Dù Nghiêm Mạn Mạn không biết địch ý của Thượng Yên từ đâu mà đến, nhưng có thể nhìn ra nàng ta không có ý tốt.
Quan hệ giữa Nghiêm Mạn Mạn cùng Diệp Sở, sao lại có thể vì Thượng Yên nói hai ba câu mà chia rẽ.
"A Sở cùng Lục Tam thiếu có quan hệ như thế nào vậy?"
Thượng Yên sợ run vài giây, nhưng vẫn nở nụ cười.
Nghiêm Mạn Mạn đã diễn đủ rồi, kế tiếp là đến phiên Diệp Sở.
Diệp Sở kéo Thượng Yên qua, cúi người như muốn nói gì đó bên tai nàng ta.
Lúc này, lực chú ý của Thượng Yên đặt vào tai, ngoài phạm vi tầm mắt của nàng ta, Diệp Sở đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Mạn Mạn.
Nghiêm Mạn Mạn ngầm hiểu, biết biểu hiện vừa rồi của chính mình rất tốt.
Thanh âm Diệp Sở rất nhẹ: "Mạn Mạn không biết ta đối đầu với Tam thiếu.."
"Thượng Yên, đừng ta khó xử."
Lời nói của Diệp Sở rất rõ ràng, khóe môi Thượng Yên gợi lên.
Chuyện lần này là do Thượng Yên thiết kế. Trước khi bữa tối bắt đầu trước khi, Nghiêm Mạn Mạn và Diệp Sở vẫn chưa gặp mặt. Lời các nàng nói, nàng ta tin tám phần.
Diệp Sở buông lỏng tay, nàng gắp một miếng cá kho tàu, bỏ vào chén cho Thượng Yên.
"Là ta nghĩ nhiều." Thượng Yên cúi đầu uống một ngụm rượu đỏ, không chút dấu vết che đậy xấu hổ.
Ánh mắt Diệp Sở lạnh lùng, nếu Thượng Yên đã có tâm thăm dò, nàng cũng phải trả lại một chiêu, đúng không?
Vừa lúc Diệp Sở có một chuyện muốn biết, cần Thượng Yên trả lời giúp nàng.
Diệp Sở: "Mấy ngày trước, ta cùng tổ mẫu đi tới Hàn Tháp Tự dâng hương, gặp một người."
Nghiêm Mạn Mạn rất phối hợp: "Ai?"
Diệp Sở chậm rãi mở miệng: "Đại phu Đức Nhân Đường, Dung Mộc."
Tầm mắt Diệp Sở đặt trên mặt Thượng Yên. Thần sắc nàng ta không đổi, bình tĩnh cực kỳ.
Nghiêm Mạn Mạn đã nghe nói đến người tên Dung Mộc này. Hiện tại, Đức Nhân Đường ở Bến Thượng Hải có thanh danh không nhỏ.
Nghiêm Mạn Mạn: "Dung đại phu, hắn tới Hàn Tháp Tự làm gì?"
Diệp Sở: "Hình như Dung Mộc cùng phương trượng có quan hệ không tệ."
Nghiêm Mạn Mạn không hiểu: "Tuổi còn trẻ, hắn không phải là có ý muốn xuất gia đó chứ?"
Diệp Sở nở nụ cười: "Mạn Mạn nói rất có đạo lý."
Hai người vừa tới một lúc, Diệp Sở đang cố gắng nói cho Thượng Yên nghe. Diệp Sở muốn nhìn xem biểu hiện của nàng ta, Dung Mộc rốt cuộc có phải là Mạc Thanh Hàn hay không.
Ánh mắt Thượng Yên khẽ biến, khuôn mặt lại vẫn trấn định.
Dung Mộc chỉ tín nhiệm Thượng Yên tín ở mặt ngoài. Hắn ta sẽ không đem chuyện của hắn ta đều nói cho nàng ta.
Bởi vậy, Thượng Yên biết Dung Mộc thường xuyên tới Hàn Tháp Tự, nhưng cũng không biết phương trượng là người của hắn ta.
Xuất gia? Theo tính tình của Dung Mộc, làm sao có thể có chuyện này được.
Diệp Sở cười khẽ một tiếng: "Thượng Yên, như thế nào?"
Thượng Yên lắc đầu: "Lần đầu ta nghe nói đến tên Dung Mộc này, không bến nên nói thế nào."
Diệp Sở nhướm mày, bất động thanh sắc quan sát Thượng Yên. Nàng ta không có chút gì khác thường, rất nhanh, Diệp Sở thu vẻ mặt, đáy mắt trở nên trầm tĩnh.
Không khí bữa tối hôm nay rất yên bình, nhưng ẩn sau bên dưới là sóng ngầm rất mãnh liệt.
Các nàng đều là thế gia tiểu thư, trong mọi trường hợp đều nói chuyện dễ nghe, nhìn từ bên ngoài thì ở chung rất vui vẻ.
Đến khi bữa tối kết thúc, bóng đêm càng dày đặc, đã đến lúc về nhà về nhà.
Ba người các nàng vừa rời khỏi phòng, đột nhiên nghe thấy động tĩnh phòng bên cạnh.
Cửa ghế lô bên cạnh mở ra, một người bước ra ngoài.
Vẻ mặt hắn lãnh tuấn*, khí chất quanh thân lạnh lẽo, môi tuyến đẹp mắt mang theo mấy phần lạnh nhạt, không thể phân tán.
*lãnh tuấn: Lạnh lùng, nghiêm nghị.
Là Lục Hoài.
Diệp Sở biến sắc, lập tức quay đầu đi.
Nàng nắm chặt tay Nghiêm Mạn Mạn.
Nghiêm Mạn Mạn nhanh chóng hiểu ra. Bất kể lát nữa Diệp Sở làm cái gì, nàng cũng không thể có phản ứng gì rõ ràng.
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Sở, ý cười trên mặt Thượng Yên càng sâu.
Lục Hoài đứng phía sau cảnh sát trưởng. Đó là phụ thân của Nghiêm Mạn Mạn, Nghiêm Chấn, trùng hợp lại cho Thượng Yên một cái cớ.
Thượng Yên bước qua đó, Diệp Sở cùng Nghiêm Mạn Mạn tất nhiên không thể đứng im tại chỗ, chỉ có thể đi theo nàng đi qua đó.
Lục Hoài đứng ở đó, tầm mắt của hắn cũng không liếc qua chỗ các nàng, mà vẫn tiếp tục cùng Nghiêm Chấn nói chuyện.
Nghiêm Chấn nhìn về phía Nghiêm Mạn Mạn, nhìn thấy nữ nhi cao hứng, ông cũng không tiện quấy rầy, chỉ nói mình sẽ ở ngoài xe chờ nàng.
Nghiêm Chấn đi rồi, Lục Hoài cũng không có ý định muốn lưu lại.
Cho đến khi Thượng Yên kêu một tiếng, Lục Hoài mặt không biểu cảm liếc nàng ta một cái.
Thượng Yên biết rõ còn cố tình hỏi: "Tam thiếu, người tới quán Nam Quốc ăn cơm sao?"
Lục Hoài không lạnh không nhạt lên tiếng.
Tầm mắt hắn hơi di chuyển một cái, dừng trên người Diệp Sở, đáy mắt lập tức lạnh đi vài phần.
Nhìn theo góc độ của Thượng Yên, Lục Hoài dường như đang chú ý tới Diệp Sở.
Thượng Yên: "Ta cũng cùng với Diệp nhị tiểu thư ăn bữa tối."
Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một giây, rồi nhanh chóng rời đi, hai người đồng thời mở miệng.
"Thượng đại tiểu thư đây là ý gì?"
Thượng Yên ngẩn ra.
Lục Hoài: "Ngươi cố ý mang Diệp nhị tới gặp ta."
Diệp Sở: "Thái độ của hắn lạnh nhạt như thế, ta có ý định tiến lên nghe mắng sao?"
Giọng nói của Diệp Sở cùng Lục Hoài cùng lúc mà vang lên, nhất thời không nghe rõ họ muốn nói cái gì.
Chỉ biết là tâm trạng của hai người rất không tốt, không hề muốn gặp đối phương.
Lục Hoài cùng Diệp Sở lộ ra vẻ không kiên nhẫn, thậm chí đến vẻ giả trân cũng không muốn đặt ra.
Thượng Yên cùng Nghiêm Mạn Mạn đứng bên cạnh, đến một tiếng rên cũng không dám, sợ chọc họ nổi nóng.
Lục tiên sinh cùng Diệp tiểu thư lại bắt đầu đóng kịch.
Lục Hoài trầm giọng nói: "Ngươi tốt nhất nên thu lại tâm tư kia."
Ánh mắt Lục Hoài hờ hững, làm như rất bất mãn chuyện Diệp Sở theo đuổi hắn. Lúc trước hắn đã biểu lộ thái độ, nàng lại liên tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn.
Diệp Sở cười lạnh: "Ta không có khả năng có tâm tư gì với Tam Thiếu."
Vừa dứt lời, Diệp Sở hơi nhếch môi, giống như nàng thật sự có ý với Lục Hoài, lại mạnh miệng, không muốn rơi xuống thế hạ phong trước mặt người khác.
Lục Hoài lườm nàng một cái: "Lại theo đuôi ta?"
Nếu Diệp Sở thật sự như lời Lục Hoài nói, mỗi ngày đều đi theo đuôi hắn, có tâm tư với hắn. Như vậy, hắn cao hứng còn không kịp.
Diệp Sở sửng sốt một chút, giống như bị dẫm phải đuôi: "Quán Nam Quốc là chốn đông người, ai cũng có thể đến."
Nàng rũ mắt, dùng cái cớ vụng về che dấu ý đồ của mình.
"Thượng đại tiểu thư, vừa trở về Thượng Hải, có ý muốn tiếp tục rời đi không?"
Trước khi đi, Lục Hoài quét mắt nhìn Thượng Yên một cái, trong mắt lạnh như băng.
Lục Hoài đang cảnh cáo Thượng Yên, không cần dùng loại thủ đoạn không lên được mặt bàn này đối phó hắn.
Trái tim Thượng Yên chợt căng thẳng. Nàng chỉ lo lời dặn của Mạc Thanh Hàn, ngược lại quên mất t8nhs cách của Lục Hoài.
Quan hệ giữa Nghiêm Mạn Mạn cùng Diệp Sở, sao lại có thể vì Thượng Yên nói hai ba câu mà chia rẽ.
"A Sở cùng Lục Tam thiếu có quan hệ như thế nào vậy?"
Thượng Yên sợ run vài giây, nhưng vẫn nở nụ cười.
Nghiêm Mạn Mạn đã diễn đủ rồi, kế tiếp là đến phiên Diệp Sở.
Diệp Sở kéo Thượng Yên qua, cúi người như muốn nói gì đó bên tai nàng ta.
Lúc này, lực chú ý của Thượng Yên đặt vào tai, ngoài phạm vi tầm mắt của nàng ta, Diệp Sở đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Mạn Mạn.
Nghiêm Mạn Mạn ngầm hiểu, biết biểu hiện vừa rồi của chính mình rất tốt.
Thanh âm Diệp Sở rất nhẹ: "Mạn Mạn không biết ta đối đầu với Tam thiếu.."
"Thượng Yên, đừng ta khó xử."
Lời nói của Diệp Sở rất rõ ràng, khóe môi Thượng Yên gợi lên.
Chuyện lần này là do Thượng Yên thiết kế. Trước khi bữa tối bắt đầu trước khi, Nghiêm Mạn Mạn và Diệp Sở vẫn chưa gặp mặt. Lời các nàng nói, nàng ta tin tám phần.
Diệp Sở buông lỏng tay, nàng gắp một miếng cá kho tàu, bỏ vào chén cho Thượng Yên.
"Là ta nghĩ nhiều." Thượng Yên cúi đầu uống một ngụm rượu đỏ, không chút dấu vết che đậy xấu hổ.
Ánh mắt Diệp Sở lạnh lùng, nếu Thượng Yên đã có tâm thăm dò, nàng cũng phải trả lại một chiêu, đúng không?
Vừa lúc Diệp Sở có một chuyện muốn biết, cần Thượng Yên trả lời giúp nàng.
Diệp Sở: "Mấy ngày trước, ta cùng tổ mẫu đi tới Hàn Tháp Tự dâng hương, gặp một người."
Nghiêm Mạn Mạn rất phối hợp: "Ai?"
Diệp Sở chậm rãi mở miệng: "Đại phu Đức Nhân Đường, Dung Mộc."
Tầm mắt Diệp Sở đặt trên mặt Thượng Yên. Thần sắc nàng ta không đổi, bình tĩnh cực kỳ.
Nghiêm Mạn Mạn đã nghe nói đến người tên Dung Mộc này. Hiện tại, Đức Nhân Đường ở Bến Thượng Hải có thanh danh không nhỏ.
Nghiêm Mạn Mạn: "Dung đại phu, hắn tới Hàn Tháp Tự làm gì?"
Diệp Sở: "Hình như Dung Mộc cùng phương trượng có quan hệ không tệ."
Nghiêm Mạn Mạn không hiểu: "Tuổi còn trẻ, hắn không phải là có ý muốn xuất gia đó chứ?"
Diệp Sở nở nụ cười: "Mạn Mạn nói rất có đạo lý."
Hai người vừa tới một lúc, Diệp Sở đang cố gắng nói cho Thượng Yên nghe. Diệp Sở muốn nhìn xem biểu hiện của nàng ta, Dung Mộc rốt cuộc có phải là Mạc Thanh Hàn hay không.
Ánh mắt Thượng Yên khẽ biến, khuôn mặt lại vẫn trấn định.
Dung Mộc chỉ tín nhiệm Thượng Yên tín ở mặt ngoài. Hắn ta sẽ không đem chuyện của hắn ta đều nói cho nàng ta.
Bởi vậy, Thượng Yên biết Dung Mộc thường xuyên tới Hàn Tháp Tự, nhưng cũng không biết phương trượng là người của hắn ta.
Xuất gia? Theo tính tình của Dung Mộc, làm sao có thể có chuyện này được.
Diệp Sở cười khẽ một tiếng: "Thượng Yên, như thế nào?"
Thượng Yên lắc đầu: "Lần đầu ta nghe nói đến tên Dung Mộc này, không bến nên nói thế nào."
Diệp Sở nhướm mày, bất động thanh sắc quan sát Thượng Yên. Nàng ta không có chút gì khác thường, rất nhanh, Diệp Sở thu vẻ mặt, đáy mắt trở nên trầm tĩnh.
Không khí bữa tối hôm nay rất yên bình, nhưng ẩn sau bên dưới là sóng ngầm rất mãnh liệt.
Các nàng đều là thế gia tiểu thư, trong mọi trường hợp đều nói chuyện dễ nghe, nhìn từ bên ngoài thì ở chung rất vui vẻ.
Đến khi bữa tối kết thúc, bóng đêm càng dày đặc, đã đến lúc về nhà về nhà.
Ba người các nàng vừa rời khỏi phòng, đột nhiên nghe thấy động tĩnh phòng bên cạnh.
Cửa ghế lô bên cạnh mở ra, một người bước ra ngoài.
Vẻ mặt hắn lãnh tuấn*, khí chất quanh thân lạnh lẽo, môi tuyến đẹp mắt mang theo mấy phần lạnh nhạt, không thể phân tán.
*lãnh tuấn: Lạnh lùng, nghiêm nghị.
Là Lục Hoài.
Diệp Sở biến sắc, lập tức quay đầu đi.
Nàng nắm chặt tay Nghiêm Mạn Mạn.
Nghiêm Mạn Mạn nhanh chóng hiểu ra. Bất kể lát nữa Diệp Sở làm cái gì, nàng cũng không thể có phản ứng gì rõ ràng.
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Sở, ý cười trên mặt Thượng Yên càng sâu.
Lục Hoài đứng phía sau cảnh sát trưởng. Đó là phụ thân của Nghiêm Mạn Mạn, Nghiêm Chấn, trùng hợp lại cho Thượng Yên một cái cớ.
Thượng Yên bước qua đó, Diệp Sở cùng Nghiêm Mạn Mạn tất nhiên không thể đứng im tại chỗ, chỉ có thể đi theo nàng đi qua đó.
Lục Hoài đứng ở đó, tầm mắt của hắn cũng không liếc qua chỗ các nàng, mà vẫn tiếp tục cùng Nghiêm Chấn nói chuyện.
Nghiêm Chấn nhìn về phía Nghiêm Mạn Mạn, nhìn thấy nữ nhi cao hứng, ông cũng không tiện quấy rầy, chỉ nói mình sẽ ở ngoài xe chờ nàng.
Nghiêm Chấn đi rồi, Lục Hoài cũng không có ý định muốn lưu lại.
Cho đến khi Thượng Yên kêu một tiếng, Lục Hoài mặt không biểu cảm liếc nàng ta một cái.
Thượng Yên biết rõ còn cố tình hỏi: "Tam thiếu, người tới quán Nam Quốc ăn cơm sao?"
Lục Hoài không lạnh không nhạt lên tiếng.
Tầm mắt hắn hơi di chuyển một cái, dừng trên người Diệp Sở, đáy mắt lập tức lạnh đi vài phần.
Nhìn theo góc độ của Thượng Yên, Lục Hoài dường như đang chú ý tới Diệp Sở.
Thượng Yên: "Ta cũng cùng với Diệp nhị tiểu thư ăn bữa tối."
Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một giây, rồi nhanh chóng rời đi, hai người đồng thời mở miệng.
"Thượng đại tiểu thư đây là ý gì?"
Thượng Yên ngẩn ra.
Lục Hoài: "Ngươi cố ý mang Diệp nhị tới gặp ta."
Diệp Sở: "Thái độ của hắn lạnh nhạt như thế, ta có ý định tiến lên nghe mắng sao?"
Giọng nói của Diệp Sở cùng Lục Hoài cùng lúc mà vang lên, nhất thời không nghe rõ họ muốn nói cái gì.
Chỉ biết là tâm trạng của hai người rất không tốt, không hề muốn gặp đối phương.
Lục Hoài cùng Diệp Sở lộ ra vẻ không kiên nhẫn, thậm chí đến vẻ giả trân cũng không muốn đặt ra.
Thượng Yên cùng Nghiêm Mạn Mạn đứng bên cạnh, đến một tiếng rên cũng không dám, sợ chọc họ nổi nóng.
Lục tiên sinh cùng Diệp tiểu thư lại bắt đầu đóng kịch.
Lục Hoài trầm giọng nói: "Ngươi tốt nhất nên thu lại tâm tư kia."
Ánh mắt Lục Hoài hờ hững, làm như rất bất mãn chuyện Diệp Sở theo đuổi hắn. Lúc trước hắn đã biểu lộ thái độ, nàng lại liên tiếp xuất hiện ở trước mặt hắn.
Diệp Sở cười lạnh: "Ta không có khả năng có tâm tư gì với Tam Thiếu."
Vừa dứt lời, Diệp Sở hơi nhếch môi, giống như nàng thật sự có ý với Lục Hoài, lại mạnh miệng, không muốn rơi xuống thế hạ phong trước mặt người khác.
Lục Hoài lườm nàng một cái: "Lại theo đuôi ta?"
Nếu Diệp Sở thật sự như lời Lục Hoài nói, mỗi ngày đều đi theo đuôi hắn, có tâm tư với hắn. Như vậy, hắn cao hứng còn không kịp.
Diệp Sở sửng sốt một chút, giống như bị dẫm phải đuôi: "Quán Nam Quốc là chốn đông người, ai cũng có thể đến."
Nàng rũ mắt, dùng cái cớ vụng về che dấu ý đồ của mình.
"Thượng đại tiểu thư, vừa trở về Thượng Hải, có ý muốn tiếp tục rời đi không?"
Trước khi đi, Lục Hoài quét mắt nhìn Thượng Yên một cái, trong mắt lạnh như băng.
Lục Hoài đang cảnh cáo Thượng Yên, không cần dùng loại thủ đoạn không lên được mặt bàn này đối phó hắn.
Trái tim Thượng Yên chợt căng thẳng. Nàng chỉ lo lời dặn của Mạc Thanh Hàn, ngược lại quên mất t8nhs cách của Lục Hoài.