Người bên ngoài nhìn vào, chỉ nghĩ rằng tên ma mới không biết nổi điên vì cái gì mà dám khiêu chiến với Ngụy Tranh.
Hầu như tù nhân ở đây đều biết, thân phận của Ngụy Tranh là một tên sát thủ. Tất nhiên, bọn họ không biết quan hệ giữa hắn ta với ám các
Lúc Ngụy Tranh vừa tới nhà tù Hán Dương, mấy tên tù nhân này đều nghĩ rằng hắn ta dễ ức hiếp.
Cũng từng có người tới khiêu khích Ngụy Tranh. Nhưng Ngụy Tranh không muốn tranh chấp với người khác. Hắn ta chỉ muốn trải qua thời gian an tĩnh ở đây.
Khi người đầu tiên bước tới khiêu khích, Ngụy Tranh dùng một chiêu mà khống chế người nọ.
Sau đó vẫn còn mấy tên không sợ chết, vẫn và kết quả như cũ.
Dần dần, không còn có người còn dám chọc vào Ngụy Tranh.
Lúc này, Lục Hoài chủ động đánh một quyền vào Ngụy Tranh. Từ mắt của mấy kẻ khác, đơn giản chỉ là hành vi không biết lượng sức mình.
Sắc mặt Lục Hoài như thường, từng chiêu đều hiểm độc, mang theo sát ý mười phần.
Ngay từ đầu, Ngụy Tranh không muốn gặp phiền toái, luôn né tránh.
Chẳng qua, Ngụy Tranh có né tránh cũng không khiến Lục Hoài dừng tay. Ngược lại, Lục Hoài xuống tay càng độc ác hơn.
Mãi một lúc, Ngụy Tranh tức lên, bắt đầu đánh trả.
Lục Hoài chuyên tâm tấn công vào mấy góc chết của Ngụy Tranh, không hề có chút lưu tình. MàNgụy Tranh, hắn ta vẫn luôn tập trung phòng thủ.
Vừa mới bắt đầu, mọi người đều cho rằng Lục Hoài sẽ bị Ngụy Tranh giải quyết nhanh chóng.
Không nghĩ tới, tên sát thủ khiến người khác e ngại Ngụy Tranh lại rơi vào thế hạ phong, tốc độ cũng chậm lại.
Vì để bản thân không bị thương, mấy tên tù phạm này đều tránh sang một bên. Nhưng mấy tên đó vẫn chọn một vị trí tốt, nhìn hai người đánh nhau.
Điều khiến bọn họ cảm thấy kì quái là, tên mà, mới hình như rất hận Ngụy Tranh, luôn muốn dồn hắn ta vào chỗ chết.
Bọn họ không hiểu, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, có phải lúc trước có thù cũ hay không.
Chỉ có điều, bọn họ còn chưa xem xong trà hay, cai ngục đã tới.
Tù phạm đánh nhau là chuyện bình thường, thường xuyên xảy ra, cũng không phải chuyện gì lạ.
Cai ngục cũng sẽ không đi quản mấy chuyện này. Nhưng là, lần này lại khác.
Lục Hoài và Ngụy Tranh đều là hai kẻ ác. Nếu họ không ra tay ngăn cản, rất có khả năng sẽ rơi vào tình trạng lưỡng bại câu thương
Mấy tên cai ngục sẽ không để tù phạm chết trước mặt mình. Nếu đã ở trong phạm vi quản giáo của họ, chuyện này cũng không nên nghĩ tới.
Cai ngục cho rằng, Lục Hoài và Ngụy Tranh là hai tên điên, không thể trêu vào.
Vài tên cai ngục xông tới, họ lấy súng chỉ thẳng vào Lục Hoài và Ngụy Tranh.
"Tất cả dừng tay lại hết cho ta!"
Tay cai ngục cầm chặt súng, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh dường như không nghe thấy, vẫn còn tiếp tục đánh.
Trong lòng cai ngục hoảng sợ, đồng thời cũng cực kì tức giận. Hai tên này trời sinh lớn mật, rất khó quản chế.
Tên cai ngục trưởng giơ súng, bắn một phát súng chỉ thiên. Tiếng súng nặng nề vang lên, khắp nơi im lặng.
Lúc này, Lục Hoài cùng Ngụy Tranh cũng dừng lại.
Lực uy hiếp của tiếng súng rất lớn, tên cai ngục lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Hai người các ngươi đi theo ta." Hắn ta chuẩn bị ném hai tên này vào phòng thẩm vấn.
Lục Hoài và Ngụy Tranh trao đổi một ánh mắt
Mục đích của họ đã đạt được.
Để tránh cho Lục Hoài cùng Ngụy Tranh lại phạm quy, nhóm cai ngục rất thận trọng.
Phòng thẩm vấn cách chỗ này một đoạn, cai ngục vẫn luôn cầm súng chống vào người họ, không dám lơi lỏng.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh chưa đi xa. Lúc này, Minh gia gọi một tên cai ngục lại.
Minh gia có chút giao tình với đám cai ngục, vì để địa vị của mình không bị uy hiếp, hắn ta muốn cai ngục giúp một chuyện.
Minh gia: "Hai người họ nên bị nhốt vào một phòng thẩm vấn."
Minh gia cảm thấy hai người Lục Hoài cùng Ngụy Tranh này với hắn mà nói, cũng không thể khống chế.
Huống chi, đây là do Lục Hoài tự mình đề nghị, Minh gia chỉ làm theo đúng nguyện vọng của hắn mà thôi.
Cai ngục do dự một chút, cũng không đáp ứng ngay.
Theo lý mà nói, mỗi tù nhân phạm lỗi đều là mỗi người một phòng.
Phòng thẩm vấn không thấy nhìn thấy mặt trời. Nếu ở một mình trong bóng tối lâu, sẽ cảm thấy cực kỳ đè nén, người cũng trở nên phiền chán dị thường.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh thân thủ lại tốt như vậy. Hai người còn có địch ý với nhau, nếu nhốt chung họ lại, hậu quả không nghĩ cũng biết.
Nhưng hai người này đều rất khó quản chế.
Một lúc giải quyết hai người, ý nghĩ này cũng không tồi
Cai ngục liếc mắt nhìn Minh gia, hắn ta đoán được tâm tư của Minh gia nhưng cũng không vạch trần.
Cai ngục gật đầu với Minh gia.
Giữa hai người đã đạt được ý muốn.
Phòng thẩm vấn cách đó không xa, đi một chút là đến.
Một tên cai ngục trao đổi ánh mắt với những tên khác, lén lút nói gì đó.
Sau khi trao đổi đơn giản, Lục Hoài cùng Ngụy Tranh bị đưa tới trước cửa của một gian phòng thẩm vấn.
Ngay khi cai ngục đang muốn đưa bọn họ quan đi vào, bên cạnh có một người đột nhiên mở miệng.
"Vài ngày trước, gian này có người chết, nên đổi sang phòng bên cạnh đi."
Tên cai ngục này là người mà Lục Hoài xếp vào, mà gian phòng mà hắn ta nói vừa hay lại là vị trí vốn đã xác định.
Lúc này, cánh cửa tối đen như mực vẫn đóng, cai ngục lấy chìa khóa mở ra.
Cửa sắt mở ra, một trận gió lạnh ập tới, âm lãnh.
Phòng thẩm vấn là một phòng rất kín, bên trong không có thứ gì.
Ánh sáng bên ngoài tiến vào, Lục Hoài nhanh chóng nhìn một lượt qua hòng cảnh bên trong, xác định thứ hắn muốn tìm đang ở vị trí nào
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Hoài nhanh chóng tìm được vị trí chính xác.
"Đi vào." Cai ngục lấy súng đặt ở sau lưng họ.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh không phản kháng, trực tiếp đi vào.
Hầu như tù nhân ở đây đều biết, thân phận của Ngụy Tranh là một tên sát thủ. Tất nhiên, bọn họ không biết quan hệ giữa hắn ta với ám các
Lúc Ngụy Tranh vừa tới nhà tù Hán Dương, mấy tên tù nhân này đều nghĩ rằng hắn ta dễ ức hiếp.
Cũng từng có người tới khiêu khích Ngụy Tranh. Nhưng Ngụy Tranh không muốn tranh chấp với người khác. Hắn ta chỉ muốn trải qua thời gian an tĩnh ở đây.
Khi người đầu tiên bước tới khiêu khích, Ngụy Tranh dùng một chiêu mà khống chế người nọ.
Sau đó vẫn còn mấy tên không sợ chết, vẫn và kết quả như cũ.
Dần dần, không còn có người còn dám chọc vào Ngụy Tranh.
Lúc này, Lục Hoài chủ động đánh một quyền vào Ngụy Tranh. Từ mắt của mấy kẻ khác, đơn giản chỉ là hành vi không biết lượng sức mình.
Sắc mặt Lục Hoài như thường, từng chiêu đều hiểm độc, mang theo sát ý mười phần.
Ngay từ đầu, Ngụy Tranh không muốn gặp phiền toái, luôn né tránh.
Chẳng qua, Ngụy Tranh có né tránh cũng không khiến Lục Hoài dừng tay. Ngược lại, Lục Hoài xuống tay càng độc ác hơn.
Mãi một lúc, Ngụy Tranh tức lên, bắt đầu đánh trả.
Lục Hoài chuyên tâm tấn công vào mấy góc chết của Ngụy Tranh, không hề có chút lưu tình. MàNgụy Tranh, hắn ta vẫn luôn tập trung phòng thủ.
Vừa mới bắt đầu, mọi người đều cho rằng Lục Hoài sẽ bị Ngụy Tranh giải quyết nhanh chóng.
Không nghĩ tới, tên sát thủ khiến người khác e ngại Ngụy Tranh lại rơi vào thế hạ phong, tốc độ cũng chậm lại.
Vì để bản thân không bị thương, mấy tên tù phạm này đều tránh sang một bên. Nhưng mấy tên đó vẫn chọn một vị trí tốt, nhìn hai người đánh nhau.
Điều khiến bọn họ cảm thấy kì quái là, tên mà, mới hình như rất hận Ngụy Tranh, luôn muốn dồn hắn ta vào chỗ chết.
Bọn họ không hiểu, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, có phải lúc trước có thù cũ hay không.
Chỉ có điều, bọn họ còn chưa xem xong trà hay, cai ngục đã tới.
Tù phạm đánh nhau là chuyện bình thường, thường xuyên xảy ra, cũng không phải chuyện gì lạ.
Cai ngục cũng sẽ không đi quản mấy chuyện này. Nhưng là, lần này lại khác.
Lục Hoài và Ngụy Tranh đều là hai kẻ ác. Nếu họ không ra tay ngăn cản, rất có khả năng sẽ rơi vào tình trạng lưỡng bại câu thương
Mấy tên cai ngục sẽ không để tù phạm chết trước mặt mình. Nếu đã ở trong phạm vi quản giáo của họ, chuyện này cũng không nên nghĩ tới.
Cai ngục cho rằng, Lục Hoài và Ngụy Tranh là hai tên điên, không thể trêu vào.
Vài tên cai ngục xông tới, họ lấy súng chỉ thẳng vào Lục Hoài và Ngụy Tranh.
"Tất cả dừng tay lại hết cho ta!"
Tay cai ngục cầm chặt súng, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh dường như không nghe thấy, vẫn còn tiếp tục đánh.
Trong lòng cai ngục hoảng sợ, đồng thời cũng cực kì tức giận. Hai tên này trời sinh lớn mật, rất khó quản chế.
Tên cai ngục trưởng giơ súng, bắn một phát súng chỉ thiên. Tiếng súng nặng nề vang lên, khắp nơi im lặng.
Lúc này, Lục Hoài cùng Ngụy Tranh cũng dừng lại.
Lực uy hiếp của tiếng súng rất lớn, tên cai ngục lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Hai người các ngươi đi theo ta." Hắn ta chuẩn bị ném hai tên này vào phòng thẩm vấn.
Lục Hoài và Ngụy Tranh trao đổi một ánh mắt
Mục đích của họ đã đạt được.
Để tránh cho Lục Hoài cùng Ngụy Tranh lại phạm quy, nhóm cai ngục rất thận trọng.
Phòng thẩm vấn cách chỗ này một đoạn, cai ngục vẫn luôn cầm súng chống vào người họ, không dám lơi lỏng.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh chưa đi xa. Lúc này, Minh gia gọi một tên cai ngục lại.
Minh gia có chút giao tình với đám cai ngục, vì để địa vị của mình không bị uy hiếp, hắn ta muốn cai ngục giúp một chuyện.
Minh gia: "Hai người họ nên bị nhốt vào một phòng thẩm vấn."
Minh gia cảm thấy hai người Lục Hoài cùng Ngụy Tranh này với hắn mà nói, cũng không thể khống chế.
Huống chi, đây là do Lục Hoài tự mình đề nghị, Minh gia chỉ làm theo đúng nguyện vọng của hắn mà thôi.
Cai ngục do dự một chút, cũng không đáp ứng ngay.
Theo lý mà nói, mỗi tù nhân phạm lỗi đều là mỗi người một phòng.
Phòng thẩm vấn không thấy nhìn thấy mặt trời. Nếu ở một mình trong bóng tối lâu, sẽ cảm thấy cực kỳ đè nén, người cũng trở nên phiền chán dị thường.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh thân thủ lại tốt như vậy. Hai người còn có địch ý với nhau, nếu nhốt chung họ lại, hậu quả không nghĩ cũng biết.
Nhưng hai người này đều rất khó quản chế.
Một lúc giải quyết hai người, ý nghĩ này cũng không tồi
Cai ngục liếc mắt nhìn Minh gia, hắn ta đoán được tâm tư của Minh gia nhưng cũng không vạch trần.
Cai ngục gật đầu với Minh gia.
Giữa hai người đã đạt được ý muốn.
Phòng thẩm vấn cách đó không xa, đi một chút là đến.
Một tên cai ngục trao đổi ánh mắt với những tên khác, lén lút nói gì đó.
Sau khi trao đổi đơn giản, Lục Hoài cùng Ngụy Tranh bị đưa tới trước cửa của một gian phòng thẩm vấn.
Ngay khi cai ngục đang muốn đưa bọn họ quan đi vào, bên cạnh có một người đột nhiên mở miệng.
"Vài ngày trước, gian này có người chết, nên đổi sang phòng bên cạnh đi."
Tên cai ngục này là người mà Lục Hoài xếp vào, mà gian phòng mà hắn ta nói vừa hay lại là vị trí vốn đã xác định.
Lúc này, cánh cửa tối đen như mực vẫn đóng, cai ngục lấy chìa khóa mở ra.
Cửa sắt mở ra, một trận gió lạnh ập tới, âm lãnh.
Phòng thẩm vấn là một phòng rất kín, bên trong không có thứ gì.
Ánh sáng bên ngoài tiến vào, Lục Hoài nhanh chóng nhìn một lượt qua hòng cảnh bên trong, xác định thứ hắn muốn tìm đang ở vị trí nào
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Hoài nhanh chóng tìm được vị trí chính xác.
"Đi vào." Cai ngục lấy súng đặt ở sau lưng họ.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh không phản kháng, trực tiếp đi vào.