Đùng!
Tiếng súng lạnh như băng, cắt qua không gian yên tĩnh. Nó giống tiếng sấm rền nặng nề, cực kỳ rõ ràng.
Dường như tiếng súng đã phá tan không gian nặng nề.
Hành động nhanh như chớp, Diệp Sở cùng Lục Hoài dương súng. Gương mặt họ lạnh lùng, cùng lúc bắn vài phát súng vào đối phương.
Đạn bay thẳng một đường về phía đám người Phan Thích.
Họng súng đen như mực hiện lên vẻ lạnh như băng, lạnh lùng y hệt như chủ nhân của nó vậy.
Đám người Phan Thích chưa kịp phản ứng, đã thấy họng súng lạnh tanh chỉa về phía họ.
Cổ tay ngay tức khắc trúng đạn, cơn đau thấu xương thấu tủy truyền đến.
Tay của họ buông lỏng ra, súng trên tay rơi xuống đất.
Bọn người Phan Thích té ngã xuống, không thể động đậy.
Lục Hoài cùng Diệp Sở cũng không làm hại đến tính mạng của mấy người này. Bọn họ còn muốn đào từ trong miệng của đám người này ra tin tức của Mạc Thanh Hàn.
Giọng nói đạm mạc của Lục Hoài cất lên: "Đưa bọn họ đi tra hỏi thật kỹ."
Ám vệ hiểu ý, kéo những người này xuống.
Những tiếng ồn ào dần mất, đại sảnh khôi phục yên tĩnh.
Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một cái.
Ké tiếp, họ muốn xử lý những người khác.
Lục Hoài để ám vệ đưa những người biết chuyện mật đạo tới. Họ muốn xem xem còn con cá lọt lưới hay không.
Một lát sau, người của lữ điếm đều có mặt.
Dĩ nhiên vừa rồi họ có nghe được tiếng súng, nhưng cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Càng dfoans càng hoảng sợ.
Lúc này, bọn họ bị ám vệ dẫn đi, lòng sợ hãi của bọn họ càng dâng cao.
Đi đến đại sảnh, bọn họ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Sở và Lục Hoài.
Hai người đứng cùng một chỗ, như mang theo một khí thế mạnh mẽ, làm người ta không tự chủ được mà sợ hãi.
Diệp Sở cùng Lục Hoài giương mắt nhìn qua.
Diệp Sở bỗng nhiên nói: "Các người còn muốn mật báo không?"
Lý do nàng muốn nói những lời này, là để dò xét.
Nếu trong những người này có người của Mạc Thanh Hàn, trong lòng hắn ta có quỷ. Sau khi nghe những lời này, sắc mặt tên đó chắc chắn sẽ để lộ sự bất thường.
Mà những người khác lại không hiểu Diệp Sở hỏi như cậy để làm gì, nhiều nhất chỉ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Quả nhiên, Diệp Sở vừa nói xong, gương mặt của những người khác như thường, chỉ có một người có vẻ mặt khác biệt.
Người này hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt né tránh, mang theo vẻ bất định.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở, họ đã hiểu ý của đối phương.
Người này chính là thủ hạ của Mạc Thanh Hàn.
Lục Hoài liếc người nọ một cái, thản nhiên mở miệng: "Ngươi ở lại."
Trong lòng hắn ta run lên, biết mình đã bị lộ.
"Những người khác về phòng trước đi." Lục Hoài để ám vệ trông chừng những người này.
Đại sảnh lại trở nên vắng vẻ, chung quanh lại trở nên an tĩnh.
Diệp Sở nhìn người này, ánh mắt lạnh như băng: "Bây giờ ngươi có hai lựa chọn."
Nghe vậy, thân mình người này run lên
"Thứ nhất, trở thành người của bọn ta." Giọng nói của Diệp Sở giống như cơn gió lạnh.
Giây tiếp theo, giọng nói của Diệp Sở hạ xuống một chút.
Nàng gằn từng tiếng: "Thứ hai, vĩnh viễn câm miệng."
Không khí trong đại sảnh nặng nề đi vài phần, nhiệt độ dường như cũng thấp xuống.
Người này rũ mắt xuống, không nói gì, bóng dáng lặng im.
Đã bại lộ thân phận trước mặt hai người này, nếu hắn ta còn cố ý hợp tác với họ, chỉ còn một con đường chết.
Cho dù hắn có làm theo lời của bọn họ, chưa chắc tính mạng được đảm bảo.
Chỉ là, hắn ta còn một nghi vấn.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn ta ngẩng đầu: "Ta nguyện ý làm việc cho các người."
Ngừng một lát, hắn ta lại nói: "Chỉ là trên người của ta mang theo độc. Không có thuốc của chủ tử, ta sẽ phát độc mà chết.."
Không có thuốc giải, cho dù hai người này có tha cho hắn ta một mạng, hắn cũng không thể sống sót được.
Lục Hoài trầm tư một lúc, thản nhiên mở miệng: "Nếu như ngươi không báo cáo đúng thời điểm, tất nhiên sẽ không có thuốc giải."
Tâm tư của hắn ta bị Lục Hoài nói trúng rồi, trái tim của người nọ căng thẳng.
Lục Hoài lạnh giọng: "Chỉ cần ngươi vì ta làm việc, lại vẫn tiếp tục truyền tin lên trên kia, ngươi chắc chắn sẽ có thuốc."
Ngụ ý là, Lục Hoài muốn người này tiếp tục ẩn núp ở khách sạn, để hắn làm trinh sát lấy thông tin từ Mạc Thanh Hàn.
Người này hiểu được ý của Lục Hoài, hắn hiện tại chỉ có thể nghe theo lệnh của Lục Hoài, không có lựa chọn.
Hắn ta nói: "Đêm nay là thời gian báo tin lên trên."
Nếu hôm nay hắn không gọi điện cho người bên trên, phía trên chắc chắn sẽ nhận ra có điều không đúng
Lục Hoài hiểu, người này đã đồng ý làm việc cho hắn.
Ám vệ đưa người tới buồng điện thoại, trong tay hắn cầm ống nghe, nhìn Lục Hoài.
Lục Hoài nói: "Nên nói như thế nào, trong lòng ngươi tự biết."
Hắn ta không thể bại lộ bất cứ chuyện gì, phải khiến cho người của Mạc Thanh Hàn cảm thấy ở đây vẫn rất bình thường.
Người nọ gật gật đầu.
Trước mặt Lục Hoài cùng Diệp Sở, hắn ta quay một dãy số.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói: "Chuyện gần đây của khách sạn như thế nào rồi?"
Hỏi thăm thêm một chút theo khuôn phép để phòng ngừa vạn nhất.
Hắn ta hít sâu một hơi, giọng nói bình tĩnh: "Nơi này vẫn bình thường."
"Cứ chờ một chút, thuốc giả sẽ đến nhanh thôi."
"..."
Sau đó, hắn cắt điện thoại.
Người của Mạc Thanh Hàn không hề nghi ngờ.
Lục Hoài mở miệng: "Ngươi cứ tiếp tục ở lại đây, người của ta sẽ trông chừng ngươi."
Lục Hoài nhanh chóng xếp người của mình vào trong khách sạn này, nhưng nếu người của Mạc Thanh Hàn biến mất thì sẽ khiến cho bọn họ hoài nghi.
Lục Hoài giữ lại tính mạng của những người này, hắn ta lại vì hắn mà làm việc, nhưng nhất cử nhất động vẫn sẽ bị người của Lục Hoài nhìn chằm chằm.
Ngữ khí của Lục Hoài hàm chứa sục uy hiếp: "Chỉ là khi muốn truyền tin tức, phải do ta xác nhận."
Tiếng súng lạnh như băng, cắt qua không gian yên tĩnh. Nó giống tiếng sấm rền nặng nề, cực kỳ rõ ràng.
Dường như tiếng súng đã phá tan không gian nặng nề.
Hành động nhanh như chớp, Diệp Sở cùng Lục Hoài dương súng. Gương mặt họ lạnh lùng, cùng lúc bắn vài phát súng vào đối phương.
Đạn bay thẳng một đường về phía đám người Phan Thích.
Họng súng đen như mực hiện lên vẻ lạnh như băng, lạnh lùng y hệt như chủ nhân của nó vậy.
Đám người Phan Thích chưa kịp phản ứng, đã thấy họng súng lạnh tanh chỉa về phía họ.
Cổ tay ngay tức khắc trúng đạn, cơn đau thấu xương thấu tủy truyền đến.
Tay của họ buông lỏng ra, súng trên tay rơi xuống đất.
Bọn người Phan Thích té ngã xuống, không thể động đậy.
Lục Hoài cùng Diệp Sở cũng không làm hại đến tính mạng của mấy người này. Bọn họ còn muốn đào từ trong miệng của đám người này ra tin tức của Mạc Thanh Hàn.
Giọng nói đạm mạc của Lục Hoài cất lên: "Đưa bọn họ đi tra hỏi thật kỹ."
Ám vệ hiểu ý, kéo những người này xuống.
Những tiếng ồn ào dần mất, đại sảnh khôi phục yên tĩnh.
Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một cái.
Ké tiếp, họ muốn xử lý những người khác.
Lục Hoài để ám vệ đưa những người biết chuyện mật đạo tới. Họ muốn xem xem còn con cá lọt lưới hay không.
Một lát sau, người của lữ điếm đều có mặt.
Dĩ nhiên vừa rồi họ có nghe được tiếng súng, nhưng cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Càng dfoans càng hoảng sợ.
Lúc này, bọn họ bị ám vệ dẫn đi, lòng sợ hãi của bọn họ càng dâng cao.
Đi đến đại sảnh, bọn họ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Sở và Lục Hoài.
Hai người đứng cùng một chỗ, như mang theo một khí thế mạnh mẽ, làm người ta không tự chủ được mà sợ hãi.
Diệp Sở cùng Lục Hoài giương mắt nhìn qua.
Diệp Sở bỗng nhiên nói: "Các người còn muốn mật báo không?"
Lý do nàng muốn nói những lời này, là để dò xét.
Nếu trong những người này có người của Mạc Thanh Hàn, trong lòng hắn ta có quỷ. Sau khi nghe những lời này, sắc mặt tên đó chắc chắn sẽ để lộ sự bất thường.
Mà những người khác lại không hiểu Diệp Sở hỏi như cậy để làm gì, nhiều nhất chỉ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Quả nhiên, Diệp Sở vừa nói xong, gương mặt của những người khác như thường, chỉ có một người có vẻ mặt khác biệt.
Người này hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt né tránh, mang theo vẻ bất định.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở, họ đã hiểu ý của đối phương.
Người này chính là thủ hạ của Mạc Thanh Hàn.
Lục Hoài liếc người nọ một cái, thản nhiên mở miệng: "Ngươi ở lại."
Trong lòng hắn ta run lên, biết mình đã bị lộ.
"Những người khác về phòng trước đi." Lục Hoài để ám vệ trông chừng những người này.
Đại sảnh lại trở nên vắng vẻ, chung quanh lại trở nên an tĩnh.
Diệp Sở nhìn người này, ánh mắt lạnh như băng: "Bây giờ ngươi có hai lựa chọn."
Nghe vậy, thân mình người này run lên
"Thứ nhất, trở thành người của bọn ta." Giọng nói của Diệp Sở giống như cơn gió lạnh.
Giây tiếp theo, giọng nói của Diệp Sở hạ xuống một chút.
Nàng gằn từng tiếng: "Thứ hai, vĩnh viễn câm miệng."
Không khí trong đại sảnh nặng nề đi vài phần, nhiệt độ dường như cũng thấp xuống.
Người này rũ mắt xuống, không nói gì, bóng dáng lặng im.
Đã bại lộ thân phận trước mặt hai người này, nếu hắn ta còn cố ý hợp tác với họ, chỉ còn một con đường chết.
Cho dù hắn có làm theo lời của bọn họ, chưa chắc tính mạng được đảm bảo.
Chỉ là, hắn ta còn một nghi vấn.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn ta ngẩng đầu: "Ta nguyện ý làm việc cho các người."
Ngừng một lát, hắn ta lại nói: "Chỉ là trên người của ta mang theo độc. Không có thuốc của chủ tử, ta sẽ phát độc mà chết.."
Không có thuốc giải, cho dù hai người này có tha cho hắn ta một mạng, hắn cũng không thể sống sót được.
Lục Hoài trầm tư một lúc, thản nhiên mở miệng: "Nếu như ngươi không báo cáo đúng thời điểm, tất nhiên sẽ không có thuốc giải."
Tâm tư của hắn ta bị Lục Hoài nói trúng rồi, trái tim của người nọ căng thẳng.
Lục Hoài lạnh giọng: "Chỉ cần ngươi vì ta làm việc, lại vẫn tiếp tục truyền tin lên trên kia, ngươi chắc chắn sẽ có thuốc."
Ngụ ý là, Lục Hoài muốn người này tiếp tục ẩn núp ở khách sạn, để hắn làm trinh sát lấy thông tin từ Mạc Thanh Hàn.
Người này hiểu được ý của Lục Hoài, hắn hiện tại chỉ có thể nghe theo lệnh của Lục Hoài, không có lựa chọn.
Hắn ta nói: "Đêm nay là thời gian báo tin lên trên."
Nếu hôm nay hắn không gọi điện cho người bên trên, phía trên chắc chắn sẽ nhận ra có điều không đúng
Lục Hoài hiểu, người này đã đồng ý làm việc cho hắn.
Ám vệ đưa người tới buồng điện thoại, trong tay hắn cầm ống nghe, nhìn Lục Hoài.
Lục Hoài nói: "Nên nói như thế nào, trong lòng ngươi tự biết."
Hắn ta không thể bại lộ bất cứ chuyện gì, phải khiến cho người của Mạc Thanh Hàn cảm thấy ở đây vẫn rất bình thường.
Người nọ gật gật đầu.
Trước mặt Lục Hoài cùng Diệp Sở, hắn ta quay một dãy số.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói: "Chuyện gần đây của khách sạn như thế nào rồi?"
Hỏi thăm thêm một chút theo khuôn phép để phòng ngừa vạn nhất.
Hắn ta hít sâu một hơi, giọng nói bình tĩnh: "Nơi này vẫn bình thường."
"Cứ chờ một chút, thuốc giả sẽ đến nhanh thôi."
"..."
Sau đó, hắn cắt điện thoại.
Người của Mạc Thanh Hàn không hề nghi ngờ.
Lục Hoài mở miệng: "Ngươi cứ tiếp tục ở lại đây, người của ta sẽ trông chừng ngươi."
Lục Hoài nhanh chóng xếp người của mình vào trong khách sạn này, nhưng nếu người của Mạc Thanh Hàn biến mất thì sẽ khiến cho bọn họ hoài nghi.
Lục Hoài giữ lại tính mạng của những người này, hắn ta lại vì hắn mà làm việc, nhưng nhất cử nhất động vẫn sẽ bị người của Lục Hoài nhìn chằm chằm.
Ngữ khí của Lục Hoài hàm chứa sục uy hiếp: "Chỉ là khi muốn truyền tin tức, phải do ta xác nhận."