Lục Hoài cho người theo dõi chặt chẽ thành viên của Hoa Thương hội, phòng ngừa có cuộc ám sát nào khác.
Quả nhiên, mấy ngày sau, Hằng Thông Sa Tràng, Hoàng tiên sinh bị ám sát ở quán rượu Nga Mi, người của hắn đã cứu Hoàng tiên sinh.
Toàn quân sát thủ bị diệt, người của Lục Hoài đã dọn dẹp hiện trường, để người khác nghĩ rằng, Hoàng tiên sinh bị ám sát, rơi xuống từ lầu hai.
Hoàng tiên sinh được đưa đến bệnh viện Giáo Hội gần nhất. Bên cạnh hắn còn có người của Lục Hoài trông coi.
Sau khi nhận được điện thoại, Lục Hoài lập tức chạy từ Đốc Quân phủ đến.
Hành động của Mạc Thanh Hàn quá mức cao ngạo, hắn ta muốn ra tay với Bến Thượng Hải, hoàn toàn không để ý tới quy củ của Bến Thượng Hải.
Đây là không để khách sạn Hòa Bình vào trong mắt sao?
Lục Hoài muốn cho Mạc Thanh Hàn biết, Bến Thượng Hải rốt cuộc là do ai quản, thuận tiện cho đám người đang rục rịch ngóc đầu một lời cảnh cáo.
Lục Hoài xuống xe, nhanh chóng bước vào bệnh viện Giáo Hội.
Áo khoác gió màu đen làm nổi bật lên khuôn mặt lạnh giá của hắn, khí chất càng thêm lạnh lẽo. Hắn lập tức bước nhanh về phía phòng phẫu thuật.
Một nơi khác, người bị thương đang được đẩy đến phòng phẫu thuật.
Xung quanh người bị thương là các nhân viên y tế, bệnh viện có nhiều người lui đến, Dung Mộc chậm rãi đi theo phía sau.
Tầm mắt Dung Mộc đặt lên người bị thương còn đang hôn mê bất tỉnh, đạn chưa lấy ra, hắn còn đang trong tình trạng nguy hiểm tính mạng.
Dung Mộc có hai cơ hội để động thủ, một là trước lúc giải phẫu, hai là sau khi giải phẫu.
Hoàng tiên sinh nhanh chóng bị đẩy đến trước phòng giải phẫu. Nhiều người nhiều miệng, chỉ có thể ra tay trước mặt nhiều người. Nếu là ra tay sau khi giải phẫu hoàn thành, ít nhân viên, việc ra tay cũng tiện hơn nhiều.
Tình huống trước mắt không thể không khiến cho Dung Mộc nghĩ nhiều, cần phải mau chóng đưa ra quyết định.
Hành lang bệnh viện vốn an tĩnh, lại vì bệnh nhân đứng trước cửa tử mà trở nên ầm ĩ đôi chút, tựa như một viên đá bỗng rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
Một lưỡi dao mỏng rơi vào tay của Dung Mộc, hắn ta dùng ngón tay kẹp lấy nó.
Sống hay chết, chỉ là một ý niệm của hắn ta.
Dung Mộc khoác áo bác sĩ dài, ánh mắt hắn ta lại lạnh thấu xương.
Bước về phía nạn nhân đang bị thương.
Lúc này, bước chân của Dung Mộc hơi dừng một chút.
Dung Mộc nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, đôi mắt hắn ta nhíu lại.
Lại là Lục Hoài.
Gương mặt Lục Hoài không cảm xúc, khí chất lại cực kỳ lạnh lẽo, giống như có chuyện gì chọc phải hắn.
Nếu Dung Mộc không nhìn lầm, Lục Hoài đang đi về phía phòng giải phẫu.
Sau khi đến Thượng Hải, lần đầu Dung Mộc gặp Lục Hoài tận mặt.
Chỉ trong vài giây, Dung Mộc đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn ta nắm chặt quyền, không thể lại ra tay với tên bị thương kia.
Tất cả đều là do Lục Hoài thiết kế ra, mục đích là để hắn ta hiện thân.
Lục Hoài đã biết có người muốn xuống tay với Hoa Thương hội, hắn muốn dụ người đứng đằng sau màn bước ra.
Lục Hoài đi ở đầu hành lang bên kia, Dung Mộc ở đầu hành lang bên này.
Nếu Dung Mộc muốn xoay người, hành động của hắn sẽ khiến cho Lục Hoài chú ý.
Không có cách nào khác, Dung Mộc chỉ có thể bước về phía Lục Hoài. Trong tay hắn dấu một lưỡi dao, hơi cúi đầu, làm như đang nhìn đường.
Lục Hoài đi về phía Dung Mộc, Dung Mộc đi về phía Lục Hoài.
Dung Mộc không động thân mình, hắn không nhìn Lục Hoài, chỉ im lặng đi phía trước đi.
Tầm mắt Lục Hoài đặt trên người Dung Mộc một giây.
Ánh mắt của hai người cũng không chạm nhau.
Hai tâm tư khác nhau, thoáng gặp nhau.
Không có bất cứ khó khăn gì, Dung Mộc thuận lợi đi đến cửa hành lang.
Đợi đến khi Lục Hoài đến trước phòng giải phẫu, đã không nhìn thấy bóng dáng Dung Mộc.
Lục Hoài mới vừa đến đây, lòng nghi ngờ đã có, hoàn toàn ghi nhớ thân hình của hắn ta.
Lục Hoài cười lạnh một tiếng, tên bác sĩ cũng đã quá mức bình tĩnh.
Hắn ta thanh dật ấm áp, giống như mọi việc xung quanh không hề liên quan gì đến hắn
Hắn ta khiến Lục Hoài nghĩ đến một người, đại phu Dung Mộc của Đức Nhân đường.
Cho dù vừa rồi không nhìn thấy chân dung, Lục Hoài sẽ không cho người theo dõi hắn ta, để xác nhận xem có phải là Dung Mộc không.
Hiện tại không thể rút dây động rừng.
Mạc Thanh Hàn chắc chắn sẽ nhận ra Lục Hoài theo dõi. Nói không chừng hắn sẽ thay đổi thân phận khác, hoặc là chọn việc ẩn náu trong bóng tối.
Chuyện Lục Hoài phải làm, là để cho Mạc Thanh Hàn cho rằng hắn không biết thân phận của hắn ta.
Như vậy mới có thể khiến lòng phòng bị của Mạc Thanh Hàn buông xuống.
Hôm sau, rình báo đăng lên một tin trang nhất.
Sau khi chủ tịch tiền nhiệm của Hoa Thương hội bỏ mình, bên trong Hoa Thương hội tranh đấu quyết liệt, các thành viên phải chịu các cuộc ám sát khác nhau.
Dưới sự trợ giúp của thiếu soái Lục Hoài, ông chủ Hằng Thông Sa Tràng đã được cứu..
Tin tức này truyền khắp toàn bộ Bến Thượng Hải. Mỗi người ở Bến Thượng Hải đều biết, Lục Tam thiếu sẽ không để cho người khác động đến Hoa Thương hội.
Biểu tượng hòa bình ở Bến Thượng Hải khôi phục. Nhưng người không an phận cũng sẽ an tĩnh một thời gian.
Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có người dám nghĩ gì khác. Sau khi chủ tịch Hoa Thương hội nhậm chức, xử lý cục diện rối rắm lúc trước, hết thảy một lần nữa về quỹ đạo.
* * *
Hôm nay, Diệp Sở đang xem trình báo, vừa vặn nhìn thấy vụ việc lùm xùm của Hoa Thương hội.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Bạch Anh cầm một chén canh đi đến, trên mặt cười cười.
Nhìn thấy Bạch Anh đến, Diệp Sở lập tức đặt trang báo trên tay xuống, giương mắt nhìn.
Mấy ngày trước, Lục Hoài rõ ràng có hỏi Diệp Sở, có muốn gặp mặt hay không. Hai người đã hẹn sẽ gặp mặt, nhưng nàng nhưng vẫn không nhận được tin tức gì.
Hôm nay Diệp Sở mới thấy Bạch Anh đến, vậy có nghĩa là nàng ấy tới thông báo cho nàng.
Bạch Anh đặt chén canh lên bàn, cung kính gọi một tiếng: "Nhị tiểu thư."
Diệp Sở ừ một tiếng, làm bộ vô tình hỏi: "Tam thiếu bảo ngươi đến đây?"
Bạch Anh gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Sở không chút để ý hỏi: "Hắn nói gì?"
Bạch Anh: "Tam thiếu bảo ta nói với ngươi một tiếng, mấy ngày nay hắn có việc ở Nam Kinh, không thể gặp ngươi."
Diệp Sở ngẩn ra, ánh mắt hơi tối xuống, giống như có chút mất mát.
Bạch Anh cười cười: "Nếu nhị tiểu thư muốn gặp Tam thiếu, hắn sẽ cố gắng trở về sớm."
Diệp Sở bị nói trúng tâm tư, bên tai nàng nóng lên
Nàng cũng không muốn để Bạch Anh nhận ra điều gì, nhanh chóng ổn định cảm xúc của mình, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh.
Diệp Sở mạnh miệng: "Nếu Tam thiếu bận, cứ để hắn hết bận đã."
"Không cần quản ta, ta cũng không cần gặp hắn gấp."
Giọng nói nàng bình tĩnh, nghe qua hoàn toàn không chút để ý nào.
Diệp Sở không biết, vành tai nàng vẫn còn ứng hồng, dưới trợ lực của làn da trắng nõn, đặc biệt rõ ràng.
Bạch Anh không vạch trần nàng: "Được, nhị tiểu thư."
Sợ bị người khác phát hiện, Bạch Anh nhanh chóng rời khỏi phòng Diệp Sở.
Trên bàn đặt một chén sứ màu trắng, vừa lúc ánh mặt trời ngoài cửa sổ lọt vào, trên vành chén có một tầng ánh sáng nhạt.
Quả nhiên, mấy ngày sau, Hằng Thông Sa Tràng, Hoàng tiên sinh bị ám sát ở quán rượu Nga Mi, người của hắn đã cứu Hoàng tiên sinh.
Toàn quân sát thủ bị diệt, người của Lục Hoài đã dọn dẹp hiện trường, để người khác nghĩ rằng, Hoàng tiên sinh bị ám sát, rơi xuống từ lầu hai.
Hoàng tiên sinh được đưa đến bệnh viện Giáo Hội gần nhất. Bên cạnh hắn còn có người của Lục Hoài trông coi.
Sau khi nhận được điện thoại, Lục Hoài lập tức chạy từ Đốc Quân phủ đến.
Hành động của Mạc Thanh Hàn quá mức cao ngạo, hắn ta muốn ra tay với Bến Thượng Hải, hoàn toàn không để ý tới quy củ của Bến Thượng Hải.
Đây là không để khách sạn Hòa Bình vào trong mắt sao?
Lục Hoài muốn cho Mạc Thanh Hàn biết, Bến Thượng Hải rốt cuộc là do ai quản, thuận tiện cho đám người đang rục rịch ngóc đầu một lời cảnh cáo.
Lục Hoài xuống xe, nhanh chóng bước vào bệnh viện Giáo Hội.
Áo khoác gió màu đen làm nổi bật lên khuôn mặt lạnh giá của hắn, khí chất càng thêm lạnh lẽo. Hắn lập tức bước nhanh về phía phòng phẫu thuật.
Một nơi khác, người bị thương đang được đẩy đến phòng phẫu thuật.
Xung quanh người bị thương là các nhân viên y tế, bệnh viện có nhiều người lui đến, Dung Mộc chậm rãi đi theo phía sau.
Tầm mắt Dung Mộc đặt lên người bị thương còn đang hôn mê bất tỉnh, đạn chưa lấy ra, hắn còn đang trong tình trạng nguy hiểm tính mạng.
Dung Mộc có hai cơ hội để động thủ, một là trước lúc giải phẫu, hai là sau khi giải phẫu.
Hoàng tiên sinh nhanh chóng bị đẩy đến trước phòng giải phẫu. Nhiều người nhiều miệng, chỉ có thể ra tay trước mặt nhiều người. Nếu là ra tay sau khi giải phẫu hoàn thành, ít nhân viên, việc ra tay cũng tiện hơn nhiều.
Tình huống trước mắt không thể không khiến cho Dung Mộc nghĩ nhiều, cần phải mau chóng đưa ra quyết định.
Hành lang bệnh viện vốn an tĩnh, lại vì bệnh nhân đứng trước cửa tử mà trở nên ầm ĩ đôi chút, tựa như một viên đá bỗng rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
Một lưỡi dao mỏng rơi vào tay của Dung Mộc, hắn ta dùng ngón tay kẹp lấy nó.
Sống hay chết, chỉ là một ý niệm của hắn ta.
Dung Mộc khoác áo bác sĩ dài, ánh mắt hắn ta lại lạnh thấu xương.
Bước về phía nạn nhân đang bị thương.
Lúc này, bước chân của Dung Mộc hơi dừng một chút.
Dung Mộc nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, đôi mắt hắn ta nhíu lại.
Lại là Lục Hoài.
Gương mặt Lục Hoài không cảm xúc, khí chất lại cực kỳ lạnh lẽo, giống như có chuyện gì chọc phải hắn.
Nếu Dung Mộc không nhìn lầm, Lục Hoài đang đi về phía phòng giải phẫu.
Sau khi đến Thượng Hải, lần đầu Dung Mộc gặp Lục Hoài tận mặt.
Chỉ trong vài giây, Dung Mộc đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn ta nắm chặt quyền, không thể lại ra tay với tên bị thương kia.
Tất cả đều là do Lục Hoài thiết kế ra, mục đích là để hắn ta hiện thân.
Lục Hoài đã biết có người muốn xuống tay với Hoa Thương hội, hắn muốn dụ người đứng đằng sau màn bước ra.
Lục Hoài đi ở đầu hành lang bên kia, Dung Mộc ở đầu hành lang bên này.
Nếu Dung Mộc muốn xoay người, hành động của hắn sẽ khiến cho Lục Hoài chú ý.
Không có cách nào khác, Dung Mộc chỉ có thể bước về phía Lục Hoài. Trong tay hắn dấu một lưỡi dao, hơi cúi đầu, làm như đang nhìn đường.
Lục Hoài đi về phía Dung Mộc, Dung Mộc đi về phía Lục Hoài.
Dung Mộc không động thân mình, hắn không nhìn Lục Hoài, chỉ im lặng đi phía trước đi.
Tầm mắt Lục Hoài đặt trên người Dung Mộc một giây.
Ánh mắt của hai người cũng không chạm nhau.
Hai tâm tư khác nhau, thoáng gặp nhau.
Không có bất cứ khó khăn gì, Dung Mộc thuận lợi đi đến cửa hành lang.
Đợi đến khi Lục Hoài đến trước phòng giải phẫu, đã không nhìn thấy bóng dáng Dung Mộc.
Lục Hoài mới vừa đến đây, lòng nghi ngờ đã có, hoàn toàn ghi nhớ thân hình của hắn ta.
Lục Hoài cười lạnh một tiếng, tên bác sĩ cũng đã quá mức bình tĩnh.
Hắn ta thanh dật ấm áp, giống như mọi việc xung quanh không hề liên quan gì đến hắn
Hắn ta khiến Lục Hoài nghĩ đến một người, đại phu Dung Mộc của Đức Nhân đường.
Cho dù vừa rồi không nhìn thấy chân dung, Lục Hoài sẽ không cho người theo dõi hắn ta, để xác nhận xem có phải là Dung Mộc không.
Hiện tại không thể rút dây động rừng.
Mạc Thanh Hàn chắc chắn sẽ nhận ra Lục Hoài theo dõi. Nói không chừng hắn sẽ thay đổi thân phận khác, hoặc là chọn việc ẩn náu trong bóng tối.
Chuyện Lục Hoài phải làm, là để cho Mạc Thanh Hàn cho rằng hắn không biết thân phận của hắn ta.
Như vậy mới có thể khiến lòng phòng bị của Mạc Thanh Hàn buông xuống.
Hôm sau, rình báo đăng lên một tin trang nhất.
Sau khi chủ tịch tiền nhiệm của Hoa Thương hội bỏ mình, bên trong Hoa Thương hội tranh đấu quyết liệt, các thành viên phải chịu các cuộc ám sát khác nhau.
Dưới sự trợ giúp của thiếu soái Lục Hoài, ông chủ Hằng Thông Sa Tràng đã được cứu..
Tin tức này truyền khắp toàn bộ Bến Thượng Hải. Mỗi người ở Bến Thượng Hải đều biết, Lục Tam thiếu sẽ không để cho người khác động đến Hoa Thương hội.
Biểu tượng hòa bình ở Bến Thượng Hải khôi phục. Nhưng người không an phận cũng sẽ an tĩnh một thời gian.
Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có người dám nghĩ gì khác. Sau khi chủ tịch Hoa Thương hội nhậm chức, xử lý cục diện rối rắm lúc trước, hết thảy một lần nữa về quỹ đạo.
* * *
Hôm nay, Diệp Sở đang xem trình báo, vừa vặn nhìn thấy vụ việc lùm xùm của Hoa Thương hội.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Bạch Anh cầm một chén canh đi đến, trên mặt cười cười.
Nhìn thấy Bạch Anh đến, Diệp Sở lập tức đặt trang báo trên tay xuống, giương mắt nhìn.
Mấy ngày trước, Lục Hoài rõ ràng có hỏi Diệp Sở, có muốn gặp mặt hay không. Hai người đã hẹn sẽ gặp mặt, nhưng nàng nhưng vẫn không nhận được tin tức gì.
Hôm nay Diệp Sở mới thấy Bạch Anh đến, vậy có nghĩa là nàng ấy tới thông báo cho nàng.
Bạch Anh đặt chén canh lên bàn, cung kính gọi một tiếng: "Nhị tiểu thư."
Diệp Sở ừ một tiếng, làm bộ vô tình hỏi: "Tam thiếu bảo ngươi đến đây?"
Bạch Anh gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Sở không chút để ý hỏi: "Hắn nói gì?"
Bạch Anh: "Tam thiếu bảo ta nói với ngươi một tiếng, mấy ngày nay hắn có việc ở Nam Kinh, không thể gặp ngươi."
Diệp Sở ngẩn ra, ánh mắt hơi tối xuống, giống như có chút mất mát.
Bạch Anh cười cười: "Nếu nhị tiểu thư muốn gặp Tam thiếu, hắn sẽ cố gắng trở về sớm."
Diệp Sở bị nói trúng tâm tư, bên tai nàng nóng lên
Nàng cũng không muốn để Bạch Anh nhận ra điều gì, nhanh chóng ổn định cảm xúc của mình, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh.
Diệp Sở mạnh miệng: "Nếu Tam thiếu bận, cứ để hắn hết bận đã."
"Không cần quản ta, ta cũng không cần gặp hắn gấp."
Giọng nói nàng bình tĩnh, nghe qua hoàn toàn không chút để ý nào.
Diệp Sở không biết, vành tai nàng vẫn còn ứng hồng, dưới trợ lực của làn da trắng nõn, đặc biệt rõ ràng.
Bạch Anh không vạch trần nàng: "Được, nhị tiểu thư."
Sợ bị người khác phát hiện, Bạch Anh nhanh chóng rời khỏi phòng Diệp Sở.
Trên bàn đặt một chén sứ màu trắng, vừa lúc ánh mặt trời ngoài cửa sổ lọt vào, trên vành chén có một tầng ánh sáng nhạt.