Nghe Tần Kiêu nói, Thẩm Cửu hơi ngẩn ra.
Tần Kiêu không biết Dạ Lai Hương?
Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Bến Thượng Hải. Mỗi ngày, người đến Đại Đô Hội nhiều vô số kể, bọn họ đều muốn nghe Dạ Lai Hương hát.
Thấy phản ứng của Tần Kiêu, Thẩm Cửu có chút không ngờ tới.
Thẩm Cửu nói: "Đinh Nguyệt Toàn là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Đại Đô Hội. Gần đây nàng có nhận một bộ điện ảnh.."
Thẩm Cửu đầu tiên là giới thiệu cho Tần Kiêu biết về Đinh Nguyệt Toàn. Sau đó tiếp tục nói.
"Giữa nàng và Kiều Lục có chút xích mích.."
Thẩm Cửu đưa hết chuyện Đinh Nguyệt Toàn đã từng chọc tới Kiều Lục ra tinh tế nói cho Tần Kiêu.
Tần Kiêu vừa nghe, vừa gật đầu. Hàng mày của hắn ta hơi nhăn lại.
Thẩm Cửu: "Cho nên, Kiều Lục rất có thể sẽ xuống tay với Đinh Nguyệt Toàn. Ta hy vọng ngươi có thể bảo vệ Đinh Nguyệt Toàn."
"Chỉ cần vào Đại Đô Hội, nàng sẽ được an toàn. Việc ngươi cần làm cũng không nhiều, chỉ cần đảm bảo nàng bình an ra vào Đại Đô Hội là được."
Ngữ khí Tần Kiêu kiên định: "Được."
Mặc dù Tần Kiêu không biết Dạ Lai Hương. Nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Kiều Lục ỷ thế hiếp người.
Hắn không hy vọng Dạ Lai Hương gặp nguy hiểm.
Vẻ mặt Tần Kiêu kiên nghị: "Ta nhất định sẽ không để Cửu gia thất vọng."
Thẩm Cửu nhíu mày, Tần Kiêu này thật ra rất có ý tứ.
Tính tình của hắn ta đơn thuần, rất trọng tình nghĩa. Chỉ cần bản thân nhận định một chuyện thì nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.
Đinh Nguyệt Toàn cũng như vậy. Nàng thích ca hát, bất kể gặp khó khăn gì, nàng luôn kiên trì tiếp tục.
Không quên ý định ban đầu, vĩnh không buông tay.
Hai người này, có chút giống.
Thẩm Cửu không thể không tò mò. Nếu hai người này gặp nhau sẽ có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Cửu quét mắt quanh võ quán, hỏi: "Nếu ngươi đã nói đi bảo vệ Đinh Nguyệt Toàn, chuyện của võ quán này phải làm sao đây?"
Tần Kiêu: "Các huynh đệ của ta sẽ giúp việc này."
Thẩm Cửu vừa lòng, nở nụ cười: "Được, vậy phải cảm ơn ngươi rồi."
Trước khi đi, Thẩm Cửu đưa cho Tần Kiêu một tấm ảnh của Đinh Nguyệt Toàn.
Ánh mặt trời hạ xuống, gương mặt nữ tử trong ảnh chụp rất rõ ràng.
Tần Kiêu cúi đầu, nhìn thoáng qua.
Một nụ cười nhẹ treo trên môi nàng, ánh mắt rất trong sáng.
Khí chất của nàng rất dịu dàng, nhìn qua yên tĩnh mười phần.
Thì ra nàng chính là Dạ Lai Hương.
* * *
Một ngày trôi qua.
Tần Kiêu biết lộ trình của Đinh Nguyệt Toàn. Hắn đi tới Đại Đô Hội trước nửa tiếng.
Khi rời võ quán, Tần Kiêu cùng một huynh đệ nói trước một tiếng: "Bây giờ ta có việc muốn đi ra ngoài."
"Ngươi trông võ quán giúp ta, ta sẽ nhanh chóng trở về."
Tần Kiêu biết, nếu như có người đến võ quán gây sự, chỉ có hắn mới có thể ra mặt.
Người nọ mở miệng: "Kiêu ca, ngươi yên tâm, ta sẽ trông tốt võ quán."
Người trong võ quán đều gọi Tần Kiêu là Kiêu ca. Tần Kiêu đối xử với người ngoài tốt rất, bọn họ đều rất tin phục Tần Kiêu.
Tần Kiêu gật đầu, nhanh chóng rời khỏi võ quán.
Vào đông thâm, gió thổi lạnh đến tận xương, nhiệt độ không khí hạ thấp cực kì. Trên đường cũng không có mấy ai đi lại.
Tần Kiêu đi tới cửa Đại Đô Hội, hắn dừng bước chân.
Bây giờ là ban ngày, Đại Đô Hội không mở cửa làm ăn, cửa cũng không có người nào. So sánh với buổi tối, chỗ này có chút vắng lạnh.
Thẩm Cửu đã nói trước với hắn, Đinh Nguyệt Toàn sẽ ra khỏi Đại Đô Hội vào lúc này.
Cho nên, Tần Kiêu đứng ở cửa chờ đợi.
Có mấy người liên tiếp rời khỏi Đại Đô Hội. Có vẻ như là người của Đại Đô Hội.
Bọn họ nói nói cười cười mà rời đi.
Qua một lúc, Tần Kiêu vẫn không nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn.
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đi vào tìm nàng.
Tần Kiêu vào Đại Đô Hội, đi qua một hành lang. Khắp nơi rất yên tĩnh, âm vang rất nhỏ.
Trên hành lang có trải thảm, nó trải dài về phía trước.
Tần Kiêu chậm rãi đi tới. Đột nhiên, bước chân của hắn hơi dừng lại.
Phía trước có một tấm ảnh chụp.
Tần Kiêu đưa mắt nhìn qua.
Trên ảnh chụp là một nữ tử có gương mặt thanh nhã, khí chất cực kỳ tươi mát.
Là Đinh Nguyệt Toàn.
Tầm mắt Tần Kiêu lướt qua ngũ quan của Đinh Nguyệt Toàn, hắn lẳng lặng nhìn một lát.
Sau đó, Tần Kiêu xoay người, đi về phía trước.
Vừa lúc Tào An bước tới từ phía trước, vừa lúc đụng phải Tần Kiêu, hắn hướng Tần Kiêu gật đầu một cái.
Tần Kiêu hỏi: "Dạ Lai Hương ở đâu vậy?"
Tào An đưa tay chỉ: "Bây giờ Dạ Lai Hương đang ở phòng hóa trang."
Bộ điện ảnh sắp khởi quay, công ty điện ảnh đã thiết kế cho Đinh Nguyệt Toàn vài bộ trang phục. Hiện tại nàng còn đang thử trang phục.
Tần Kiêu đi dọc theo hành lang, xung quanh toàn là phòng.
Lúc này, một cánh cửa mở ra, vài ca nữ vừa nói vừa cười bước tới. Trên mặt các nàn là những lớp trang điểm dày, trên người cũng đầy mùi nước hoa.
Nhóm ca nữ đi qua người của Tần Kiêu, Tần Kiêu cũng không nhìn, mắt chưa một lần để lên người các nàng.
Tần Kiêu nhanh chóng đi về phía trước.
Phòng hóa trang của Đinh Nguyệt Toàn ở cuối hành lang. Hành lang có chút dài, càng đi sâu vào trong, nơi này càng có vẻ yên tĩnh.
Cửa phòng hơi mở, ánh đèn chiếu sáng mặt phòng, bày biện ra một đạo quang ảnh.
Tần Kiêu đẩy cửa đi vào.
Tần Kiêu không biết Dạ Lai Hương?
Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Bến Thượng Hải. Mỗi ngày, người đến Đại Đô Hội nhiều vô số kể, bọn họ đều muốn nghe Dạ Lai Hương hát.
Thấy phản ứng của Tần Kiêu, Thẩm Cửu có chút không ngờ tới.
Thẩm Cửu nói: "Đinh Nguyệt Toàn là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Đại Đô Hội. Gần đây nàng có nhận một bộ điện ảnh.."
Thẩm Cửu đầu tiên là giới thiệu cho Tần Kiêu biết về Đinh Nguyệt Toàn. Sau đó tiếp tục nói.
"Giữa nàng và Kiều Lục có chút xích mích.."
Thẩm Cửu đưa hết chuyện Đinh Nguyệt Toàn đã từng chọc tới Kiều Lục ra tinh tế nói cho Tần Kiêu.
Tần Kiêu vừa nghe, vừa gật đầu. Hàng mày của hắn ta hơi nhăn lại.
Thẩm Cửu: "Cho nên, Kiều Lục rất có thể sẽ xuống tay với Đinh Nguyệt Toàn. Ta hy vọng ngươi có thể bảo vệ Đinh Nguyệt Toàn."
"Chỉ cần vào Đại Đô Hội, nàng sẽ được an toàn. Việc ngươi cần làm cũng không nhiều, chỉ cần đảm bảo nàng bình an ra vào Đại Đô Hội là được."
Ngữ khí Tần Kiêu kiên định: "Được."
Mặc dù Tần Kiêu không biết Dạ Lai Hương. Nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Kiều Lục ỷ thế hiếp người.
Hắn không hy vọng Dạ Lai Hương gặp nguy hiểm.
Vẻ mặt Tần Kiêu kiên nghị: "Ta nhất định sẽ không để Cửu gia thất vọng."
Thẩm Cửu nhíu mày, Tần Kiêu này thật ra rất có ý tứ.
Tính tình của hắn ta đơn thuần, rất trọng tình nghĩa. Chỉ cần bản thân nhận định một chuyện thì nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.
Đinh Nguyệt Toàn cũng như vậy. Nàng thích ca hát, bất kể gặp khó khăn gì, nàng luôn kiên trì tiếp tục.
Không quên ý định ban đầu, vĩnh không buông tay.
Hai người này, có chút giống.
Thẩm Cửu không thể không tò mò. Nếu hai người này gặp nhau sẽ có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Cửu quét mắt quanh võ quán, hỏi: "Nếu ngươi đã nói đi bảo vệ Đinh Nguyệt Toàn, chuyện của võ quán này phải làm sao đây?"
Tần Kiêu: "Các huynh đệ của ta sẽ giúp việc này."
Thẩm Cửu vừa lòng, nở nụ cười: "Được, vậy phải cảm ơn ngươi rồi."
Trước khi đi, Thẩm Cửu đưa cho Tần Kiêu một tấm ảnh của Đinh Nguyệt Toàn.
Ánh mặt trời hạ xuống, gương mặt nữ tử trong ảnh chụp rất rõ ràng.
Tần Kiêu cúi đầu, nhìn thoáng qua.
Một nụ cười nhẹ treo trên môi nàng, ánh mắt rất trong sáng.
Khí chất của nàng rất dịu dàng, nhìn qua yên tĩnh mười phần.
Thì ra nàng chính là Dạ Lai Hương.
* * *
Một ngày trôi qua.
Tần Kiêu biết lộ trình của Đinh Nguyệt Toàn. Hắn đi tới Đại Đô Hội trước nửa tiếng.
Khi rời võ quán, Tần Kiêu cùng một huynh đệ nói trước một tiếng: "Bây giờ ta có việc muốn đi ra ngoài."
"Ngươi trông võ quán giúp ta, ta sẽ nhanh chóng trở về."
Tần Kiêu biết, nếu như có người đến võ quán gây sự, chỉ có hắn mới có thể ra mặt.
Người nọ mở miệng: "Kiêu ca, ngươi yên tâm, ta sẽ trông tốt võ quán."
Người trong võ quán đều gọi Tần Kiêu là Kiêu ca. Tần Kiêu đối xử với người ngoài tốt rất, bọn họ đều rất tin phục Tần Kiêu.
Tần Kiêu gật đầu, nhanh chóng rời khỏi võ quán.
Vào đông thâm, gió thổi lạnh đến tận xương, nhiệt độ không khí hạ thấp cực kì. Trên đường cũng không có mấy ai đi lại.
Tần Kiêu đi tới cửa Đại Đô Hội, hắn dừng bước chân.
Bây giờ là ban ngày, Đại Đô Hội không mở cửa làm ăn, cửa cũng không có người nào. So sánh với buổi tối, chỗ này có chút vắng lạnh.
Thẩm Cửu đã nói trước với hắn, Đinh Nguyệt Toàn sẽ ra khỏi Đại Đô Hội vào lúc này.
Cho nên, Tần Kiêu đứng ở cửa chờ đợi.
Có mấy người liên tiếp rời khỏi Đại Đô Hội. Có vẻ như là người của Đại Đô Hội.
Bọn họ nói nói cười cười mà rời đi.
Qua một lúc, Tần Kiêu vẫn không nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn.
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đi vào tìm nàng.
Tần Kiêu vào Đại Đô Hội, đi qua một hành lang. Khắp nơi rất yên tĩnh, âm vang rất nhỏ.
Trên hành lang có trải thảm, nó trải dài về phía trước.
Tần Kiêu chậm rãi đi tới. Đột nhiên, bước chân của hắn hơi dừng lại.
Phía trước có một tấm ảnh chụp.
Tần Kiêu đưa mắt nhìn qua.
Trên ảnh chụp là một nữ tử có gương mặt thanh nhã, khí chất cực kỳ tươi mát.
Là Đinh Nguyệt Toàn.
Tầm mắt Tần Kiêu lướt qua ngũ quan của Đinh Nguyệt Toàn, hắn lẳng lặng nhìn một lát.
Sau đó, Tần Kiêu xoay người, đi về phía trước.
Vừa lúc Tào An bước tới từ phía trước, vừa lúc đụng phải Tần Kiêu, hắn hướng Tần Kiêu gật đầu một cái.
Tần Kiêu hỏi: "Dạ Lai Hương ở đâu vậy?"
Tào An đưa tay chỉ: "Bây giờ Dạ Lai Hương đang ở phòng hóa trang."
Bộ điện ảnh sắp khởi quay, công ty điện ảnh đã thiết kế cho Đinh Nguyệt Toàn vài bộ trang phục. Hiện tại nàng còn đang thử trang phục.
Tần Kiêu đi dọc theo hành lang, xung quanh toàn là phòng.
Lúc này, một cánh cửa mở ra, vài ca nữ vừa nói vừa cười bước tới. Trên mặt các nàn là những lớp trang điểm dày, trên người cũng đầy mùi nước hoa.
Nhóm ca nữ đi qua người của Tần Kiêu, Tần Kiêu cũng không nhìn, mắt chưa một lần để lên người các nàng.
Tần Kiêu nhanh chóng đi về phía trước.
Phòng hóa trang của Đinh Nguyệt Toàn ở cuối hành lang. Hành lang có chút dài, càng đi sâu vào trong, nơi này càng có vẻ yên tĩnh.
Cửa phòng hơi mở, ánh đèn chiếu sáng mặt phòng, bày biện ra một đạo quang ảnh.
Tần Kiêu đẩy cửa đi vào.