Đại Đô Hội.
Đã nhiều ngày nay, người của Thanh Hội cảm thấy Cửu gia có chút không đúng, bọn họ bắt đầu bàn tán.
"Cửu gia lại tự nhốt mình vào phòng nữa rồi, cũng không biết là đang làm cái gì?"
"Vài ngày trước, có mấy con bạc thiếu nợ, Cửu gia còn để ta thả bọn chúng ra."
"Trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.."
Tào An đi tới, mấy câu nói này lót hết vào tai hắn ta, hắn ta nhăn mày lại.
Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Cửu gia đúng thật là không giống lúc trước. Khí chất quanh hắn đột nhiên trở nên ôn hòa, làm việc cũng buông lỏng đi rất nhiều.
Tào An có chút lo lắng, Cửu gia gần đây thường xuyên một mình ngồi ngốc trong phòng. Tào An đã nói bóng nói gió mà hỏi Thẩm Cửu, nhưng Thẩm Cửu cũng không trả lời.
Thẩm Cửu không nói, Tào An chỉ có thể từ bỏ.
Tào An liếc mắt nhìn mấy tên đang bàn tán chuyện. Mặc dù Cửu gia khác ngày thường, chuyện của Cửu gia sao lại có thể để cho người khác nghị luận.
Tào An bước lên phía trước, lạnh giọng: "Cửu gia làm gì, trong lòng ngài tất nhiên đều biết."
"Các ngươi chỉ cần quản tốt bản thân, còn những việc khác không liên quan đến các ngươi."
Mấy tên của Thanh Hội sau khi nghe thấy, đều cúi đầu, không tiếp tục nói chuyện.
Một nơi khác, Thẩm Cửu ở trong phòng, hắn chăm chú nhìn vào một nơi, vẻ mặt nghiêm túc, không còn dáng vẻ lười biếng lúc trước.
Một nam tử đứng trong phòng, đó là lão sư thủ ngữ mà Thẩm Cửu mời đến.
Sau lần gặp A Cửu ở Đốc Quân phủ, Thẩm Cửu đã biết trước mắt A Cửu sẽ không thể nói chuyện. Nàng thông qua ngôn ngữ của người câm điếc để biểu đạt ý của mình với người khác.
Bắt đầu từ lúc đó, trong đầu Thẩm Cửu xuất hiện một ý tưởng.
Hắn muốn học ngôn ngữ của người câm điếc.
A Cửu lấy thủ ngữ để biểu đạt ý của nàng, Thẩm Cửu có thể dùng nó để trao đổi với nàng.
Nếu Thẩm Cửu không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, vậy hắn chỉ có thể từ trong miệng người khác mới biết được A Cửu muốn nói gì.
Nhưng mà, Thẩm Cửu hi vọng mình biết A Cửu muốn nói gì trước mặt nàng.
Làm như vậy, Thẩm Cửu mới có thể cảm giác khoảng cách giữa hắn và A Cửu gần lại một chút.
Thẩm Cửu học ngôn ngữ của người câm điếc đã qua một thời gian. Hôm nay là để xác nhận lại một lần, chuỗi ngôn ngữ người câm điếc này hắn làm có đúng không.
Lúc này, Thẩm Cửu đưa tay lên, làm mỗi chuỗi thủ ngữ.
Ý là, "nàng còn nhớ ta là ai không?"
Sau đó, hắn nhìn vị lão sư kia, hỏi: "Ta làm như vậy đúng không?"
Lão sư cẩn thận nhìn, mở miệng: "Cửu gia, người lại đúng rồi."
Thẩm Cửu lại làm một chuỗi ngôn ngữ của người câm điếc khác.
Ý là, "thân thể của nàng gần đây thế nào?"
Lão sư cũng cho một câu trả lời khẳng định.
Kế tiếp, mỗi lần Thẩm Cửu làm một chuỗi thủ ngữ đều được lão sư khẳng định.
Sau khi lão sư rời đi, trong phòng chìm vào yên lặng.
Không khí rét buốt, trà trên bàn cũng đã sớm nguội lạnh, hơi nóng cũng không còn.
Chỉ là, Thẩm Cửu lại giống như không biết.
Hắn vẫn đang luyện tập thủ ngữ, một lần lại một lần.
Mấy động tác này đã in sâu vào trong đầu của hắn. Nhưng hắn vẫn lo bản thân làm không được tốt.
Chuyện liên quan đến A Cửu, Thẩm Cửu luôn rất cẩn thận.
Hôm nay, Thẩm Cửu chuẩn bị đến Đốc Quân phủ gặp mặt A Cửu.
Vài ngày trước, Lục Hoài rời Thượng Hải, Thẩm Cửu đã thay hắn quan sát khách sạn Hòa Bình. Gần đây Bến Thượng Hải rất yên bình, chỉ có chút việc nhỏ đều được Thẩm Cửu giải quyết.
Hôm qua Lục Hoài đã về tới Thượng Hải, Thẩm Cửu muốn đi Đốc Quân phủ một chuyến, gặp A Cửu.
Thẩm Cửu phải được Lục Hoài đồng ý, mới có thể gặp được A Cửu. Cho nên, Thẩm Cửu muốn nói trước với Lục Hoài một tiếng.
Thẩm Cửu cầm áo bành tô, mở cửa, rời khỏi Đại Đô Hội.
Khởi động ô tô, xe chậm rãi hướng về phía Đốc Quân phủ.
Đến Đốc Quân phủ, Thẩm Cửu nhìn Lục Hoài, nói lý do hắn đến đây.
Lục Hoài biết Thẩm Cửu cùng A Cửu có qua lại, tất nhiên hiểu tâm tình của Thẩm Cửu. Chẳng qua là, Lục Hoài vẫn lấy muội muội làm trọng.
Lục Hoài nói một câu: "Không được gặp A Cửu một mình."
A Cửu không thích cùng người khác tiếp xúc, thân thể cũng chưa khôi phục hoàn toàn, Lục Hoài dối với A Cửu cực kỳ coi trọng.
Huống chi, bây giờ A Cửu cũng không nhớ rõ Thẩm Cửu, Thẩm Cửu đối với A Cửu mà nói, chính là một người xa lạ.
Nếu để Thẩm Cửu một mình cùng A Cửu ở chung một chỗ, Lục Hoài cũng rất lo lắng.
Nghe vậy, Thẩm Cửu cảm thấy buông lỏng. Hắn đồng ý với Lục Hoài.
Lục Hoài nói với hắn, A Cửu đang ở vườn hoa Đốc Quân phủ.
Thẩm Cửu rời khỏi thư phòng, nhanh chóng bước tới vườn hoa.
Hôm nay, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời hơi lạnh chiếu xuống, rải lên vườn hoa một ít ánh sáng nhỏ vụn.
Thẩm Cửu thả nhẹ bước chân, hai bên là những thân cây to lớn, ánh mặt trời len lỏi qua khe lá mà chiếu xuống, trên mặt đất hiện lên từng mảng sáng sáng tối tối.
Đi thẳng một đường, Thẩm Cửu chỉ cảm thấy khắp không gian rất yên tĩnh.
Thẩm Cửu đưa mắt nhìn, ánh mắt khóa lại ở một nơi.
Một thiếu nữ đưa lưng về phía Thẩm Cửu, người nàng rất gầy, trên người nàng khoác lên một chiếc áo khoác rộng rãi.
Là A Cửu.
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, nhấc chân đi qua.
Thẩm Cửu đi tới trước mặt A Cửu. Hắn dừng chân, tầm mắt đặt trên người A Cửu.
Ánh nắng nhẹ rơi trên gương mặt A Cửu, càng tôn lên làn da trắng tuyết của nàng, không chút hồng hào.
Mẹ Trần nhìn thấy Thẩm Cửu, bà đã nghe Lục Hoài nói qua. Bà nhanh chóng lui qua một bên, nhưng vẫn đảm bảo hai người kia ở trong tầm mắt của mình.
Lục Hoài đi đến bên cửa sổ trong thư phòng, vừa đúng vị trí có thể nhìn thấy mọi thứ xảy ra ở vườn hoa.
Thẩm Cửu đã đến vườn hoa, haens đến trước mặt A Cửu.
Khoảng cách giữa hai người cũng không gần, Lục Hoài cảm thấy yên tâm.
Xác nhận chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến A Cửu, Lục Hoài quay trở lại làm việc của mình.
A Cửu ngồi ở đó, nàng nhận ra có người đi tới.
Nàng đưa mắt nhìn qua.
Nam tử này khuôn mặt yêu nghiệt, thân hình cao gầy, hắn khẽ cúi người xuống, nhìn nàng chăm chú.
A Cửu nhận ra hắn.
Là Thẩm Cửu.
Không biết sao, tuy rằng A Cửu đã mất trí nhớ. Nhưng khi nàng nhìn Thẩm Cửu, vẫn cảm thấy hắn có gì đó quen thuộc.
A Cửu làm một chuỗi ngôn ngữ của người câm điếc.
Thẩm công tử.
Động tác của A Cửu, Thẩm Cửu nhìn rất nghiêm túc. Hắn nâng tay, làm một chuỗi ngôn ngữ của người câm điếc.
A Cửu, nàng còn nhớ ta không?
Lần đầu tiên dùng thủ ngữ trước mặt A Cửu, Thẩm Cửu có chút khẩn trương. Hắn lo mình làm không tốt, cũng lo A Cửu nhìn mà không hiểu.
A Cửu run vài giây.
Đã nhiều ngày nay, người của Thanh Hội cảm thấy Cửu gia có chút không đúng, bọn họ bắt đầu bàn tán.
"Cửu gia lại tự nhốt mình vào phòng nữa rồi, cũng không biết là đang làm cái gì?"
"Vài ngày trước, có mấy con bạc thiếu nợ, Cửu gia còn để ta thả bọn chúng ra."
"Trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.."
Tào An đi tới, mấy câu nói này lót hết vào tai hắn ta, hắn ta nhăn mày lại.
Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Cửu gia đúng thật là không giống lúc trước. Khí chất quanh hắn đột nhiên trở nên ôn hòa, làm việc cũng buông lỏng đi rất nhiều.
Tào An có chút lo lắng, Cửu gia gần đây thường xuyên một mình ngồi ngốc trong phòng. Tào An đã nói bóng nói gió mà hỏi Thẩm Cửu, nhưng Thẩm Cửu cũng không trả lời.
Thẩm Cửu không nói, Tào An chỉ có thể từ bỏ.
Tào An liếc mắt nhìn mấy tên đang bàn tán chuyện. Mặc dù Cửu gia khác ngày thường, chuyện của Cửu gia sao lại có thể để cho người khác nghị luận.
Tào An bước lên phía trước, lạnh giọng: "Cửu gia làm gì, trong lòng ngài tất nhiên đều biết."
"Các ngươi chỉ cần quản tốt bản thân, còn những việc khác không liên quan đến các ngươi."
Mấy tên của Thanh Hội sau khi nghe thấy, đều cúi đầu, không tiếp tục nói chuyện.
Một nơi khác, Thẩm Cửu ở trong phòng, hắn chăm chú nhìn vào một nơi, vẻ mặt nghiêm túc, không còn dáng vẻ lười biếng lúc trước.
Một nam tử đứng trong phòng, đó là lão sư thủ ngữ mà Thẩm Cửu mời đến.
Sau lần gặp A Cửu ở Đốc Quân phủ, Thẩm Cửu đã biết trước mắt A Cửu sẽ không thể nói chuyện. Nàng thông qua ngôn ngữ của người câm điếc để biểu đạt ý của mình với người khác.
Bắt đầu từ lúc đó, trong đầu Thẩm Cửu xuất hiện một ý tưởng.
Hắn muốn học ngôn ngữ của người câm điếc.
A Cửu lấy thủ ngữ để biểu đạt ý của nàng, Thẩm Cửu có thể dùng nó để trao đổi với nàng.
Nếu Thẩm Cửu không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, vậy hắn chỉ có thể từ trong miệng người khác mới biết được A Cửu muốn nói gì.
Nhưng mà, Thẩm Cửu hi vọng mình biết A Cửu muốn nói gì trước mặt nàng.
Làm như vậy, Thẩm Cửu mới có thể cảm giác khoảng cách giữa hắn và A Cửu gần lại một chút.
Thẩm Cửu học ngôn ngữ của người câm điếc đã qua một thời gian. Hôm nay là để xác nhận lại một lần, chuỗi ngôn ngữ người câm điếc này hắn làm có đúng không.
Lúc này, Thẩm Cửu đưa tay lên, làm mỗi chuỗi thủ ngữ.
Ý là, "nàng còn nhớ ta là ai không?"
Sau đó, hắn nhìn vị lão sư kia, hỏi: "Ta làm như vậy đúng không?"
Lão sư cẩn thận nhìn, mở miệng: "Cửu gia, người lại đúng rồi."
Thẩm Cửu lại làm một chuỗi ngôn ngữ của người câm điếc khác.
Ý là, "thân thể của nàng gần đây thế nào?"
Lão sư cũng cho một câu trả lời khẳng định.
Kế tiếp, mỗi lần Thẩm Cửu làm một chuỗi thủ ngữ đều được lão sư khẳng định.
Sau khi lão sư rời đi, trong phòng chìm vào yên lặng.
Không khí rét buốt, trà trên bàn cũng đã sớm nguội lạnh, hơi nóng cũng không còn.
Chỉ là, Thẩm Cửu lại giống như không biết.
Hắn vẫn đang luyện tập thủ ngữ, một lần lại một lần.
Mấy động tác này đã in sâu vào trong đầu của hắn. Nhưng hắn vẫn lo bản thân làm không được tốt.
Chuyện liên quan đến A Cửu, Thẩm Cửu luôn rất cẩn thận.
Hôm nay, Thẩm Cửu chuẩn bị đến Đốc Quân phủ gặp mặt A Cửu.
Vài ngày trước, Lục Hoài rời Thượng Hải, Thẩm Cửu đã thay hắn quan sát khách sạn Hòa Bình. Gần đây Bến Thượng Hải rất yên bình, chỉ có chút việc nhỏ đều được Thẩm Cửu giải quyết.
Hôm qua Lục Hoài đã về tới Thượng Hải, Thẩm Cửu muốn đi Đốc Quân phủ một chuyến, gặp A Cửu.
Thẩm Cửu phải được Lục Hoài đồng ý, mới có thể gặp được A Cửu. Cho nên, Thẩm Cửu muốn nói trước với Lục Hoài một tiếng.
Thẩm Cửu cầm áo bành tô, mở cửa, rời khỏi Đại Đô Hội.
Khởi động ô tô, xe chậm rãi hướng về phía Đốc Quân phủ.
Đến Đốc Quân phủ, Thẩm Cửu nhìn Lục Hoài, nói lý do hắn đến đây.
Lục Hoài biết Thẩm Cửu cùng A Cửu có qua lại, tất nhiên hiểu tâm tình của Thẩm Cửu. Chẳng qua là, Lục Hoài vẫn lấy muội muội làm trọng.
Lục Hoài nói một câu: "Không được gặp A Cửu một mình."
A Cửu không thích cùng người khác tiếp xúc, thân thể cũng chưa khôi phục hoàn toàn, Lục Hoài dối với A Cửu cực kỳ coi trọng.
Huống chi, bây giờ A Cửu cũng không nhớ rõ Thẩm Cửu, Thẩm Cửu đối với A Cửu mà nói, chính là một người xa lạ.
Nếu để Thẩm Cửu một mình cùng A Cửu ở chung một chỗ, Lục Hoài cũng rất lo lắng.
Nghe vậy, Thẩm Cửu cảm thấy buông lỏng. Hắn đồng ý với Lục Hoài.
Lục Hoài nói với hắn, A Cửu đang ở vườn hoa Đốc Quân phủ.
Thẩm Cửu rời khỏi thư phòng, nhanh chóng bước tới vườn hoa.
Hôm nay, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời hơi lạnh chiếu xuống, rải lên vườn hoa một ít ánh sáng nhỏ vụn.
Thẩm Cửu thả nhẹ bước chân, hai bên là những thân cây to lớn, ánh mặt trời len lỏi qua khe lá mà chiếu xuống, trên mặt đất hiện lên từng mảng sáng sáng tối tối.
Đi thẳng một đường, Thẩm Cửu chỉ cảm thấy khắp không gian rất yên tĩnh.
Thẩm Cửu đưa mắt nhìn, ánh mắt khóa lại ở một nơi.
Một thiếu nữ đưa lưng về phía Thẩm Cửu, người nàng rất gầy, trên người nàng khoác lên một chiếc áo khoác rộng rãi.
Là A Cửu.
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, nhấc chân đi qua.
Thẩm Cửu đi tới trước mặt A Cửu. Hắn dừng chân, tầm mắt đặt trên người A Cửu.
Ánh nắng nhẹ rơi trên gương mặt A Cửu, càng tôn lên làn da trắng tuyết của nàng, không chút hồng hào.
Mẹ Trần nhìn thấy Thẩm Cửu, bà đã nghe Lục Hoài nói qua. Bà nhanh chóng lui qua một bên, nhưng vẫn đảm bảo hai người kia ở trong tầm mắt của mình.
Lục Hoài đi đến bên cửa sổ trong thư phòng, vừa đúng vị trí có thể nhìn thấy mọi thứ xảy ra ở vườn hoa.
Thẩm Cửu đã đến vườn hoa, haens đến trước mặt A Cửu.
Khoảng cách giữa hai người cũng không gần, Lục Hoài cảm thấy yên tâm.
Xác nhận chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến A Cửu, Lục Hoài quay trở lại làm việc của mình.
A Cửu ngồi ở đó, nàng nhận ra có người đi tới.
Nàng đưa mắt nhìn qua.
Nam tử này khuôn mặt yêu nghiệt, thân hình cao gầy, hắn khẽ cúi người xuống, nhìn nàng chăm chú.
A Cửu nhận ra hắn.
Là Thẩm Cửu.
Không biết sao, tuy rằng A Cửu đã mất trí nhớ. Nhưng khi nàng nhìn Thẩm Cửu, vẫn cảm thấy hắn có gì đó quen thuộc.
A Cửu làm một chuỗi ngôn ngữ của người câm điếc.
Thẩm công tử.
Động tác của A Cửu, Thẩm Cửu nhìn rất nghiêm túc. Hắn nâng tay, làm một chuỗi ngôn ngữ của người câm điếc.
A Cửu, nàng còn nhớ ta không?
Lần đầu tiên dùng thủ ngữ trước mặt A Cửu, Thẩm Cửu có chút khẩn trương. Hắn lo mình làm không tốt, cũng lo A Cửu nhìn mà không hiểu.
A Cửu run vài giây.