Ở kiếp trước, Diệp Sở biết vào lúc Mạc Thanh Hàn đi vào Thượng Hải, hồ sơ của hắn ta đã không còn tồn tại.
Cho nên, kiếp này họ mới nhận ra, đoạn thời gian Mạc Thanh Hàn chưa tới Thượng Hải, là do hắn ta đang chịu án trong nhà tù Hán Dương.
Sau khi Mạc Thanh Hàn đưa đám thủ hạ kia rời đi, phần hồ sơ kia bị phong kín chặt chẽ. Bọn họ đến địa khu Hoa Đông tiếp tục làm việc.
Bây giờ hồ sơ vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu hủy. Vì thế hắn ta mới để lộ ra nhược điểm này.
Gian hắc điếm chính là địa điểm bọn họ hay ra vào. Lục Hoài cùng Diệp Sở cho người nhìn chằm chằm nơi này, có thể đợi người của Mạc Thanh Hàn xuất hiện.
Tầm mắt Diệp Sở tiếp tục đảo qua những cái tên trên tờ giấy kia.
Vừa thấy một cái tên quen mắt, đôi chân mày của nàng nhíu lại.
Diệp Sở vươn tay, ngón tay đặt trên đó, Phàn Cảnh Quân.
Lục Hoài: "Người này là ai vậy?"
Diệp Sở nhanh chóng lục ra từ trong trí nhớ của mình, nàng nói: "Phương trượng của Hàn Tháp Tự."
Mặc dù Thượng Hải đã tiến vào giai đoạn chuyển giao giữa xã hội cũ và thời đại mới. Nhưng thế hệ trước vẫn luôn tôn trọng tín ngưỡng tôn giáo.
Từ khi tổ phụ của Diệp Sở qua đời, tổ mẫu mỗi năm đều hành hương bái Phật. Bà cũng thường xuyên đến Hàn Tháp Tựh nghe phương trượng giảng kinh.
Diệp lão phu nhân có nhắc qua việc này ở Diệp gia. Bởi vậy, Diệp Sở cũng nghe không ít chuyện về Hàn Tháp Tự.
Diệp Sở từng nghe bà nói qua, vị phương trượng này trước lúc xuất gia tên tục là Phàn Cảnh Quân. Sau này ông lấy pháp danh là Tịnh Vân, người khác gọi ông là Tịnh Vân đại sư.
Diệp Sở cũng không ngờ rằng, thì ra ông ta đã từng là tù phạm của nhà tù Hán Dương.
Ở kiếp trước, Tịnh Vân đại sư không hề để lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Hàn Tháp Tự dù ở ngoại ô của Thượng Hải nhưng lại rất nhiều người tới hành hương.
Hàn Tháp Tự hương hỏa không ngừng, rất nhiều người đến để nghe phương trượng giảng kinh.
Những khách hành hương kia cũng không thiếu những người quyền quý. Nếu Tịnh Vân đại sư nghe họ nói ra vài tin tức, đối Mạc Thanh Hàn cũng là trợ lực không nhỏ.
Ai mà nghĩ tới, nơi cửa phật yên bình lại cất giấu bí mật như vậy.
Lục Hoài cười lạnh một tiếng: "Xem ra, chúng ta cần tự mình đi đến Hàn Tháp Tự."
Diệp Sở không suy nghĩ mà nói: "Tổ mẫu của ta có quen biết với phương trượng, ta có thể đi theo bà là được."
Lục Hoài có chút chần chờ. Hắn còn của điều tra rõ bối cảnh của Hàn Tháp Tự, cũng không bằng lòng để Diệp Sở rơi vào hiểm cảnh.
Nhưng mà, Lục Hoài tôn trọng quyết định của nàng, hắn không thể luôn nắm chặt lấy nàng. Như vậy không khác gì hạn chế tự do của nàng.
Lục Hoài hỏi: "Nếu gặp phải Mạc Thanh Hàn ngụy trang, nàng phải làm gì?"
Diệp Sở nở nụ cười: "Nơi đó vẫn là Thượng Hải, sao hắn có thể động đến ta?"
"Huống chi, Mạc Thanh Hàn không biết chuyện chúng ta hợp tác, ta có thể nhanh chóng tìm ra thân phận của hắn lúc này."
Lục Hoài suy nghĩ một chút, ám vệ vẫn luôn đi theo Diệp Sở. Hàn Tháp Tự nhiều khách hành hương như vậy, xác thật Mạc Thanh Hàn cũng không thể làm gì nàng.
Hắn ta muốn che giấu tung tích, chắc chắn không tự mình ra tay.
Lục Hoài đồng ý: "Sau khi về Thượng Hải, nàng tìm cơ hội đến Hàn Tháp Tự."
Diệp Sở gật đầu: "Được."
Lục Hoài cầm bật lửa, mở nắp, ngón tay nhấn một cái, xuất hiện một ánh lửa.
Ngọn lửa nho nhỏ lại gần rồi nuốt trọn trang giấy, từng chút từng chút một mà nhấm nháp trang giấy trắng kia.
Ánh lửa lướt qua giấy, từng mảng trắng cháy đen.
Trang sổ đen kia của họ bị thiêu hủy, biến thành tro tàn.
Gian khách sạn này, long ngư hỗn tạp, không thể tin tưởng bất kỳ ai.
Lục Hoài cùng Diệp Sở không thể lưu lại nhược điểm gì.
Tất cả đã ghi lại trong đầu của Lục Hoài, sau này về Thượng Hải làm lại một phần khác chỉ là chuyện nhỏ.
Trời đã tối đen, đêm nay không có trăng. Trong gian phòng của khách sạn, Lục Hoài và Diệp Sở yên tĩnh mà đứng đó.
Lục Hoài đột nhiên nói: "Diệp Sở, mấy ngày nay nàng ngủ không ngon, đêm nay quay về ngủ một giấc thật tốt đi."
Diệp Sở run một cái, sao hắn lại biết mấy ngày này nàng ngủ không ngon giấc?
Diệp Sở chỉ ừ một tiếng.
Lục Hoài lại nói thâm một câu: "Đừng lo lắng."
Bên tai Diệp Sở nóng lên, nàng xoay người sang chỗ khác, nói một tiếng ngủ ngon.
Đêm nay, sau khi tất cả mọi chuyện đã kết thúc, hai người đều cảm thấy yên tâm kỳ lại. Bọn họ ngủ rất say, một đêm không mộng mị.
Chỗ này có ám vệ trông coi cẩn thận, không ai có thể bước vào được.
Một nơi khác, nhà tù Hán Dương.
Giám ngục trưởng đứng trong bóng đêm, đáy mắt âm u.
Xe chở tù nhân lúc trước đã rời đi, không thể liên lạc với người lái. Hắn ta đã phái người đuổi theo.
Tên tội phạm kia mới tới không lâu, lại mang theo một tên tội phạm rất quan trọng đi mất.
Người khác không biết, nhưng giám ngục trưởng biết rất rõ. Tên họ Ngụy kia không phải là sát thủ bình thường, hắn từng là thủ lĩnh của Ám Các.
Sau khi Ngụy Tranh vào ngục giam, cũng không gây chuyện, cũng không hỏi đến chuyện giang hồ.
Nhưng điều khiến giám ngục trưởng căng thẳng nhất, là gian phòng thẩm vấn nhốt hai người kia bị nhốt lại có một bí mật không thể để người khác biết.
Giám ngục trưởng gọi một cuộc điện thoại tới khách sạn.
Người tiếp điện thoại là hầu bàn, hắn ta bảo tên đó gọi ông chủ khách sạn tới.
Dựa trên câu trả lời của ông chủ, giám ngục trưởng biết bây giờ khác sạn cũng không có gì khác thường. Nói vậy, bí mật kia cũng không có ai biết. Giám ngục trưởng thở nhẹ ra một hơi.
Trong ngục chỉ là thiếu đi hai tên tội phạm mà thôi. Chỉ cần bí mật của họ không bị lộ ra, đến lúc đó hắn vẫn còn biện pháp thú nhận với cấp trên.
* * *
Đức Nhân Đường.
Trời đã tối, trong y quán cũng không còn khách, rất an tĩnh.
Trong không khí tràn đầy hương thơm của dược liệu, như có như không, không dứt ra được*.
*không dứt ra được (挥之不去): Nghĩa là đã xảy ra chuyện nhưng không cách nào khôi phục được, nhưng nó sẽ luôn ở trong tâm trí tôi và tôi không thể nào quên được. Trong câu này có nghĩa là hương thơm của dược liệu khó có thể bỏ qua được.
Cho nên, kiếp này họ mới nhận ra, đoạn thời gian Mạc Thanh Hàn chưa tới Thượng Hải, là do hắn ta đang chịu án trong nhà tù Hán Dương.
Sau khi Mạc Thanh Hàn đưa đám thủ hạ kia rời đi, phần hồ sơ kia bị phong kín chặt chẽ. Bọn họ đến địa khu Hoa Đông tiếp tục làm việc.
Bây giờ hồ sơ vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu hủy. Vì thế hắn ta mới để lộ ra nhược điểm này.
Gian hắc điếm chính là địa điểm bọn họ hay ra vào. Lục Hoài cùng Diệp Sở cho người nhìn chằm chằm nơi này, có thể đợi người của Mạc Thanh Hàn xuất hiện.
Tầm mắt Diệp Sở tiếp tục đảo qua những cái tên trên tờ giấy kia.
Vừa thấy một cái tên quen mắt, đôi chân mày của nàng nhíu lại.
Diệp Sở vươn tay, ngón tay đặt trên đó, Phàn Cảnh Quân.
Lục Hoài: "Người này là ai vậy?"
Diệp Sở nhanh chóng lục ra từ trong trí nhớ của mình, nàng nói: "Phương trượng của Hàn Tháp Tự."
Mặc dù Thượng Hải đã tiến vào giai đoạn chuyển giao giữa xã hội cũ và thời đại mới. Nhưng thế hệ trước vẫn luôn tôn trọng tín ngưỡng tôn giáo.
Từ khi tổ phụ của Diệp Sở qua đời, tổ mẫu mỗi năm đều hành hương bái Phật. Bà cũng thường xuyên đến Hàn Tháp Tựh nghe phương trượng giảng kinh.
Diệp lão phu nhân có nhắc qua việc này ở Diệp gia. Bởi vậy, Diệp Sở cũng nghe không ít chuyện về Hàn Tháp Tự.
Diệp Sở từng nghe bà nói qua, vị phương trượng này trước lúc xuất gia tên tục là Phàn Cảnh Quân. Sau này ông lấy pháp danh là Tịnh Vân, người khác gọi ông là Tịnh Vân đại sư.
Diệp Sở cũng không ngờ rằng, thì ra ông ta đã từng là tù phạm của nhà tù Hán Dương.
Ở kiếp trước, Tịnh Vân đại sư không hề để lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Hàn Tháp Tự dù ở ngoại ô của Thượng Hải nhưng lại rất nhiều người tới hành hương.
Hàn Tháp Tự hương hỏa không ngừng, rất nhiều người đến để nghe phương trượng giảng kinh.
Những khách hành hương kia cũng không thiếu những người quyền quý. Nếu Tịnh Vân đại sư nghe họ nói ra vài tin tức, đối Mạc Thanh Hàn cũng là trợ lực không nhỏ.
Ai mà nghĩ tới, nơi cửa phật yên bình lại cất giấu bí mật như vậy.
Lục Hoài cười lạnh một tiếng: "Xem ra, chúng ta cần tự mình đi đến Hàn Tháp Tự."
Diệp Sở không suy nghĩ mà nói: "Tổ mẫu của ta có quen biết với phương trượng, ta có thể đi theo bà là được."
Lục Hoài có chút chần chờ. Hắn còn của điều tra rõ bối cảnh của Hàn Tháp Tự, cũng không bằng lòng để Diệp Sở rơi vào hiểm cảnh.
Nhưng mà, Lục Hoài tôn trọng quyết định của nàng, hắn không thể luôn nắm chặt lấy nàng. Như vậy không khác gì hạn chế tự do của nàng.
Lục Hoài hỏi: "Nếu gặp phải Mạc Thanh Hàn ngụy trang, nàng phải làm gì?"
Diệp Sở nở nụ cười: "Nơi đó vẫn là Thượng Hải, sao hắn có thể động đến ta?"
"Huống chi, Mạc Thanh Hàn không biết chuyện chúng ta hợp tác, ta có thể nhanh chóng tìm ra thân phận của hắn lúc này."
Lục Hoài suy nghĩ một chút, ám vệ vẫn luôn đi theo Diệp Sở. Hàn Tháp Tự nhiều khách hành hương như vậy, xác thật Mạc Thanh Hàn cũng không thể làm gì nàng.
Hắn ta muốn che giấu tung tích, chắc chắn không tự mình ra tay.
Lục Hoài đồng ý: "Sau khi về Thượng Hải, nàng tìm cơ hội đến Hàn Tháp Tự."
Diệp Sở gật đầu: "Được."
Lục Hoài cầm bật lửa, mở nắp, ngón tay nhấn một cái, xuất hiện một ánh lửa.
Ngọn lửa nho nhỏ lại gần rồi nuốt trọn trang giấy, từng chút từng chút một mà nhấm nháp trang giấy trắng kia.
Ánh lửa lướt qua giấy, từng mảng trắng cháy đen.
Trang sổ đen kia của họ bị thiêu hủy, biến thành tro tàn.
Gian khách sạn này, long ngư hỗn tạp, không thể tin tưởng bất kỳ ai.
Lục Hoài cùng Diệp Sở không thể lưu lại nhược điểm gì.
Tất cả đã ghi lại trong đầu của Lục Hoài, sau này về Thượng Hải làm lại một phần khác chỉ là chuyện nhỏ.
Trời đã tối đen, đêm nay không có trăng. Trong gian phòng của khách sạn, Lục Hoài và Diệp Sở yên tĩnh mà đứng đó.
Lục Hoài đột nhiên nói: "Diệp Sở, mấy ngày nay nàng ngủ không ngon, đêm nay quay về ngủ một giấc thật tốt đi."
Diệp Sở run một cái, sao hắn lại biết mấy ngày này nàng ngủ không ngon giấc?
Diệp Sở chỉ ừ một tiếng.
Lục Hoài lại nói thâm một câu: "Đừng lo lắng."
Bên tai Diệp Sở nóng lên, nàng xoay người sang chỗ khác, nói một tiếng ngủ ngon.
Đêm nay, sau khi tất cả mọi chuyện đã kết thúc, hai người đều cảm thấy yên tâm kỳ lại. Bọn họ ngủ rất say, một đêm không mộng mị.
Chỗ này có ám vệ trông coi cẩn thận, không ai có thể bước vào được.
Một nơi khác, nhà tù Hán Dương.
Giám ngục trưởng đứng trong bóng đêm, đáy mắt âm u.
Xe chở tù nhân lúc trước đã rời đi, không thể liên lạc với người lái. Hắn ta đã phái người đuổi theo.
Tên tội phạm kia mới tới không lâu, lại mang theo một tên tội phạm rất quan trọng đi mất.
Người khác không biết, nhưng giám ngục trưởng biết rất rõ. Tên họ Ngụy kia không phải là sát thủ bình thường, hắn từng là thủ lĩnh của Ám Các.
Sau khi Ngụy Tranh vào ngục giam, cũng không gây chuyện, cũng không hỏi đến chuyện giang hồ.
Nhưng điều khiến giám ngục trưởng căng thẳng nhất, là gian phòng thẩm vấn nhốt hai người kia bị nhốt lại có một bí mật không thể để người khác biết.
Giám ngục trưởng gọi một cuộc điện thoại tới khách sạn.
Người tiếp điện thoại là hầu bàn, hắn ta bảo tên đó gọi ông chủ khách sạn tới.
Dựa trên câu trả lời của ông chủ, giám ngục trưởng biết bây giờ khác sạn cũng không có gì khác thường. Nói vậy, bí mật kia cũng không có ai biết. Giám ngục trưởng thở nhẹ ra một hơi.
Trong ngục chỉ là thiếu đi hai tên tội phạm mà thôi. Chỉ cần bí mật của họ không bị lộ ra, đến lúc đó hắn vẫn còn biện pháp thú nhận với cấp trên.
* * *
Đức Nhân Đường.
Trời đã tối, trong y quán cũng không còn khách, rất an tĩnh.
Trong không khí tràn đầy hương thơm của dược liệu, như có như không, không dứt ra được*.
*không dứt ra được (挥之不去): Nghĩa là đã xảy ra chuyện nhưng không cách nào khôi phục được, nhưng nó sẽ luôn ở trong tâm trí tôi và tôi không thể nào quên được. Trong câu này có nghĩa là hương thơm của dược liệu khó có thể bỏ qua được.