Dung Mộc biết, mỗi mùng một và mười lăm hằng tháng, Diệp lão phu nhân đều sẽ đến Hàn Tháp Tự.
Nhưng hắn ta từ chỗ Tịnh Vân đại sư nghe được một hòa thượng nói.
Hôm nay, Diệp lão phu nhân tới đây cùng cháu gái của bà.
Dung Mộc biết rõ, người kia nhất định là Diệp Sở.
Vì thế, hắn ta đi đến giữa đại điện, chờ Diệp Sở xuất hiện.
Diệp Sở đứng ở đó, bên cạnh nàng không có người nào.
Dường như là cơ hội của Dung Mộc.
Dung Mộc đi đến trước mặt Diệp Sở, nhưng hắn ta vẫn luôn duy trì khoảng cách thích hợp với nàng, rất lễ phép.
Ngữ khí Dung Mộc ấm áp: "Ngươi là người hôm ấy.."
Dung Mộc ra vẻ làm một người không biết chuyện, giống như hắn ta chỉ nhớ rõ Diệp Sở là người hôm đó cứu giúp A Việt, lại không hề biết thân phận của Diệp Sở.
Diệp Sở cũng không vì bề ngoài ấm áp của Dung Mộc, mà thả lỏng cảnh giác.
Nàng vẫn tập trung lực chú ý như cũ, lúc hành xử với Dung Mộc, nàng vẫn mang theo vạn phần cẩn thận.
Diệp Sở gật đầu với Dung Mộc, gọi một tiếng: "Dung đại phu."
Dung Mộc nở nụ cười, nét cười cực kỳ thanh nhã: "Hôm ấy vội vàng rời đi, còn chưa biết được tên của tiểu thư."
Diệp Sở hiểu rõ, nếu Dung Mộc là Mạc Thanh Hàn, hắn ta chắc chắn đã điều tra qua nàng, biết thân phận của nàng.
Giọng nói của Diệp Sở thanh lãnh: "Diệp Sở."
Dung Mộc hỏi một câu: "Diệp nhị tiểu thư?"
Diệp Sở ra vẻ nghi hoặc: "Ngươi biết ta?"
Giọng nói Dung Mộc lạnh nhạt yên tĩnh, hướng Diệp Sở nở nụ cười: "Ta từng nghe người khác nói tới."
Diệp Sở là danh viện thiên kim ở Thượng Hải, danh khí không nhỏ.
Dung Mộc từng nghe qua tên Diệp Sở, cũng không kỳ quái.
Diệp Sở vẫn bất động thanh sắc mà quan sát Dung Mộc, muốn nhìn ra chút manh mối gì đó.
Nhưng Dung Mộc có vẻ ngụy trang rất tốt, bất luận hắn ta nói cái gì, khuôn mặt luôn bình tĩnh thanh nhã.
Diệp Sở qua nét mặt của Dung Mộc, căn bản nhìn không ra vấn đề.
Diệp Sở không nói chuyện lại ngay, hai người mặt đối mặt, không nói gì.
Dung Mộc cười cười, đưa ra một đề nghị với Diệp Sở: "Diệp nhị tiểu thư, cùng đi vào trong miếu một chút đi."
Dung Mộc xoay bước rời đi, bước chán của hắn không nhanh không chậm, rất điềm tĩnh.
Như đang chờ nàng đi tới.
Diệp Sở nhìn bóng lưng của Dung Mộc, hơi híp mắt lại, nàng vẫn đứng tại chỗ thêm vài giây.
Sau khi suy nghĩ thêm một chút, Diệp Sở đi theo đi lên.
Trước mắt bao người, Dung Mộc cũng sẽ không làm gì nàng. Huống chi, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, nàng nhất định phải điều tra một phen.
Dung Mộc đi tới một con đường nhỏ.
Con đường này dẫn tới vườn mai phía sau, dọc theo hai bên đường đều có người, bọn họ tới là để ngắm mai.
Dung Mộc nhìn Diệp Sở đi theo sau, bước chân của hắn hơi chậm lại, bắt đầu cùng Diệp Sở tán gẫu.
Hai người vừa đi, vừa nói.
Ngữ khí Dung Mộc ôn hòa: "Diệp nhị tiểu thư tới nơi làm gì?"
Đương nhiên Dung Mộc biết Diệp Sở cùng tổ mẫu đi đến, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi một câu.
Diệp Sở trả lời: "Cùng tổ mẫu tới dâng hương."
Kỳ thật nàng muốn tới nơi này nhìn xem, Hàn Tháp Tự đang ẩn dấu chuyện gì.
Sắc mặt Diệp Sở như thường, giống như nghiêm cẩn trả lời vấn đề của Dung Mộc.
Dung Mộc cười cười, hắn ta cũng không biết Diệp Sở sẽ có ý đồ khác.
Ở trong mắt hắn ta, chẳng qua Diệp Sở là một nữ sinh trường trung học Tín Lễ. Đồng thời, nàng cũng là một công cụ mà hắn ta có thể lợi dụng.
Dung Mộc cười cười: "Diệp nhị tiểu thư đúng là rất hiếu thuận."
Dung Mộc đã hỏi như vậy, Diệp Sở cũng hỏi Dung Mộc một câu: "Dung đại phu thì sao? Vì sao ngươi lại đến Hàn Tháp Tự?"
Trong lòng Diệp Sở sinh nghi, nhưng không hiện lên trên mặt, vẻ mặt bình tĩnh cực kỳ.
Diệp Sở không cho rằng Dung Mộc sẽ thật sự trả lời, nhưng nàng vẫn muốn nói chuyện thêm đôi câu với hắn, lấy được vài manh mối hữu dụng.
Nghe câu hỏi của Diệp Sở, giọng điệu của Dung Mộc vẫn như thường: "Chẳng qua là tới nghe phương trượng giảng kinh mà thôi."
Dung Mộc không nói dối, Diệp Sở chỉ cần tùy ý tìm hiểu một chút, nàng cũng chỉ biết hắn ta thường đến Hàn Tháp Tự, nghe người ta giảng kinh.
Lúc này, hai người đột nhiên cùng dừng bước.
Vừa khéo đi đến bên cạnh rừng mai, bọn họ đứng lại bên cạnh một cây mai.
Bỗng một trận gió nổi lên, nơi này trồng nhiều mai, mùi hương rất đậm, nó cứ quẩn quanh chóp mũi mãi không tan.
Tiếng tụng kinh gõ mõ nơi đại điện bỗng chốc trở nên xa xôi, gần như đã tiêu tan hết vào trong gió.
Khắp nơi xung quanh là người tới ngắm mai, nhưng chỗ Diệp Sở và Dung Mộc rất an tĩnh
Diệp Sở đánh vỡ yên tĩnh lúc này: "A? Dung đại phu cùng phương trượng là bằng hữu sao?"
Dung Mộc quay đầu, chậm rãi nhìn Diệp Sở.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt Diệp Sở thẳng tắp rơi vào trong mắt Dung Mộc, giống như đang muốn nhìn tới bí mật của hắn ta.
Dung Mộc nhìn ánh mắt của Diệp Sở, hắn ta chỉ cảm thấy Diệp Sở nặng tâm tư, lại không biết rõ nàng đang nghĩ gì.
Nhất cử nhất động của Dung Mộc đều rất tự nhiên.
Tuy rằng Diệp Sở đã nói ra sự thật, nhưng Dung Mộc vẫn rất trấn tĩnh.
Hắn cười cười, không trực tiếp trả lời vấn đề của Diệp Sở: "Mỗi người đều có thể là bằng hữu, chỉ là xem lựa chọn của mỗi người thôi."
Diệp Sở đột nhiên mỉm cười: "Dung đại phu, ngươi nói đúng."
Diệp Sở không muốn tiếp tục đứng một mình cùng Dung Mộc trong hoàn cảnh như vậy.
Ngay từ đầu nàng đã đề phòng hắn ta, thần kinh căng chặt, không dám có điều lơi lỏng.
Hiện tại, Diệp Sở đã xác nhận xong một chuyện, Dung Mộc có quen biết phương trượng, cũng thường xuyên đến Hàn Tháp Tự. Hắn ta rất có khả năng là Mạc Thanh Hàn.
Bởi vậy, nàng bỗng cảm thấy khẩn trương.
Diệp Sở dừng một chút, nói một câu: "Thời gian không còn sớm, tổ mẫu ta muốn tìm ta."
Diệp Sở muốn rời đi, Dung Mộc tất nhiên sẽ không ngăn lại.
Sau khi cùng Dung Mộc cáo biệt, Diệp Sở lập tức rời khỏi sân này, quay về trong đại điện.
Diệp Sở ra khỏi sân sau, Dung Mộc vẫn luôn nhìn về phía nàng rời đi, hắn ta đứng im tại chỗ, không có ý rời đi.
Lúc này, khí chất lạnh nhạt trên người Dung Mộc biến mất, trong nháy mắt giống thay đổi thành một người khác.
Đáy mắt hắn ta cũng không sạch sẽ bình thản như trước, thay vào đó là một mảng tối tăm mịt mờ
Ánh mắt Dung Mộc dần trở nên u tối, không biết hắn ta suy nghĩ cái gì.
* * *
Thư phòng Đốc Quân phủ.
Cuộn phim trong mini camera được rửa ra, trên bàn đặt một trang giấy trắng.
Nhưng hắn ta từ chỗ Tịnh Vân đại sư nghe được một hòa thượng nói.
Hôm nay, Diệp lão phu nhân tới đây cùng cháu gái của bà.
Dung Mộc biết rõ, người kia nhất định là Diệp Sở.
Vì thế, hắn ta đi đến giữa đại điện, chờ Diệp Sở xuất hiện.
Diệp Sở đứng ở đó, bên cạnh nàng không có người nào.
Dường như là cơ hội của Dung Mộc.
Dung Mộc đi đến trước mặt Diệp Sở, nhưng hắn ta vẫn luôn duy trì khoảng cách thích hợp với nàng, rất lễ phép.
Ngữ khí Dung Mộc ấm áp: "Ngươi là người hôm ấy.."
Dung Mộc ra vẻ làm một người không biết chuyện, giống như hắn ta chỉ nhớ rõ Diệp Sở là người hôm đó cứu giúp A Việt, lại không hề biết thân phận của Diệp Sở.
Diệp Sở cũng không vì bề ngoài ấm áp của Dung Mộc, mà thả lỏng cảnh giác.
Nàng vẫn tập trung lực chú ý như cũ, lúc hành xử với Dung Mộc, nàng vẫn mang theo vạn phần cẩn thận.
Diệp Sở gật đầu với Dung Mộc, gọi một tiếng: "Dung đại phu."
Dung Mộc nở nụ cười, nét cười cực kỳ thanh nhã: "Hôm ấy vội vàng rời đi, còn chưa biết được tên của tiểu thư."
Diệp Sở hiểu rõ, nếu Dung Mộc là Mạc Thanh Hàn, hắn ta chắc chắn đã điều tra qua nàng, biết thân phận của nàng.
Giọng nói của Diệp Sở thanh lãnh: "Diệp Sở."
Dung Mộc hỏi một câu: "Diệp nhị tiểu thư?"
Diệp Sở ra vẻ nghi hoặc: "Ngươi biết ta?"
Giọng nói Dung Mộc lạnh nhạt yên tĩnh, hướng Diệp Sở nở nụ cười: "Ta từng nghe người khác nói tới."
Diệp Sở là danh viện thiên kim ở Thượng Hải, danh khí không nhỏ.
Dung Mộc từng nghe qua tên Diệp Sở, cũng không kỳ quái.
Diệp Sở vẫn bất động thanh sắc mà quan sát Dung Mộc, muốn nhìn ra chút manh mối gì đó.
Nhưng Dung Mộc có vẻ ngụy trang rất tốt, bất luận hắn ta nói cái gì, khuôn mặt luôn bình tĩnh thanh nhã.
Diệp Sở qua nét mặt của Dung Mộc, căn bản nhìn không ra vấn đề.
Diệp Sở không nói chuyện lại ngay, hai người mặt đối mặt, không nói gì.
Dung Mộc cười cười, đưa ra một đề nghị với Diệp Sở: "Diệp nhị tiểu thư, cùng đi vào trong miếu một chút đi."
Dung Mộc xoay bước rời đi, bước chán của hắn không nhanh không chậm, rất điềm tĩnh.
Như đang chờ nàng đi tới.
Diệp Sở nhìn bóng lưng của Dung Mộc, hơi híp mắt lại, nàng vẫn đứng tại chỗ thêm vài giây.
Sau khi suy nghĩ thêm một chút, Diệp Sở đi theo đi lên.
Trước mắt bao người, Dung Mộc cũng sẽ không làm gì nàng. Huống chi, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, nàng nhất định phải điều tra một phen.
Dung Mộc đi tới một con đường nhỏ.
Con đường này dẫn tới vườn mai phía sau, dọc theo hai bên đường đều có người, bọn họ tới là để ngắm mai.
Dung Mộc nhìn Diệp Sở đi theo sau, bước chân của hắn hơi chậm lại, bắt đầu cùng Diệp Sở tán gẫu.
Hai người vừa đi, vừa nói.
Ngữ khí Dung Mộc ôn hòa: "Diệp nhị tiểu thư tới nơi làm gì?"
Đương nhiên Dung Mộc biết Diệp Sở cùng tổ mẫu đi đến, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi một câu.
Diệp Sở trả lời: "Cùng tổ mẫu tới dâng hương."
Kỳ thật nàng muốn tới nơi này nhìn xem, Hàn Tháp Tự đang ẩn dấu chuyện gì.
Sắc mặt Diệp Sở như thường, giống như nghiêm cẩn trả lời vấn đề của Dung Mộc.
Dung Mộc cười cười, hắn ta cũng không biết Diệp Sở sẽ có ý đồ khác.
Ở trong mắt hắn ta, chẳng qua Diệp Sở là một nữ sinh trường trung học Tín Lễ. Đồng thời, nàng cũng là một công cụ mà hắn ta có thể lợi dụng.
Dung Mộc cười cười: "Diệp nhị tiểu thư đúng là rất hiếu thuận."
Dung Mộc đã hỏi như vậy, Diệp Sở cũng hỏi Dung Mộc một câu: "Dung đại phu thì sao? Vì sao ngươi lại đến Hàn Tháp Tự?"
Trong lòng Diệp Sở sinh nghi, nhưng không hiện lên trên mặt, vẻ mặt bình tĩnh cực kỳ.
Diệp Sở không cho rằng Dung Mộc sẽ thật sự trả lời, nhưng nàng vẫn muốn nói chuyện thêm đôi câu với hắn, lấy được vài manh mối hữu dụng.
Nghe câu hỏi của Diệp Sở, giọng điệu của Dung Mộc vẫn như thường: "Chẳng qua là tới nghe phương trượng giảng kinh mà thôi."
Dung Mộc không nói dối, Diệp Sở chỉ cần tùy ý tìm hiểu một chút, nàng cũng chỉ biết hắn ta thường đến Hàn Tháp Tự, nghe người ta giảng kinh.
Lúc này, hai người đột nhiên cùng dừng bước.
Vừa khéo đi đến bên cạnh rừng mai, bọn họ đứng lại bên cạnh một cây mai.
Bỗng một trận gió nổi lên, nơi này trồng nhiều mai, mùi hương rất đậm, nó cứ quẩn quanh chóp mũi mãi không tan.
Tiếng tụng kinh gõ mõ nơi đại điện bỗng chốc trở nên xa xôi, gần như đã tiêu tan hết vào trong gió.
Khắp nơi xung quanh là người tới ngắm mai, nhưng chỗ Diệp Sở và Dung Mộc rất an tĩnh
Diệp Sở đánh vỡ yên tĩnh lúc này: "A? Dung đại phu cùng phương trượng là bằng hữu sao?"
Dung Mộc quay đầu, chậm rãi nhìn Diệp Sở.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt Diệp Sở thẳng tắp rơi vào trong mắt Dung Mộc, giống như đang muốn nhìn tới bí mật của hắn ta.
Dung Mộc nhìn ánh mắt của Diệp Sở, hắn ta chỉ cảm thấy Diệp Sở nặng tâm tư, lại không biết rõ nàng đang nghĩ gì.
Nhất cử nhất động của Dung Mộc đều rất tự nhiên.
Tuy rằng Diệp Sở đã nói ra sự thật, nhưng Dung Mộc vẫn rất trấn tĩnh.
Hắn cười cười, không trực tiếp trả lời vấn đề của Diệp Sở: "Mỗi người đều có thể là bằng hữu, chỉ là xem lựa chọn của mỗi người thôi."
Diệp Sở đột nhiên mỉm cười: "Dung đại phu, ngươi nói đúng."
Diệp Sở không muốn tiếp tục đứng một mình cùng Dung Mộc trong hoàn cảnh như vậy.
Ngay từ đầu nàng đã đề phòng hắn ta, thần kinh căng chặt, không dám có điều lơi lỏng.
Hiện tại, Diệp Sở đã xác nhận xong một chuyện, Dung Mộc có quen biết phương trượng, cũng thường xuyên đến Hàn Tháp Tự. Hắn ta rất có khả năng là Mạc Thanh Hàn.
Bởi vậy, nàng bỗng cảm thấy khẩn trương.
Diệp Sở dừng một chút, nói một câu: "Thời gian không còn sớm, tổ mẫu ta muốn tìm ta."
Diệp Sở muốn rời đi, Dung Mộc tất nhiên sẽ không ngăn lại.
Sau khi cùng Dung Mộc cáo biệt, Diệp Sở lập tức rời khỏi sân này, quay về trong đại điện.
Diệp Sở ra khỏi sân sau, Dung Mộc vẫn luôn nhìn về phía nàng rời đi, hắn ta đứng im tại chỗ, không có ý rời đi.
Lúc này, khí chất lạnh nhạt trên người Dung Mộc biến mất, trong nháy mắt giống thay đổi thành một người khác.
Đáy mắt hắn ta cũng không sạch sẽ bình thản như trước, thay vào đó là một mảng tối tăm mịt mờ
Ánh mắt Dung Mộc dần trở nên u tối, không biết hắn ta suy nghĩ cái gì.
* * *
Thư phòng Đốc Quân phủ.
Cuộn phim trong mini camera được rửa ra, trên bàn đặt một trang giấy trắng.