuyên nghiệp.
Tần Kiêu đứng ở một bên nhìn, khoảng cách đến chỗ hán không tính là gần. Nhưng vừa lúc có thể thấy rõ tình hình của Đinh Nguyệt Toàn.
Ánh sáng yếu ớt chạm nhẹ lên người Tần Kiêu, sống lưng hắn thẳng tắp, biểu tình kiên nghị, giống với mọi ngày.
Người ở phim trường cũng thấy Tần Kiêu, bọn họ thấy Tần Kiêu là bằng hữu của Dạ Lai Hương, tất cả đều đối xử với hắn giữ ba phần lễ, không chậm trễ.
Dạ Lai Hương là diễn viên chính của bộ điện ảnh này, mọi người tất nhiên sẽ cực kỳ chú ý đến Dạ Lai Hương. Đối với người có liên quan đến Dạ Lai Hương, bọn họ cũng sẽ chú ý hơn một chút.
Vì thế, có vài người đi tới bên cạnh Tần Kiêu, tò mò hỏi vài câu.
"Ta có biết ngươi, ngươi là quán quân luận võ chợ đen Tần Kiêu đúng không?"
Người mới nói chuyện là người đã thấy Tần Kiêu qua báo, cảm thấy gương mặt Tần Kiêu có vài phần quen mắt.
Tần Kiêu gật đầu.
Nghe thấy mấy chữ luận võ chợ đen, có người cảm thấy trong lòng sợ hãi. Bọn họ nghe nói qua ở đó chém giết rất tàn nhẫn.
Nhưng cũng có vài người không khỏi tò mò lên, sôi nổi mở miệng.
"Ngươi vạch trần nội tình luận võ chợ đen, mấy lời đồn đó là thật sao?"
"Ngươi cùng Dạ Lai Hương làm sao mà quên biết được?"
"..."
Mấy lớp âm thanh dày đặc tiến vào trong tai Tần Kiêu. Tần Kiêu ẩn ẩn cảm thấy không thoải mái, nhưng sắc mặt hắn lại không lộ ra nửa phần.