Nhờ có sự trợ giúp của Lục Hoài cùng Diệp Sở, tên chủ cuối cùng cũng có thể đoàn tụ với gia đình.
Trên mặt tên chủ có vết sẹo, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản được vài chuyện. Tỷ như tình gia đình.
Hắn ta đã đồng ý hợp tác với họ thì chắc chắn sẽ không đổi ý.
Ngày thứ hai, tên chủ đưa họ đến phòng của hắn ta. Gian phòng ở lầu 3, nhìn qua bên ngoài thì có vẻ rất bình thường.
Dù có đẩy cửa vào, nhìn vào cách trang trí bên trong thì cũng chỉ có thể nói là nó tốt hơn tổng quát của khách sạn mà thôi.
Chỉ có tên chủ biết, trong gian phòng này có dấu huyền cơ*.
*sự kỳ diệu, điều bí ẩn.
Hắn ta chần chờ một chút: "Chuyện này.."
Tên chủ nhìn thoáng qua Diệp Sở đứng cạnh Lục Hoài.
Bí mật này phải nói là rất quan trọng, toàn bộ người bên trong khách sạn thì cũng chỉ có một mình hắn biết.
Giọng nói của Lục Hoài thản nhiên: "Ta đối xử với nàng là hoàn toàn bình đẳng."
"Chuyện ta có thể biết, nội tử tất nhiên cũng có thể biết."
Tên chủ gật đầu, nhưng không nói chuyện.
Hắn ta khóa của phòng lại, bên ngoài cửa còn có người của Lục Hoài đang canh chừng, tuyệt đối sẽ không ai có thể bước vào.
Tên chủ nhanh chóng đi đến bên giường, sau đó vén ván giường lên. Chỗ đó lập tức xuất hiện một cái cửa nhỏ.
Trên cửa nhỏ có vài ổ khóa, nhìn qua rất kín đáo. Chỉ là không biết đằng sau cửa nhỏ đoa chứa cái gì.
Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau một cái, bọn họ có một ít dự cảm.
Tên chủ hít sâu một hơi, hắn ta lấy chìa khóa ra, mở từng ổ khóa trên cửa. Cuối cùng, hans ta kéo cửa nhỏ ra.
Không khí trong đó lạnh băng, đánh úp vào mặt là những cơn gió lạnh lẽo.
Lờ mờ có thể thấy một chiếc cầu thang, nó xuất hiện trong bóng tối. Khi họ muốn thăm dò thêm tình hình bên trong lại chỉ có thể thấy một mảng tối mù không rõ.
Đây đúng là một cái động không đáy.
Lục Hoài nheo mắt: "Đây Là.."
Ngữ khí tên chủ rất kiên định: "Đường thông đến nhà tù Hán Dương."
Lục Hoài và Diệp Sở đã hiểu, thủ vệ của nhà tù Hán Dương rất nghiêm ngặt. Người bên trong toàn là những kẻ hung ác đến cùng cực, cũng chưa từng có người vượt ngục thành công.
Nhưng họ lại chưa bao giờ nghĩ rằng, ở nhà tù Hán Dương lại có một nơi trực tiếp thông ra bên ngoài.
Tên chủ nói rõ ràng rành mạch về chuyện này.
"Trước khi ta mãn hạn tù ở nhà tù Hán Dương, trưởng giám giao cho ta một nhiệm vụ."
"Đó mở một khách sạn gần nhà tù."
"Bên ngoài là khách sạn, nhưng thật ra bên trong là một điểm tiếp ứng cho nhà tù Hán Dương."
"..."
"Ta không biết chuyện này có lợi ích gì."
"Nhưng cách một đoạn thời gian, sẽ có một người tới đây."
Lục Hoài hỏi: "Họ là ai?"
Tên chủ lắc đầu: "Ta cũng không biết thân phận của bọn họ."
"Ta chỉ là người thay nhà tù bảo vệ bí mật này mà thôi."
"..."
Lục Hoài biết, dù có tiếp tục hỏi cũng không thể tìm ra kết luận gì.
Hiện tại, bọn họ chỉ có thể xác định ràng vì một chuyện nhân nào đó, nhà tù Hán Dương cần một đường ngầm đi thông ra bên ngoài.
Hoặc là để người quan trọng ra vào, hoặc là muốn bảo vệ một bí mật nào đó.
Ai sẽ làm ra chuyện này đây?
Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau, họ cùng nghĩ đến một người.
Mạc Thanh Hàn.
Nếu như hắn ta chỉ đơn giản chỉ là tù nhân ở nhà tù Hán Dương thì làm sao lại có bản lĩnh như vậy?
Lục Hoài: "Nàng cảm thấy Mạc Thanh Hàn rời khỏi nhà tù Hán Dương bằng cách nào?"
Diệp Sở: "Nhất định là có người giúp hắn."
Dưới tình huống Mạc Thanh Hàn không có bối cảnh lẫn tiền tài mà có thể thành lập thế lực của riêng mình.
Nếu không phải sau lưng có người giúp hắn thì chuyện này không dễ dàng như vậy.
Nhưng là, quan trọng là lúc này không phải là người sau lưng Mạc Thanh Hàn đến cùng là ai, mà là hắn đã là gì trong nhà tù Hán Dương.
Qua một đời, lúc Mạc Thanh Hàn xuất hiện, hồ sơ của hắn đã bị người khác thiêu hủy.
Mà bây giờ, nếu muốn lấy hồ sơ của Mạc Thanh Hàn, họ phải lẻn vào nhà tù Hán Dương.
Nhà tù Hán Dương khác với các nhà tù khác, chỗ này chỉ giam giữ những người cực kỳ hung ác, hồ sơ của họ trong thời kỳ giam giữ được bảo mật rất khắt khe.
Tất cả hồ sơ về tù nhân của nhà tù Hán Dương đều ở trong phòng hồ sơ.
Dưới tình hình chung, hồ sơ sẽ không bị trôi ra ngoài, để cho người ngoài biết được.
Bọn họ còn chưa biết, nguyên nhân Mạc Thanh Hàn đi đến nhà tù Hán Dương. Cuối cùng hắn ta đã phạm tội gì, và hắn ta đã làm gì trong đó.
Bất kể là hồ sơ của Mạc Thanh Hàn ở trong phòng hồ sơ, hay là bạn tù cùng kỳ hạn, thậm chí là những tên cai ngục chưa từng rời khỏi đó..
Mỗi một điểm đều rất quan trọng, chúng đều có khả năng tìm ra mối của Mạc Thanh Hàn.
Bọn họ phải tìm được manh mối, bắt được Mạc Thanh Hàn.
* * *
Vì để hạ nước cờ này, Lục Hoài đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Hắn chợt mở miệng kêu một tiếng: "Diệp Sở."
Diệp Sở đưa mắt nhìn Lục Hoài, ánh mắt của hắn trong suốt, lại rất kiên định.
Lục Hoài biết nàng sẽ lo lắng, cho nên hôm nay mới nói chuyện này cho nàng.
"Ta muốn đi một chuyến đến nhà tù Hán Dương, đi một mình."
Diệp Sở run sợ vài giây, lập tức phản ứng đi lại. Nàng hiểu Lục Hoài đang nói gì.
Nàng chém đinh chặt sắt mà nói: "Không được."
Diệp Sở hiểu, Lục Hoài sớm đã có tâm tư như vậy, khó trách tại sao lúc trước hắn không muốn cho nàng theo.
Sao nàng có thể để hắn mạo hiểm một mình được
Diệp Sở xiết chặt tay, móng tay đâm và thịt. Chỉ cần nghĩ đến chuyện chẳng may có chuyện gì xảy ra, nàng lập tức cảm thấy cực kỳ căng thẳng, thậm chí còn cảm thấy bất lực.
Lục Hoài thấy vẻ mặt của nàng, hiểu nàng đang nghĩ gì. Nhưng là, hắn không thể không đi.
Còn một nguyên nhân khiến hắn muốn tới nhà tù Hán Dương.
Hắn an ủi, Diệp Sở sẽ không muốn nghe. Nàng muốn, là lời giải thích hợp lý hợp tình.
Trên mặt tên chủ có vết sẹo, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản được vài chuyện. Tỷ như tình gia đình.
Hắn ta đã đồng ý hợp tác với họ thì chắc chắn sẽ không đổi ý.
Ngày thứ hai, tên chủ đưa họ đến phòng của hắn ta. Gian phòng ở lầu 3, nhìn qua bên ngoài thì có vẻ rất bình thường.
Dù có đẩy cửa vào, nhìn vào cách trang trí bên trong thì cũng chỉ có thể nói là nó tốt hơn tổng quát của khách sạn mà thôi.
Chỉ có tên chủ biết, trong gian phòng này có dấu huyền cơ*.
*sự kỳ diệu, điều bí ẩn.
Hắn ta chần chờ một chút: "Chuyện này.."
Tên chủ nhìn thoáng qua Diệp Sở đứng cạnh Lục Hoài.
Bí mật này phải nói là rất quan trọng, toàn bộ người bên trong khách sạn thì cũng chỉ có một mình hắn biết.
Giọng nói của Lục Hoài thản nhiên: "Ta đối xử với nàng là hoàn toàn bình đẳng."
"Chuyện ta có thể biết, nội tử tất nhiên cũng có thể biết."
Tên chủ gật đầu, nhưng không nói chuyện.
Hắn ta khóa của phòng lại, bên ngoài cửa còn có người của Lục Hoài đang canh chừng, tuyệt đối sẽ không ai có thể bước vào.
Tên chủ nhanh chóng đi đến bên giường, sau đó vén ván giường lên. Chỗ đó lập tức xuất hiện một cái cửa nhỏ.
Trên cửa nhỏ có vài ổ khóa, nhìn qua rất kín đáo. Chỉ là không biết đằng sau cửa nhỏ đoa chứa cái gì.
Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau một cái, bọn họ có một ít dự cảm.
Tên chủ hít sâu một hơi, hắn ta lấy chìa khóa ra, mở từng ổ khóa trên cửa. Cuối cùng, hans ta kéo cửa nhỏ ra.
Không khí trong đó lạnh băng, đánh úp vào mặt là những cơn gió lạnh lẽo.
Lờ mờ có thể thấy một chiếc cầu thang, nó xuất hiện trong bóng tối. Khi họ muốn thăm dò thêm tình hình bên trong lại chỉ có thể thấy một mảng tối mù không rõ.
Đây đúng là một cái động không đáy.
Lục Hoài nheo mắt: "Đây Là.."
Ngữ khí tên chủ rất kiên định: "Đường thông đến nhà tù Hán Dương."
Lục Hoài và Diệp Sở đã hiểu, thủ vệ của nhà tù Hán Dương rất nghiêm ngặt. Người bên trong toàn là những kẻ hung ác đến cùng cực, cũng chưa từng có người vượt ngục thành công.
Nhưng họ lại chưa bao giờ nghĩ rằng, ở nhà tù Hán Dương lại có một nơi trực tiếp thông ra bên ngoài.
Tên chủ nói rõ ràng rành mạch về chuyện này.
"Trước khi ta mãn hạn tù ở nhà tù Hán Dương, trưởng giám giao cho ta một nhiệm vụ."
"Đó mở một khách sạn gần nhà tù."
"Bên ngoài là khách sạn, nhưng thật ra bên trong là một điểm tiếp ứng cho nhà tù Hán Dương."
"..."
"Ta không biết chuyện này có lợi ích gì."
"Nhưng cách một đoạn thời gian, sẽ có một người tới đây."
Lục Hoài hỏi: "Họ là ai?"
Tên chủ lắc đầu: "Ta cũng không biết thân phận của bọn họ."
"Ta chỉ là người thay nhà tù bảo vệ bí mật này mà thôi."
"..."
Lục Hoài biết, dù có tiếp tục hỏi cũng không thể tìm ra kết luận gì.
Hiện tại, bọn họ chỉ có thể xác định ràng vì một chuyện nhân nào đó, nhà tù Hán Dương cần một đường ngầm đi thông ra bên ngoài.
Hoặc là để người quan trọng ra vào, hoặc là muốn bảo vệ một bí mật nào đó.
Ai sẽ làm ra chuyện này đây?
Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau, họ cùng nghĩ đến một người.
Mạc Thanh Hàn.
Nếu như hắn ta chỉ đơn giản chỉ là tù nhân ở nhà tù Hán Dương thì làm sao lại có bản lĩnh như vậy?
Lục Hoài: "Nàng cảm thấy Mạc Thanh Hàn rời khỏi nhà tù Hán Dương bằng cách nào?"
Diệp Sở: "Nhất định là có người giúp hắn."
Dưới tình huống Mạc Thanh Hàn không có bối cảnh lẫn tiền tài mà có thể thành lập thế lực của riêng mình.
Nếu không phải sau lưng có người giúp hắn thì chuyện này không dễ dàng như vậy.
Nhưng là, quan trọng là lúc này không phải là người sau lưng Mạc Thanh Hàn đến cùng là ai, mà là hắn đã là gì trong nhà tù Hán Dương.
Qua một đời, lúc Mạc Thanh Hàn xuất hiện, hồ sơ của hắn đã bị người khác thiêu hủy.
Mà bây giờ, nếu muốn lấy hồ sơ của Mạc Thanh Hàn, họ phải lẻn vào nhà tù Hán Dương.
Nhà tù Hán Dương khác với các nhà tù khác, chỗ này chỉ giam giữ những người cực kỳ hung ác, hồ sơ của họ trong thời kỳ giam giữ được bảo mật rất khắt khe.
Tất cả hồ sơ về tù nhân của nhà tù Hán Dương đều ở trong phòng hồ sơ.
Dưới tình hình chung, hồ sơ sẽ không bị trôi ra ngoài, để cho người ngoài biết được.
Bọn họ còn chưa biết, nguyên nhân Mạc Thanh Hàn đi đến nhà tù Hán Dương. Cuối cùng hắn ta đã phạm tội gì, và hắn ta đã làm gì trong đó.
Bất kể là hồ sơ của Mạc Thanh Hàn ở trong phòng hồ sơ, hay là bạn tù cùng kỳ hạn, thậm chí là những tên cai ngục chưa từng rời khỏi đó..
Mỗi một điểm đều rất quan trọng, chúng đều có khả năng tìm ra mối của Mạc Thanh Hàn.
Bọn họ phải tìm được manh mối, bắt được Mạc Thanh Hàn.
* * *
Vì để hạ nước cờ này, Lục Hoài đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Hắn chợt mở miệng kêu một tiếng: "Diệp Sở."
Diệp Sở đưa mắt nhìn Lục Hoài, ánh mắt của hắn trong suốt, lại rất kiên định.
Lục Hoài biết nàng sẽ lo lắng, cho nên hôm nay mới nói chuyện này cho nàng.
"Ta muốn đi một chuyến đến nhà tù Hán Dương, đi một mình."
Diệp Sở run sợ vài giây, lập tức phản ứng đi lại. Nàng hiểu Lục Hoài đang nói gì.
Nàng chém đinh chặt sắt mà nói: "Không được."
Diệp Sở hiểu, Lục Hoài sớm đã có tâm tư như vậy, khó trách tại sao lúc trước hắn không muốn cho nàng theo.
Sao nàng có thể để hắn mạo hiểm một mình được
Diệp Sở xiết chặt tay, móng tay đâm và thịt. Chỉ cần nghĩ đến chuyện chẳng may có chuyện gì xảy ra, nàng lập tức cảm thấy cực kỳ căng thẳng, thậm chí còn cảm thấy bất lực.
Lục Hoài thấy vẻ mặt của nàng, hiểu nàng đang nghĩ gì. Nhưng là, hắn không thể không đi.
Còn một nguyên nhân khiến hắn muốn tới nhà tù Hán Dương.
Hắn an ủi, Diệp Sở sẽ không muốn nghe. Nàng muốn, là lời giải thích hợp lý hợp tình.