Edit: ..Lam Thiên..
Thu hồi uy áp, nam tử trung niên nhướng mày cười to: Ha ha. . . Được, được, bao nhiêu năm qua, Tần gia ta rốt cuộc cũng có một tử tôn không tệ.
Ngưng Sương nhất thời cảm thấy thân thể nhẽ nhõm, tất cả cảm giác bị áp bức biến mất trong nháy mắt.
Nàng ngước mắt nhìn lão tổ tông, đôi mắt sáng ngời ở trong căn phòng mờ tối điệp điệp sinh huy.
Nha đầu là tôn nữ (cháu gái) của tiểu tử Tần Thước?
Thấy hắn nói một câu liền đoán trúng thân phận của chính mình, lòng hiếu kỳ trong mắt Ngưng Sương càng lớn hơn.
Đúng vậy, tên vẫn bối là Sở Ngưng Sương.
Nam tử trung niên ngẩn ra, sau đó sắc mặt đột biến. Ngươi không phải họ Tần?
Vãn bối vốn gọi là Tần Phi Sương.
Ồ! Xem ra vài năm nay ngươi cũng không ở Tần gia.
Lão tổ tông dùng một đôi mắt hiểu rõ thế sự quan sát Ngưng Sương, cũng không có bỏ qua một chút biến hóa nào trên mặt nàng.
Nha đầu, ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta liền đem chuyện tình của Tần Thước nói cho ngươi biết.
Chuyện gì?
Lấy thiên phú của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ đi Thần Vực, ta muốn ngươi sau khi đến Thần Vực, hãy thay ta diệt sạch Kim Diễm Tông.
Giữa hai lông mày của lão tổ tông dần dần toát ra hận ý, nếu như kẻ thù của hắn ở ngay trước mặt hắn lúc này, Ngưng Sương không chút nghi ngờ nào rằng hắn chỉ cần dựa vào ánh mắt cũng có thể đem đối phương thiên đao vạn quả.
Cái gì, người để cho vãn bối tới Thần Vực thay người tiêu diệt hết một tông môn? Lão tổ tông, có phải người đã quá coi trọng vãn bối rồi hay không?!
Ngưng Sương khoát tay lia lịa, không được, hứa hẹn chính là thiếu nợ, bây giờ nàng đã bị rất nhiều khoản nợ quấn người rồi, không thể lại thêm một lần tâm huyết dâng trào nữa.
Phản ứng này của nàng tựa hồ ở trong dự liệu của lão tổ tông, nhưng hắn chẳng qua chỉ là kéo ra nụ cười thê lương, không nhanh không chậm lên tiếng.
Nha đầu, Tần gia chúng ta từng là Thần Vực Nhất Trọng Thiên, cũng chính là một thế gia cỡ trung ở Thương Mang Đại Lục mà mọi người thường nói đến,. Năm đó, Thương Mang Đại Lục phát hiện ra một tòa lăng tẩm Đại Đế, trong đó, trân bảo quý hiếm, huyền khí cao cấp, đếm không xuể hết. Ta may mắn được tiến vào lăng tẩm Đại Đế, cũng may mắn lấy được hai kiện bảo bối ở trong đó. Một cái là siêu thần khí thượng cổ —— Như Ý phù bút, một cái khác là tinh quang khôi giáp.
Sau đó lại có người truyền ra nói hai kiện bảo bối này ở trong tay Tần gia chúng ta, Tần gia liền bị người tập kích nhiều lần, cuối cùng bị người diệt môn. Lúc ấy ta bị trọng thương được một vị tiền bối giúp đỡ, chạy trốn tới Phượng Ngâm Đại Lục, cũng ở nơi này thành lập ra Tần gia hiện tại. Người thả ra tin tức cùng diệt Tần gia chúng ta chính là Tông Chủ Kim Diễm Tông, Lãnh Diễm.
Chống lại ánh mắt đau buồn của lão tổ tông, Ngưng Sương nhíu nhíu mày, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời vẻ mặt khó xử.
Lão tổ tông, chuyện xảy ra đã bao nhiêu năm?
Lão tổ tông hình như không ngờ Ngưng Sương lại hỏi như vậy, nhất thời ngẩn người, qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, từ từ thở dài nói: Sợ là chừng vạn năm đi!
Hả? Vạn năm! Biển cả cũng biến thành rừng rậm. Nói không chừng Kim Diễm Tông gì đó đã sớm ở trong cạnh tranh cá lớn nuốt cá bé mà diệt vong rồi. Ngưng Sương thật sự sinh lòng bội phục, lão đầu này, thật là cố chấp.
Lão tổ tông trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, mới ngẩng đầu thương lượng với Ngưng Sương: Nha đầu nói cũng có đạo lý, năm đó Kim Diễm Tông cũng không phải là đại tông môn gì lớn. Như vậy đi! Nếu như ngươi đến Thần Vực mà Kim Diễm Tông vẫn còn tồn tại, ngươi lại vừa lúc có phần thực lực kia, ngươi hãy giúp lão phu báo thù, nếu như không, coi như xong.
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã là vô cùng trầm thấp.
Được! Nói thế nào cũng là cừu gia, vãn bối tự nhiên sẽ làm hết sức. Ngưng Sương nghĩ tới chính mình dù sao cũng đã có một đống phiền toái lớn, thêm một cái nữa cũng không tính là nhiều, huống chi Kim Diễm Tông này nói không chừng đã sớm tan thành mây khói.
Vẻ mặt lão tổ tông dần dần giãn ra, ánh mắt nhìn Ngưng Sương là càng xem càng thích, nha đầu này, thật không tệ! Cư nhiên cảm giác vinh dự của gia tộc lại mạnh như thế.
Lão tổ tông, nếu người cho vãn bối trách nhiệm nặng như vậy, có phải nên trả cho vãn bối một chút thù lao hay không a?
Ngưng Sương vừa dứt lời, ý cười trên mặt lão tổ tông liền cứng lại, nha đầu chết tiệt kia, uổng công lão phu vừa mới khen ngợi ngươi một phen. Chỉ là ngay sau đó, hắn lại đem hai kiện đồ ném cho Ngưng Sương.
Thôi thôi, dù sao sợi tàn niệm này của lão phu cũng rất nhanh sẽ bị tiêu tán, đồ liền cho ngươi đi!
Nhận vào tay, Ngưng Sương mới phát hiện là một cây bút làm từ ngọc thạch, trên thân bút mơ hồ tràn đầy ánh sáng màu tím nhàn nhạt. Một kiện còn lại là một bộ khôi giáp, tài liệu làm khôi giáp không phải là vàng cũng không phải là ngọc, chạm vào cảm giác lạnh lẽo, điểm một chút ánh sáng màu xanh lam giống như ngôi sao trên màn trời, chợt lóe chợt tắt.
Trong lòng Ngưng Sương biết, hai kiện bảo bối này chính là nguyên nhân dẫn đến tại họa diệt môn ở Tần gia. Cầm chúng nó trên tay, lòng của nàng nặng trĩu. Vì hai kiện vật chết như vậy mà Tần gia phải hy sinh mấy trăm mạng người từ trên xuống dưới, giá phải trả cao như thế, rất đáng sao?
Nha đầu, hi vọng chúng nó sẽ không mang đến tai họa cho ngươi! Lão tổ tông nhìn hai kiện bảo bối này, trong lòng cảm xúc phức tạp, hắn cũng không phân rõ là đau, là hối hận hay là hận?
Im lặng một hồi lâu, rốt cuộc lão tổ tông cũng nói đến chuyện của Tần Thước.
Mười mấy năm trước, một huyết mạch trực hệ của ta tiến vào nơi này, hắn chính là Tần thước. Lúc đi vào, hắn chỉ còn thoi thóp một hơi. Hắn nói khi hắn còn trẻ có thu dưỡng một đứa bé, sau này đứa bé kia thừa dịp hắn không đề phòng tập kích hắn. Đứa bé kia cùng người của Hắc Ám Thần Điện ở Thần Vực có giao dịch, đồng thời người đả thương Tần Thước cũng chính là người của Hắc Ám Thần Điện.
Ngưng Sương lẳng lặng lắng nghe, nghe đến cuối cùng, trừ
Thu hồi uy áp, nam tử trung niên nhướng mày cười to: Ha ha. . . Được, được, bao nhiêu năm qua, Tần gia ta rốt cuộc cũng có một tử tôn không tệ.
Ngưng Sương nhất thời cảm thấy thân thể nhẽ nhõm, tất cả cảm giác bị áp bức biến mất trong nháy mắt.
Nàng ngước mắt nhìn lão tổ tông, đôi mắt sáng ngời ở trong căn phòng mờ tối điệp điệp sinh huy.
Nha đầu là tôn nữ (cháu gái) của tiểu tử Tần Thước?
Thấy hắn nói một câu liền đoán trúng thân phận của chính mình, lòng hiếu kỳ trong mắt Ngưng Sương càng lớn hơn.
Đúng vậy, tên vẫn bối là Sở Ngưng Sương.
Nam tử trung niên ngẩn ra, sau đó sắc mặt đột biến. Ngươi không phải họ Tần?
Vãn bối vốn gọi là Tần Phi Sương.
Ồ! Xem ra vài năm nay ngươi cũng không ở Tần gia.
Lão tổ tông dùng một đôi mắt hiểu rõ thế sự quan sát Ngưng Sương, cũng không có bỏ qua một chút biến hóa nào trên mặt nàng.
Nha đầu, ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta liền đem chuyện tình của Tần Thước nói cho ngươi biết.
Chuyện gì?
Lấy thiên phú của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ đi Thần Vực, ta muốn ngươi sau khi đến Thần Vực, hãy thay ta diệt sạch Kim Diễm Tông.
Giữa hai lông mày của lão tổ tông dần dần toát ra hận ý, nếu như kẻ thù của hắn ở ngay trước mặt hắn lúc này, Ngưng Sương không chút nghi ngờ nào rằng hắn chỉ cần dựa vào ánh mắt cũng có thể đem đối phương thiên đao vạn quả.
Cái gì, người để cho vãn bối tới Thần Vực thay người tiêu diệt hết một tông môn? Lão tổ tông, có phải người đã quá coi trọng vãn bối rồi hay không?!
Ngưng Sương khoát tay lia lịa, không được, hứa hẹn chính là thiếu nợ, bây giờ nàng đã bị rất nhiều khoản nợ quấn người rồi, không thể lại thêm một lần tâm huyết dâng trào nữa.
Phản ứng này của nàng tựa hồ ở trong dự liệu của lão tổ tông, nhưng hắn chẳng qua chỉ là kéo ra nụ cười thê lương, không nhanh không chậm lên tiếng.
Nha đầu, Tần gia chúng ta từng là Thần Vực Nhất Trọng Thiên, cũng chính là một thế gia cỡ trung ở Thương Mang Đại Lục mà mọi người thường nói đến,. Năm đó, Thương Mang Đại Lục phát hiện ra một tòa lăng tẩm Đại Đế, trong đó, trân bảo quý hiếm, huyền khí cao cấp, đếm không xuể hết. Ta may mắn được tiến vào lăng tẩm Đại Đế, cũng may mắn lấy được hai kiện bảo bối ở trong đó. Một cái là siêu thần khí thượng cổ —— Như Ý phù bút, một cái khác là tinh quang khôi giáp.
Sau đó lại có người truyền ra nói hai kiện bảo bối này ở trong tay Tần gia chúng ta, Tần gia liền bị người tập kích nhiều lần, cuối cùng bị người diệt môn. Lúc ấy ta bị trọng thương được một vị tiền bối giúp đỡ, chạy trốn tới Phượng Ngâm Đại Lục, cũng ở nơi này thành lập ra Tần gia hiện tại. Người thả ra tin tức cùng diệt Tần gia chúng ta chính là Tông Chủ Kim Diễm Tông, Lãnh Diễm.
Chống lại ánh mắt đau buồn của lão tổ tông, Ngưng Sương nhíu nhíu mày, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời vẻ mặt khó xử.
Lão tổ tông, chuyện xảy ra đã bao nhiêu năm?
Lão tổ tông hình như không ngờ Ngưng Sương lại hỏi như vậy, nhất thời ngẩn người, qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, từ từ thở dài nói: Sợ là chừng vạn năm đi!
Hả? Vạn năm! Biển cả cũng biến thành rừng rậm. Nói không chừng Kim Diễm Tông gì đó đã sớm ở trong cạnh tranh cá lớn nuốt cá bé mà diệt vong rồi. Ngưng Sương thật sự sinh lòng bội phục, lão đầu này, thật là cố chấp.
Lão tổ tông trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, mới ngẩng đầu thương lượng với Ngưng Sương: Nha đầu nói cũng có đạo lý, năm đó Kim Diễm Tông cũng không phải là đại tông môn gì lớn. Như vậy đi! Nếu như ngươi đến Thần Vực mà Kim Diễm Tông vẫn còn tồn tại, ngươi lại vừa lúc có phần thực lực kia, ngươi hãy giúp lão phu báo thù, nếu như không, coi như xong.
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã là vô cùng trầm thấp.
Được! Nói thế nào cũng là cừu gia, vãn bối tự nhiên sẽ làm hết sức. Ngưng Sương nghĩ tới chính mình dù sao cũng đã có một đống phiền toái lớn, thêm một cái nữa cũng không tính là nhiều, huống chi Kim Diễm Tông này nói không chừng đã sớm tan thành mây khói.
Vẻ mặt lão tổ tông dần dần giãn ra, ánh mắt nhìn Ngưng Sương là càng xem càng thích, nha đầu này, thật không tệ! Cư nhiên cảm giác vinh dự của gia tộc lại mạnh như thế.
Lão tổ tông, nếu người cho vãn bối trách nhiệm nặng như vậy, có phải nên trả cho vãn bối một chút thù lao hay không a?
Ngưng Sương vừa dứt lời, ý cười trên mặt lão tổ tông liền cứng lại, nha đầu chết tiệt kia, uổng công lão phu vừa mới khen ngợi ngươi một phen. Chỉ là ngay sau đó, hắn lại đem hai kiện đồ ném cho Ngưng Sương.
Thôi thôi, dù sao sợi tàn niệm này của lão phu cũng rất nhanh sẽ bị tiêu tán, đồ liền cho ngươi đi!
Nhận vào tay, Ngưng Sương mới phát hiện là một cây bút làm từ ngọc thạch, trên thân bút mơ hồ tràn đầy ánh sáng màu tím nhàn nhạt. Một kiện còn lại là một bộ khôi giáp, tài liệu làm khôi giáp không phải là vàng cũng không phải là ngọc, chạm vào cảm giác lạnh lẽo, điểm một chút ánh sáng màu xanh lam giống như ngôi sao trên màn trời, chợt lóe chợt tắt.
Trong lòng Ngưng Sương biết, hai kiện bảo bối này chính là nguyên nhân dẫn đến tại họa diệt môn ở Tần gia. Cầm chúng nó trên tay, lòng của nàng nặng trĩu. Vì hai kiện vật chết như vậy mà Tần gia phải hy sinh mấy trăm mạng người từ trên xuống dưới, giá phải trả cao như thế, rất đáng sao?
Nha đầu, hi vọng chúng nó sẽ không mang đến tai họa cho ngươi! Lão tổ tông nhìn hai kiện bảo bối này, trong lòng cảm xúc phức tạp, hắn cũng không phân rõ là đau, là hối hận hay là hận?
Im lặng một hồi lâu, rốt cuộc lão tổ tông cũng nói đến chuyện của Tần Thước.
Mười mấy năm trước, một huyết mạch trực hệ của ta tiến vào nơi này, hắn chính là Tần thước. Lúc đi vào, hắn chỉ còn thoi thóp một hơi. Hắn nói khi hắn còn trẻ có thu dưỡng một đứa bé, sau này đứa bé kia thừa dịp hắn không đề phòng tập kích hắn. Đứa bé kia cùng người của Hắc Ám Thần Điện ở Thần Vực có giao dịch, đồng thời người đả thương Tần Thước cũng chính là người của Hắc Ám Thần Điện.
Ngưng Sương lẳng lặng lắng nghe, nghe đến cuối cùng, trừ
/117
|