Hạ Tuân cùng Diệp Sở bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Tuân biết Diệp đã thấy bộ dạng này của mình. Trong lòng hắn hơi căng thẳng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hắn xoay người, rời khỏi quán Nam Quốc.
Hạ Tuân nhanh chóng đi đến bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào, sau đó khởi động ô tô.
Động tác của hắn rất nhanh, nhưng là xe chạy rất ổn định, chậm rãi chạy vào trong bóng đêm lạnh băng.
Trong đông chí, lúc sáng mới có tuyết rơi. Mặt đất bây giờ có chút ẩm ướt, gió lạnh thổi qua con phố dài, không khí lạnh lẽo cũng dâng lên.
Ô tô chạy ngang màn đêm Bến Thượng Hải, đi xuyên từng con đường giữa ngã tư lạnh giá vắng vẻ.
Bóng đêm sâu hun hút, người đi đường đã không còn nhiều lắm, vắng lặng.
Ô tô cứ vững vàng chạy, cuối cùng dừng trước cửa một tòa nhà.
Trong đêm đen, tòa nhà cao lớn hãm vào bóng tối, khắp nơi yên tĩnh không tiếng động.
Hạ Tuân mở cửa, tiến vào trong, trên người còn vương chút khí lạnh.
Ngụy Tranh ngồi ở trong, nghe thấy tiếng mở cửa, y đưa mắt nhìn đi qua.
Tầm mắt nhìn vào khuôn mặt của Hạ Tuân.
Ánh mắt Hạ Tuân không một tia gợn sóng, cả người lộ ra vẻ bình tĩnh mà thong dong.
Ngụy Tranh có chút hiểu ra, thử thăm dò hỏi một câu: "Hạ Tuân?"
Hạ Tuân lắc đầu: "Ta là Giang Tuân."
Mỗi chữ mỗi tiếng, nhẹ nhàng đọng lại trong không khí, nhưng lại rất rõ ràng.
Giang tiên sinh không dịch dung, hắn đi thật nhẹ nhàng, tiến vào trong.
"Tách" một tiếng, đèn trong phòng đều sáng lên, ánh đèn mỏng manh rơi trên mặt hắn, chiếu sáng gương mặt hắn.
Khí chất của Giang tiên sinh vẫn tao nhã như cũ, nhất cử nhất động tao nhã có lễ.
Trong lòng Ngụy Tranh thở dài một hơi: "Xảy ra chuyện gì?"
Ngữ khí Giang tiên sinh cực kỳ bình tĩnh: "Ở quán Nam Quốc xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, Hạ Tuân đã nhanh chóng rời đi."
Sau đó, hắn không nói tiếp, trong phòng yên tĩnh cùng cực.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ mà vào, trong trẻo lặng lẽ, vây quanh dáng người cao lớn trầm lặng của Giang tiên sinh.
Ngụy Tranh biết Giang Tuân xuất hiện từ lúc nào.
Y dời mắt, không mở miệng.
Suy nghĩ của Giang Tuân trở nên nặng nề hơn, ký ức trước kia mạnh mẽ kéo tới, nó cũng mang theo những cơn đau mãnh liệt khó có thể đè nén lại.
Ở nơi huấn luyện sát thủ của Ám Các, có những bài huấn luyện tàn khốc nhất. Những sát thủ mới vừa bước vào Ám Các, đều phải tham gia cuộc huấn luyện này.
Cuối cùng, chỉ có một người có thể sống sót.
Những người khác đều tử vong.
Hạ Tuân đi tới Ám Các, hắn tham gia cuộc huấn luyện.
Sân huấn luyện rất lớn, ánh sáng mờ ảo, lọt vào trong mắt là một khoảng tối mờ, lộ ra dáng vẻ quỷ dị.
Mới đầu, sân huấn luyện luôn yên tĩnh như chết, loại cảm giác yên tĩnh này cực kỳ đè nén, làm người khác cảm thấy hít thở không thông.
Không biết là ai động thủ đầu tiên, lưỡi đao lạnh băng cắt ngang sự yên tĩnh nơi này.
Ở giây phút đó, chém giết bắt đầu.
Mọi người đều giơ cao thanh đao, trong mắt lộ ra vẻ ngoan độc, không lưu tình mà đâm về phía người khác.
Nơi này không có đồng bạn, chỉ có kẻ địch.
Cuối cùng chỉ có một người có thể đi ra khỏi chỗ này. Nhưng nếu mềm lòng, giây tiếp theo, sẽ bị người khác giết chết.
Nhưng có một người là ngoại lệ.
Hắn không giống người khác, cũng không chủ động công kích, chỉ là liên tục phòng thủ. Nếu như có người uy hiếp đến hắn, hắn cũng sẽ không thương tổn tính mạng người khác.
Người nọ là Hạ Tuân.
Khi đó tuổi của Hạ Tuân không lớn. Ban đầu, hắn là công tử của chuỗi đại lý thực phẩm phía nam, bối cảnh hùng hậu, cẩm y ngọc thực.
Sau này, hắn bị kẻ xấu hãm hại, đi tới Ám Các.
Hạ Tuân là sát thủ mới tới có thiên phú cao nhất, thân thủ tốt nhất, nhưng đáy lòng hắn lại quá thiện lương, cũng không làm hại đến tính mạng người khác.
Bởi vậy, Hạ Tuân luôn bị mọi người ức hiếp.
Thường thường sẽ có ba bốn người cùng nhau công kích Hạ Tuân, động tác của họ ngoan tuyệt, mỗi chiêu đều đẩy người khác vào chỗ chết.
Chết nhiều một người, hi vọng sống sót của họ lại lớn một phần.
Dưới tình huống này, Hạ Tuân muốn có thể tự bảo vệ mình, cũng chỉ làm họ bị thương, lấy đao chém vào cổ tay họ.
Những người này không lấy được mạng của Hạ Tuân, nhanh chóng bổ đao về phía đối phương.
Một giây trước vẫn là đồng bạn, giây tiếp theo đã biến thành kẻ địch.
Ở trên sân huấn luyện, nhân tính không đáng giá để nhắc tới.
Nếu muốn sống sót, nhất định phải giẫm lên thi thể cùng máu thịt người khác. Càng ngày, càng nhiều người ngã xuống, người trên sân huấn luyện cũng ngày càng ít đi.
Máu tươi nhiễm đỏ sân, trong không gian lấp đầy bởi không khí tiên điều, vĩnh viễn không ngừng lại.
Bên trong sân huấn luyện không biết ban ngày, cũng không hiểu đêm đen.
Nơi này chỉ có giết chóc.
Mà nhóm người này, thân xác đều ở địa ngục.
Khắp người Hạ Tuân đều có các vết thương lớn nhỏ. Nhưng hắn lại không thấy đau đớn, thần kinh của hắn đã chết lặng.
Đánh chém lẫn nhau trong thời gian dài, theo đó là sự mệt mỏi cực độ cùng cơn buồn ngủ thi nhau kéo đến.
Nhưng Hạ Tuân không dám nhắm mắt lại, thân thể của hắn cũng luôn ở trạng thái căng chặt, chưa từng buông lỏng cảnh giác.
Bởi vì hơi vô ý một chút, sẽ đã đánh mất tính mạng.
Hơi thở của tử vong đi theo như bóng với hình.
Tùy thời tùy khác mà nhắc nhở hắn, tình hình bây giờ thật là hỏng bét.
Tuyệt vọng, sợ hãi, đau đớn.. đều cuộn cuộn xông đến Hạ Tuân, cuộc sống như vậy dường như không có điểm dừng.
Trên đài huấn luyện, thời gian dường như dừng lại. Mỗi một phút, mỗi một giây như kéo dài ra.
Ban đêm đó, trời đã tối mù. Bên ngoài mưa lớn tầm tã, những hạt mưa to như hạt đậu vô tình rơi trên đất.
Người đang trong cuộc huấn luyện tất nhiên không biết đến tình hình bên ngoài. Trong mắt họ, chỉ có chém giết vô tận.
Hạ Tuân biết Diệp đã thấy bộ dạng này của mình. Trong lòng hắn hơi căng thẳng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hắn xoay người, rời khỏi quán Nam Quốc.
Hạ Tuân nhanh chóng đi đến bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào, sau đó khởi động ô tô.
Động tác của hắn rất nhanh, nhưng là xe chạy rất ổn định, chậm rãi chạy vào trong bóng đêm lạnh băng.
Trong đông chí, lúc sáng mới có tuyết rơi. Mặt đất bây giờ có chút ẩm ướt, gió lạnh thổi qua con phố dài, không khí lạnh lẽo cũng dâng lên.
Ô tô chạy ngang màn đêm Bến Thượng Hải, đi xuyên từng con đường giữa ngã tư lạnh giá vắng vẻ.
Bóng đêm sâu hun hút, người đi đường đã không còn nhiều lắm, vắng lặng.
Ô tô cứ vững vàng chạy, cuối cùng dừng trước cửa một tòa nhà.
Trong đêm đen, tòa nhà cao lớn hãm vào bóng tối, khắp nơi yên tĩnh không tiếng động.
Hạ Tuân mở cửa, tiến vào trong, trên người còn vương chút khí lạnh.
Ngụy Tranh ngồi ở trong, nghe thấy tiếng mở cửa, y đưa mắt nhìn đi qua.
Tầm mắt nhìn vào khuôn mặt của Hạ Tuân.
Ánh mắt Hạ Tuân không một tia gợn sóng, cả người lộ ra vẻ bình tĩnh mà thong dong.
Ngụy Tranh có chút hiểu ra, thử thăm dò hỏi một câu: "Hạ Tuân?"
Hạ Tuân lắc đầu: "Ta là Giang Tuân."
Mỗi chữ mỗi tiếng, nhẹ nhàng đọng lại trong không khí, nhưng lại rất rõ ràng.
Giang tiên sinh không dịch dung, hắn đi thật nhẹ nhàng, tiến vào trong.
"Tách" một tiếng, đèn trong phòng đều sáng lên, ánh đèn mỏng manh rơi trên mặt hắn, chiếu sáng gương mặt hắn.
Khí chất của Giang tiên sinh vẫn tao nhã như cũ, nhất cử nhất động tao nhã có lễ.
Trong lòng Ngụy Tranh thở dài một hơi: "Xảy ra chuyện gì?"
Ngữ khí Giang tiên sinh cực kỳ bình tĩnh: "Ở quán Nam Quốc xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, Hạ Tuân đã nhanh chóng rời đi."
Sau đó, hắn không nói tiếp, trong phòng yên tĩnh cùng cực.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ mà vào, trong trẻo lặng lẽ, vây quanh dáng người cao lớn trầm lặng của Giang tiên sinh.
Ngụy Tranh biết Giang Tuân xuất hiện từ lúc nào.
Y dời mắt, không mở miệng.
Suy nghĩ của Giang Tuân trở nên nặng nề hơn, ký ức trước kia mạnh mẽ kéo tới, nó cũng mang theo những cơn đau mãnh liệt khó có thể đè nén lại.
Ở nơi huấn luyện sát thủ của Ám Các, có những bài huấn luyện tàn khốc nhất. Những sát thủ mới vừa bước vào Ám Các, đều phải tham gia cuộc huấn luyện này.
Cuối cùng, chỉ có một người có thể sống sót.
Những người khác đều tử vong.
Hạ Tuân đi tới Ám Các, hắn tham gia cuộc huấn luyện.
Sân huấn luyện rất lớn, ánh sáng mờ ảo, lọt vào trong mắt là một khoảng tối mờ, lộ ra dáng vẻ quỷ dị.
Mới đầu, sân huấn luyện luôn yên tĩnh như chết, loại cảm giác yên tĩnh này cực kỳ đè nén, làm người khác cảm thấy hít thở không thông.
Không biết là ai động thủ đầu tiên, lưỡi đao lạnh băng cắt ngang sự yên tĩnh nơi này.
Ở giây phút đó, chém giết bắt đầu.
Mọi người đều giơ cao thanh đao, trong mắt lộ ra vẻ ngoan độc, không lưu tình mà đâm về phía người khác.
Nơi này không có đồng bạn, chỉ có kẻ địch.
Cuối cùng chỉ có một người có thể đi ra khỏi chỗ này. Nhưng nếu mềm lòng, giây tiếp theo, sẽ bị người khác giết chết.
Nhưng có một người là ngoại lệ.
Hắn không giống người khác, cũng không chủ động công kích, chỉ là liên tục phòng thủ. Nếu như có người uy hiếp đến hắn, hắn cũng sẽ không thương tổn tính mạng người khác.
Người nọ là Hạ Tuân.
Khi đó tuổi của Hạ Tuân không lớn. Ban đầu, hắn là công tử của chuỗi đại lý thực phẩm phía nam, bối cảnh hùng hậu, cẩm y ngọc thực.
Sau này, hắn bị kẻ xấu hãm hại, đi tới Ám Các.
Hạ Tuân là sát thủ mới tới có thiên phú cao nhất, thân thủ tốt nhất, nhưng đáy lòng hắn lại quá thiện lương, cũng không làm hại đến tính mạng người khác.
Bởi vậy, Hạ Tuân luôn bị mọi người ức hiếp.
Thường thường sẽ có ba bốn người cùng nhau công kích Hạ Tuân, động tác của họ ngoan tuyệt, mỗi chiêu đều đẩy người khác vào chỗ chết.
Chết nhiều một người, hi vọng sống sót của họ lại lớn một phần.
Dưới tình huống này, Hạ Tuân muốn có thể tự bảo vệ mình, cũng chỉ làm họ bị thương, lấy đao chém vào cổ tay họ.
Những người này không lấy được mạng của Hạ Tuân, nhanh chóng bổ đao về phía đối phương.
Một giây trước vẫn là đồng bạn, giây tiếp theo đã biến thành kẻ địch.
Ở trên sân huấn luyện, nhân tính không đáng giá để nhắc tới.
Nếu muốn sống sót, nhất định phải giẫm lên thi thể cùng máu thịt người khác. Càng ngày, càng nhiều người ngã xuống, người trên sân huấn luyện cũng ngày càng ít đi.
Máu tươi nhiễm đỏ sân, trong không gian lấp đầy bởi không khí tiên điều, vĩnh viễn không ngừng lại.
Bên trong sân huấn luyện không biết ban ngày, cũng không hiểu đêm đen.
Nơi này chỉ có giết chóc.
Mà nhóm người này, thân xác đều ở địa ngục.
Khắp người Hạ Tuân đều có các vết thương lớn nhỏ. Nhưng hắn lại không thấy đau đớn, thần kinh của hắn đã chết lặng.
Đánh chém lẫn nhau trong thời gian dài, theo đó là sự mệt mỏi cực độ cùng cơn buồn ngủ thi nhau kéo đến.
Nhưng Hạ Tuân không dám nhắm mắt lại, thân thể của hắn cũng luôn ở trạng thái căng chặt, chưa từng buông lỏng cảnh giác.
Bởi vì hơi vô ý một chút, sẽ đã đánh mất tính mạng.
Hơi thở của tử vong đi theo như bóng với hình.
Tùy thời tùy khác mà nhắc nhở hắn, tình hình bây giờ thật là hỏng bét.
Tuyệt vọng, sợ hãi, đau đớn.. đều cuộn cuộn xông đến Hạ Tuân, cuộc sống như vậy dường như không có điểm dừng.
Trên đài huấn luyện, thời gian dường như dừng lại. Mỗi một phút, mỗi một giây như kéo dài ra.
Ban đêm đó, trời đã tối mù. Bên ngoài mưa lớn tầm tã, những hạt mưa to như hạt đậu vô tình rơi trên đất.
Người đang trong cuộc huấn luyện tất nhiên không biết đến tình hình bên ngoài. Trong mắt họ, chỉ có chém giết vô tận.